Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Translator: Nguyetmai

"Tuyển thủ Lâm Châu, trước hết xin chúc mừng bạn đã dẫn dắt đội tuyển giành chiến thắng trong cuộc thi thành phố này và đạt được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất MVP của cuộc thi này! Theo thông tin tôi có thì đây là lần đầu tiên bạn tham gia cuộc thi này. Khán giả và người hâm mộ vẫn chưa biết nhiều về bạn. Nhân cơ hội này bạn có thể giới thiệu một chút về mình."

"Tôi là Lâm Châu."

"..."

"... Ừm, hả? Hết rồi ư?"

"Hết rồi."

"..."

"Có vẻ như tuyển thủ Lâm Châu của chúng ta vẫn còn một chút ngại ngùng, đừng lo lắng, bạn cứ thả lỏng ra, chúng ta chỉ trò chuyện một chút thôi vì khán giả và người hâm mộ đều rất muốn biết về bạn. Braixen của bạn một mình đánh thắng mười Pokemon trong loạt đấu Battle, tôi biết rằng có không ít người đã thành fan hâm mộ của nó rồi. Một Braixen mạnh như vậy, mọi người đều rất hiếu kỳ không biết bạn đã nuôi dạy nó thế nào, bạn có hứng thú chia sẻ một chút không?"

"Không có hứng."

"Ơ..."

"Ha ha, đúng rồi, phương pháp huấn luyện của các tuyển thủ đều là bí mật. Không thể tùy tiện tiết lộ, vậy chúng ta nói về những điều thú vị khác nhé. Tôi nghe nói rằng bảy ngày thi đấu trước bạn chưa ra sân một trận nào, vẫn luôn ngồi bên cạnh máy lọc nước như tuyển thủ dự bị. Một số cư dân mạng cũng đã đặt cho bạn danh hiệu "Đại ma vương máy lọc nước". Hành động này có dụng ý gì sao?"

"Tiện uống nước thôi."

"..."

"À, chúng ta cũng đã trò chuyện với nhau được kha khá rồi nhỉ? Cuối cùng, đội của bạn đã giành chiến thắng trong cuộc thi thành phố này. Đây cũng là lần đầu tiên Đại học Tân Chử giành chức vô địch thành phố. Bạn có muốn nói gì không?"

"Tôi muốn được nghỉ sớm để về ăn cơm."

"..."

Bấy giờ sắc mặt của quý cô MC xinh đẹp này rất khó coi, nụ cười chuyên nghiệp cũng sắp không giữ được nữa.

Làm sao phỏng vấn tuyển thủ này lại sốc óc đến vậy?

Một loạt bình luận "666" chạy qua màn hình livestream.


Đội ngũ hóng chuyện xấu xa ghê khi lại thích Lâm Châu cho nữ MC ăn quả "bơ" như vậy.

Giải đấu kết thúc, quá trình sau khi tuyên bố và trao giải quán quân đã nhanh chóng được hoàn thành và không mất quá nhiều thời gian, chủ yếu là để ghi lại các tài liệu hình ảnh và video dùng trong tương lai.

Tại thời điểm này, ngoại trừ những fan cứng còn ở lại trên khán đài, hầu hết mọi người đã rời đi sau khi kết quả được công bố.

Đêm hôm khuya khoắt nên rất ít khán giả ở lại đây để theo dõi quá trình phỏng vấn nhận thưởng nhàm chán.

Nhóm Lâm Châu phỏng vấn xong cũng không định nán lại lâu mà lập tức rời khỏi cung thể thao để trở về khách sạn.

Trên đường đi, La Vân Kiệt cầm chiếc cúp và giấy chứng nhận thành tích trong tay, khuôn mặt tràn ngập niềm vui.

Anh ta đang đắm chìm trong cảm giác của người chiến thắng!

La Vân Kiệt mới lên làm quản lý của đội trường vào năm nay, lần đầu tiên dẫn dắt đội đã lấy được chức vô địch giải đấu thành phố.

Tất nhiên, anh ta biết rằng điều này có được đều nhờ Lâm Châu, Lưu Lạc và Thẩm Khánh Minh.

Đại học Tân Chử đã vượt qua bao nhiêu bất lợi để thắng trong giải đấu lần này.

Mặc dù bản thân anh chỉ là một tay chạy việc bình thường.

Nhưng anh vẫn rất hạnh phúc!

Chứng kiến đội tuyển trường cuối cùng cũng đoạt được chức vô địch, anh ta vô cùng hạnh phúc!

La Vân Kiệt bắt đầu làm mảng hậu cần trong đội tuyển trường vào năm ngoài, từ nhỏ anh ta đã thích các giải đấu Pokemon.

