Editor: Nguyetmai
Lâm Châu thấy Fujiwara Sakura tức đến nỗi cúp máy luôn, cậu huýt sáo vui vẻ.
Không có chuyện cậu gia nhập Fujiwara đâu.
Cậu không còn là cậu thanh niên ngờ nghệch ngày xưa nữa, tiếp xúc với giới huấn luyện đã được một thời gian nên cậu cũng hiểu được tác phong hành sự của gia tộc Fujiwara theo lời kể của mọi người.
Đây là một tổ chức chuyên gây thù chuốc oán. Fujiwara Sakura muốn lôi kéo cậu tham gia, và ý cậu là, không có cửa đâu nhé!
Lâm Châu bây giờ chỉ muốn ổn định để phát triển, còn cái tập thể ưa phiêu lưu này chắc chắn là cậu sẽ tránh xa.
...
Ký túc xá nữ, phòng của Triệu Thiến.
"Tôi cho cô đến Đại học Pokemon là để cô gây rắc rối hả?!"
Trong cuộc video trên điện thoại di động, một người phụ nữ trung niên có mái tóc trắng rất giống Triệu Thiến đang tức giận la mắng.
"Tôi tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu tiền bạc cho cô, đào tạo cô thành một huấn luyện viên trung cấp, cho vào Đại học Pokemon là vì muốn chấn hưng lại gia tộc!"
"Còn cô, cô lại dám đánh nhau gây gổ ngay trong lễ khai giảng!"
"Cô muốn để bao năm tôi nuôi cô đổ sông đổ bể hả! Cô có xứng với tôi, với những gì mà gia tộc đã hy sinh cho cô không!"
Người phụ nữ tóc trắng nói những câu sắc bén và tàn nhẫn, những lời trách mắng nặng nề không chút lưu tình.
Triệu Thiến vẫn luôn im lặng, nhưng khuôn mặt thì lại đăm đăm.
"Phu nhân, bà đừng nói như vậy mà..."
Ở đầu dây bên kia loáng thoáng có giọng ai đó khuyên nhủ, nhưng người phụ nữ trung niên đâu có nghe.
"Không nói? Tôi nuôi nó lớn ngần này rồi chưa từng để nó thiếu ăn thiếu mặc. Tôi không được nói nó à?"
"Tất cả các tài nguyên trong gia đình, đến mấy anh chị của cô cũng không có, tất cả đều dồn hết cho cô, cũng chỉ mong cô có thể chấn hưng lại đại nghiệp của gia tộc! Cô cố gắng phấn đấu ở trường một chút hộ tôi!"
"Tôi hỏi cô, Braixen của cái người gây hấn với cô có phải là con Pokemon mà cô vứt đi lúc trước không?"
Triệu Thiến đối diện với câu hỏi đó, nhưng mãi không lên tiếng.
"Xem ra là đúng rồi. Đó là đứa con của đại hiền giả. Tại sao cô lại dám giấu mọi người đem vứt nó đi?"
"Nó chỉ là một phế vật đến ngọn lửa cũng dùng không xong."
Triệu Thiến cãi lại một câu.
"Hừ, lúc trước cô cũng là một phế vật đấy."
Cuộc đối thoại giữa hai người không giống như cuộc đối thoại giữa mẹ và con gái, hai bên cứ như nước với lửa.
"Có là phế vật đi chăng nữa cũng không đến lượt cô vứt đi. Cũng may lần này lại gặp được nó, hơn nữa hiện tại xem ra nó đã được đánh thức sức mạnh rồi. Nếu không thì sao có thể phát triển đến trình độ này. Không chừng còn di truyền được sức mạnh của đại hiền giả."
Không cần biết cô dùng cách gì, nhất định phải mang được nó về đây. Nếu nó thực sự được thừa hưởng sức mạnh của đại hiền giả thì phải mang nó quay lại Tiên cung bằng được! Nó chính là tia hy vọng hồi sinh của Tiên cung!
Triệu Thiến cười mỉa mai:
"Nếu sức mạnh của đại hiền giả thực sự hữu ích, thì gia tộc của bà đã không bị tiêu diệt, toàn tự lừa dối chính mình."
"Sao cô dám nói chuyện với tôi kiểu đó!"
Người phụ nữ tóc trắng phát run, lời nói lại càng gay gắt hơn.
"Tôi đã nói không cần là không cần, Pokemon của tôi mạnh hơn con cáo phế vật đó gấp trăm lần. Không cần bà phải đứng đó chỉ đạo. Bà muốn khôi phục Tiên cung, tôi khôi phục được lại cho bà là xong. Đợi việc đó xong rồi, tôi với bà không ai nợ ai nữa!"
Người phụ nữ tóc trắng vô cùng tức giận!
"Cô dám..."
"Tút."
Triệu Thiến cúp luôn máy, cô hoàn toàn không muốn nghe những lời cằn nhằn của bà ta nữa.
Cô cởi đồ và bước vào phòng tắm, Triệu Thiến mở vòi hoa sen tắm cho ướt đẫm hết người để bình tĩnh lại.
Cơ thể trần trụi không được nhỏ nhắn như bao cô gái bình thường, mà đầy những cơ bắp cân đối, cuồn cuộn sức mạnh, làn da cũng không mịn màng mà sần sùi, thô ráp với một vết sẹo ngoằn ngoèo.
Cơ thể này đáng lẽ không thuộc về một cô gái 17 tuổi như cô mà phải là của một chiến binh đã nhiều năm xông pha sa trường.
"Reng reng..."
Điện thoại reo lên lần nữa, Triệu Thiến đoán chắc vẫn là người phụ nữ kia gọi tới. Rõ ràng bà ta rất không hài lòng với việc Triệu Thiến dám tự ý ngắt điện thoại.
Tuy nhiên, Triệu Thiến không muốn nghe máy.
Trong mắt cô dâng lên ánh sáng của siêu năng lực, chiếc điện thoại di động bên ngoài phòng tắm bay thẳng ra khỏi phòng, đập vào tường và rơi xuống vỡ tan tành!
Tiếng nhạc chuông khó chịu cuối cùng đã dừng lại.
...
Trong phòng hiệu trưởng.
Lâm Châu và Triệu Thiến đứng trước bàn làm việc.
Hôm nay được gọi đến phòng hiệu trưởng uống trà chắc chắn là vì chuyện hôm trước.
Vị hiệu trưởng có bộ râu trắng nhìn hai người với một nụ cười:
"Sau khi thảo luận, hình phạt của hai em sẽ là bồi thường tiền sửa chữa, đồng thời viết bản kiểm điểm, tuần sau đọc trước trường."
Lâm Châu nghe thấy thế bất giác cứng họng. Hình phạt này giống như một trò đùa vậy. Đọc bản kiểm điểm trước toàn trường là cái quỷ gì vậy? Học sinh tiểu học chắc? Đây là trò giáo viên nào nghĩ ra vậy?
Tất nhiên họ không thể không chấp nhận hình phạt này, vì nó đã quá nhân nhượng rồi. Chắc chắn là vì thầy cô thấy bọn họ là những nhân tài trẻ tuổi nên mới phạt nhẹ như vậy.
Do vậy mới nói, người có tài bao giờ cũng được người khác ưu ái hơn.
"Ngoài ra, về việc lựa chọn giáo viên hướng dẫn của các em."
Hiệu trưởng râu trắng nói tiếp:
"Mỗi sinh viên lớp trung cấp đều cần có một giảng viên trình độ huấn luyện viên cao cấp trở lên dẫn dắt."
"Tuy nhiên, hiện nay có một vấn đề là hầu hết các thầy cô trong trường đều không muốn hướng dẫn hai em."
Tất nhiên không ai muốn nhận hai sao quả tạ này rồi.
Các huấn luyện viên cao cấp ngoài đi dạy ra thì họ còn bận trăm công nghìn việc của bản thân nên không có nhiều thời gian dành cho sinh viên.
Nhiều người trong số họ có công ty, hoặc kinh doanh, thậm chí nhiều người lên lớp chỉ là nghề phụ.
Họ có thể nhận hướng dẫn sinh viên đã là tốt lắm rồi, còn có quan tâm được đến chúng không thì lại là chuyện khác.
Tóm lại, rất nhiều giáo viên hướng dẫn mong rằng thà sinh viên của họ cứ lo việc của chúng đi chứ đừng đến quấy nhiễu họ làm gì.
Còn giống như mấy đứa cứng đầu thích gây chuyện thêm rắc rối như Lâm Châu và Triệu Thiến thì không đời nào họ nhận.
Trận chiến hôm khai giảng đã để lại cho tất cả các giáo viên hướng dẫn ấn tượng sâu sắc. Sinh viên như vậy, họ không dám dạy.
Tất nhiên cũng không ngoại trừ những người yêu thích nhân tài, nhưng họ không nhận lãnh trách nhiệm hướng dẫn.
Huấn luyện viên có thể nuôi dưỡng cùng lúc ba con Pokemon chủ chiến siêu mạnh như vậy, không phải ai cũng dạy họ được. Hiệu trưởng cũng sẽ không chọn bừa một người hướng dẫn cho họ đâu. Hai sinh viên này là hai bảo bối của trường đó...
"Vì vậy, phía trường học quyết định giao hai em cho một giáo viên hướng dẫn, Giáo sư Liên Câm. Thầy ấy là một giáo viên hướng dẫn cấp Thiên Vương, có thể dạy được rất nhiều điều cho các em."
Theo lời giới thiệu của thầy hiệu trưởng râu trắng, vị giáo sư trọc mỉm cười bước lên và nhìn hai sinh viên. Khóe miệng hơi nhếch lên của ông cộng thêm quả đầu hói khiến người ta cứ thấy gian gian.
Dù sao đi nữa, Lâm Châu cũng chẳng thấy ông ta giống một giáo sư mà giống một tên lưu manh hơn.
Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng là một huấn luyện viên cấp Thiên Vương.
Một cấp bậc không có tới mười người đạt được ở toàn đảo nhân tạo và chưa tới một trăm trên toàn thế giới.
Nhân vật có sức mạnh thuộc tầm đỉnh cao nhất!
Đằng sau cái chức danh Thiên Vương này là cả một bầu trời vinh quang.
Một huấn luyện viên cấp Thiên Vương như vậy sẽ trở thành giáo viên hướng dẫn của cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...