Nhưng anh không có tiền lại không có tài năng nên chỉ còn cách thay đổi phương thức theo đuổi ước mơ của mình.

Tuy nhiên, đội tuyển trường vào thời điểm đó thực sự làm anh cực kì thất vọng vì có quá nhiều điều tiêu cực ẩn giấu bên trong.

Song, đến ngày hôm nay không cần nghĩ về những điều đó nữa, vì họ đã giành chức vô địch!

La Vân Kiệt sẽ dựa vào chức vô địch này để cố gắng để xin quỹ và sự hỗ trợ của nhà trường, tìm huấn luyện viên, tìm chuyên gia phân tích dữ liệu và gây dựng đội tuyển một lần nữa!

Chỉ là...


La Vân Kiệt nhìn ba người đi phía trước, do dự một hồi bèn hỏi:

"Năm sau mọi người vẫn sẽ ở lại đội tuyển của trường chứ?"

La Vân Kiệt vẫn đề cập đến vấn đề này.

Anh ta biết rằng đội tuyển của họ khác với đội tuyển của các trường khác.

Ban đầu đội tuyển của họ được dựng lên để phục vụ mục đích riêng của Vương Hoa Thần, có thể cố gắng đến hôm nay quả thật không dễ dàng gì.

Lưu Lạc quay đầu nhìn La Vân Kiệt, cười lớn rồi bước tới khoác vai anh ta, lắc đầu có chút bất lực. Hai hôm nay họ đã mệt lắm rồi!

"Tôi không định tiếp tục, thi đấu Pokemon không phải là điều tôi muốn làm. Cuối năm tôi định sẽ thi lấy chứng nhận huấn luyện viên, nếu thi đậu sẽ chuyển tới một trường chuyên đào tạo huấn luyện viên để theo học."

"Tôi cũng vậy."

Lâm Châu nhún vai, cậu chỉ đến thi đấu vì khoản trợ cấp năm trăm nghìn mà thôi.

Thẩm Khánh Minh nhếch miệng, không muốn trả lời. Khi thấy mọi người đều đang nhìn mình thì gã mới sốt ruột nói:

"Tôi chỉ hứa với Vương Hoa Thần sẽ đánh giải này, sau đó đường ai nấy đi."

Gã cũng không tiếp tục ở lại đội tuyển nữa.

La Vân Kiệt khẽ thở dài, anh ta hỏi vậy thôi chứ kết quả đã biết trước rồi. Vốn dĩ ba người này không định ở lại trong đội tuyển trường, mà họ đều muốn đi thi lấy bằng huấn luyện viên.

Một khi thi đỗ rồi, họ sẽ phải đến đăng ký học tại các trường đào tạo huấn luyện viên, nếu là học sinh thì học bạ cũng sẽ được đưa qua đó. Mà với khả năng của ba người bọn họ, ắt hẳn tỷ lệ đỗ sẽ rất cao. Đến lúc đó, nhóm Lâm Châu không thể ở lại đây nữa.

Tuy nhiên, La Vân Kiệt cũng không quá buồn vì câu trả lời này.

Xét cho cùng, nhóm Lâm Châu mạnh không đồng nghĩa với việc Đại học Tân Chử mạnh.

Sau khi họ rời đi để lại một khoảng trống trong đội tuyển, vậy anh ta sẽ lấp đầy khoảng trống đó, xây dựng một đội tuyển Đại học Tân Chử mới.


La Vân Kiệt hít một hơi thật sâu, đột nhiên điện thoại reo vang. Khi anh ta cầm máy lên kiểm ta thì thấy tin nhắn của Vương Hoa Thần.

Vương Hoa Thần đã chuyển năm nghìn tệ cho anh ta để cho bốn người họ ra ngoài ăn mừng chiến thắng ngày hôm nay.

La Vân Kiệt báo tin đó cho mọi người.

Đôi mắt Lưu Lạc sáng rực.

"Vậy còn không đi mau! Đi ăn nào!"

"Tôi không đi."

Thẩm Khánh Minh không muốn ăn liên hoan cùng bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lưu Lạc bắt ép lôi đi.

...

Nhà hàng buffet trong khách sạn.

Đoàn khảo sát có tổng cộng một trăm người bao gồm nhiều nhân viên phòng ban khác nhau đều có mặt ở đây để dùng bữa.

Vương Hoa Thần lấy một chiếc đĩa và đi theo chú Tần đến một chiếc bàn nhỏ, trên bàn đã có một người ngồi đợi sẵn, đó chính là nhân viên hành chính của Liên Minh Pokemon – Châu Thạc.

Tần Học Binh và Vương Hoa Thần cùng ngồi xuống, sau đó chào hỏi vài câu với Châu Thạc. Hai người họ quen biết nhau vì tính chất công việc nên thường xuyên tiếp xúc.

Nhân tiện, ông cũng giới thiệu Vương Hoa Thần với anh ta để sau này có gì còn chiếu cố tới.

Châu Thạc nhìn Vương Hoa Thần và hỏi:

"Anh Tần đây kể rằng cậu tốt nghiệp Đại học Tân Chử hả? Cậu có quen biết người tên Lâm Châu một đấu mười hôm nay không?"

"Cậu ấy là đàn em khóa dưới của tôi, chúng tôi cũng có quen biết, cậu ấy là một người rất có thực lực."

Vương Hoa Thần thuận miệng nói bừa, nghĩ bụng, quả thật màn biểu diễn xuất sắc của Lâm Châu đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người, đến cả Châu Thạc cũng đặc biệt hỏi thăm.

Điều này rất có lợi cho hắn ta, đối phương chú ý đến Lâm Châu tất nhiên cũng sẽ chú ý đến Tân Chử. Đặc khu, thứ hắn muốn chính là một cái tên trong danh sách đặc khu.

Để gây được ấn tượng với đối phương, hắn đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng các hạng mục mà tổ khảo sát sẽ tiến hành điều tra. Hắn nhất định phải có tên trong danh sách đặc khu ấy!

Chỉ có điều...

Châu Thạc đột nhiên lên tiếng:

"Cậu là người Tân Chử nên rất thích hợp cho việc này, vậy để cậu phụ trách công việc liên hệ vào tuần tới nhé!"


"Liên hệ?"

Vương Hoa Thần ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó Châu Thạc đã "ném bom" xuống.

"Việc thành lập đặc khu mới Tân Chử sẽ chính thức khởi động vào tuần sau, giai đoạn đầu tiên là xây dựng cơ sở hạ tầng. Bên Liên Minh sẽ điều xuống mười con Onix, năm con Steelix và năm mươi con Excadrill, ngoài ra còn có các Gurdurr và Timburr khác qua đây giúp sức. Đến lúc đó bên cậu cần có người lo liệu công tác liên lạc trong quá trình khởi công, việc đó tôi giao cho cậu phụ trách."

"Đặc khu... Tân Chử mới? Vào tuần sau?"

Vương Hoa Thần hoàn toàn ngơ ngác, đặc khu mà hắn hao tâm tổn sức sao đột nhiên trở thành hiện thực rồi? Không phải tổ khảo sát vẫn đang đi điều tra sao?

Châu Thạc mỉm cười.

"Việc thành lập đặc khu mới Tân Chử đã được Liên Minh quyết định từ sáu tháng trước. Trong vòng nửa năm, kế hoạch xây dựng cho toàn bộ đặc khu mới đã được thực hiện. Việc đoàn khảo sát đến đây công tác chỉ muốn nhắc nhở các cậu để các cậu coi trọng nó hơn, chứ thật ra việc này đã được quyết định từ nửa năm trước rồi. Mục đích thực sự của chuyến công tác lần này là để phối hợp với các cậu những công việc tiếp theo của việc thành lập đặc khu mà thôi."

Sắc mặt Vương Hoa Thần cứng đờ

Mặc dù việc ấn định đặc khu mới Tân Chử là một chuyện tốt.

Nhưng cứ nghĩ về bao công sức đã bỏ ra, rụng trọc cả đầu để chuẩn bị cho vấn đề này, giờ lại thành công cốc, hắn cảm thấy rất "mất mát".

"Sang tuần các ngài đưa đến nhiều Pokemon như vậy, trong khi bên tôi mới biết tin này. Thời gian để chúng tôi chuẩn bị là rất ngắn, liệu có gấp rút quá không?"

Việc Châu Thạc đột nhiên muốn vận chuyển số lượng lớn Pokemon đến đây, thật sự không phải là vấn đề đơn giản. Chỉ riêng việc sắp xếp nơi ở và đảm bảo an toàn đã rất khó xử lý rồi! Đặc biệt, có những Pokemon lớn như Onix, Steelix lại càng khó quản lý hơn.

"Không hề, việc thành lập đặc khu Tân Chử rất gấp rút nên không thể chậm trễ thêm nữa. Về phương diện nhân lực và sắp xếp công việc, mọi người phải được thực hiện chu toàn bằng mọi giá. Đây là một nhiệm vụ chính trị."

Châu Thạc nghiêm túc nhấn mạnh với Vương Hoa Thần.

Vương Hoa Thần chỉ có thể cắn răng nhận lệnh.

"Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Châu Thạc gật đầu rồi lẩm bẩm

"Con người không có nhiều thời gian nữa rồi..."

Vương Hoa Thần bối rối, như vậy là có ý gì?

Nhưng Châu Thạc không nói gì nữa... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui