Translator: Nguyetmai
Trận bán kết sẽ đấu BO3, thắng 2/3 trận mới được vào vòng trong.
Nhưng ở trận thứ hai này, cả hai đội giống như đã thỏa thuận trước nên đều không tung ra át chủ bài của đội, có lẽ dự định giữ lại đến trận chung kết cuối cùng.
Lần này, Đại học Giang Thành cử đội trưởng Cao Bác và một thành viên khác ra sân đấu với đội trưởng Châu Mẫn và một thành viên khác bên phía Đại học Tài Chính.
Đội trưởng hai đội ra sân, lại thi đấu theo kiểu "tình thương mến thương" nên tuy không bằng trận đấu đỉnh cao trước đó nhưng cũng rất đặc sắc, khó phân định thắng bại.
Mặc dù cuối cùng phần thắng thuộc về Cao Bác của Đại học Giang Thành, nhưng thực lực của Châu Mẫn cũng không thể coi thường.
Bấy giờ không ít người mới để ý rằng, bên Đại học Tài chính không chỉ có một mình Kim Ân Tĩnh mà những người khác cũng đều rất mạnh.
Cao Bác cũng vậy, thực lực cũng có sự tiến bộ vượt bậc so với năm ngoái.
Tuy nhiên, dưới sự thể hiện của các tuyển thủ cấp huấn luyện viên thì mọi nỗ lực của bọn họ đều bị che lấp.
Dù sao mọi người cũng chỉ nhìn thấy người đứng đầu, chứ mấy ai để tâm đến người đứng thứ hai?
Giải đấu này rất ngắn ngủi, nên những gì tuyển thủ có thể thể hiện cho khán giả thấy cũng chỉ vỏn vẹn từng ấy trận mà thôi.
Điều này cũng xuất phát từ những tính toán và cân nhắc ở khía cạnh thương mại. Người hiện đại thường thích những thứ nhanh gọn, vì vậy những tuyển thủ có đủ điều kiện ra sân để thể hiện không nhiều.
Cao Bác và Châu Mẫn vẫn còn may chán vì tốt xấu gì cũng có cơ hội được thể hiện mình trên sàn đấu.
Vẫn còn nhiều tuyển thủ của các đội cố gắng suốt một năm ròng rã nhưng cuối cùng, chưa kịp ra sân thi đấu chính thức đã phải khăn gói quay về cùng đội tuyển.
Mỗi năm sau khi kết thúc giải đấu, một số nội dung không được phát trực tiếp của vòng loại mười lăm đội sẽ được biên tập lại thành list video nổi bật và các video ngắn khác nhau, để phát sóng cho khán giả thưởng thức. Đây cũng là một sự an ủi và khích lệ cho những nỗ lực không biết mệt mỏi của các tuyển thủ.
Đội trưởng của hai đội là Châu Mẫn và Cao Bác, lần lượt bước xuống sàn đấu, bắt tay nhau thể hiện sự thân thiện và tôn trọng.
Tuy nhiên, không biết có phải ảo giác hay không mà khán giả đều cảm thấy hai đội trưởng nhìn nhau với ánh mắt không được bình thường.
Trận đấu giữa Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính đã kết thúc.
Đại học Giang Thành tiến vào trận chung kết
Đại học Tài chính còn phải đánh một trận vòng các đội thua.
Nhưng với sức mạnh của họ, việc thăng hạng trong nhóm thua cuộc là vấn đề rõ mười mươi.
Trận đấu giữa các đội bảng A kết thúc, tiếp theo là bảng B, trận đấu có đội của Lâm Châu tham gia tranh tài.
Đối thủ của họ không mạnh, đánh thắng rất dễ dàng. So với cuộc chiến của các chiến thần trong bảng A, trận đấu của đội họ nhạt nhòa hơn không ít.
Về cơ bản, nó có thể được tóm tắt như sau, Thẩm Khánh Minh chèn ép, Lưu Lạc kìm nén ý muốn KS*, tóm lại họ vui vẻ thắng hai trận, thành công lọt vào vòng trong.
(*) KS - Kill-stealing: kỹ năng trong game, ám chỉ việc "hớt tay trên" của người khác, khi người khác tấn công rất nhiều từ trước thì mình chỉ dùng một chiêu thức để đánh nốt và đạt được chiến lợi phẩm.
Sau đó, đội Đại học Tài chính cùng đội thua cuộc vừa rồi tiếp tục tiến hành lượt trận của nhóm các đội thua cuộc. Đại học Tài chính dễ dàng giành chiến thắng và tiến vào chung kết, danh sách ba đội mạnh nhất cuối cùng đã được quyết định.
Đại học Tân Chử, Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính sẽ thi đấu trận chung kết vào ngày mai. Người chiến thắng sẽ giành chức vô địch.
Tất nhiên, trong ấn tượng của khán giả vẫn mong đợi màn trình diễn của Tô Bạch Đại học Giang Thành và Kim Ân Tĩnh Đại học Tài chính.
Còn về Đại học Tân Chử, tuy năm nay đội họ thực sự rất mạnh, cũng đã rũ bỏ thành công hình ảnh một đội yếu trước đây, đánh bại hầu hết đối thủ bằng thực lực của mình để tiến vào vòng chung kết. Nhưng so với hai đội còn lại, thực lực như vậy không tỏa sáng được, mà chỉ có thể "lót đường" cho các đội khác trong trận đấu này mà thôi.
Trận đấu ngày hôm nay kết thúc, nhiều khán giả rời khỏi nơi thi đấu với sự phấn khích và háo hức mong chờ trận tranh tài ngày mai.
Giá vé của giải đấu này không rẻ, đặc biệt là trong trận chung kết với giá rẻ nhất cũng hơn ba trăm tệ, thậm chí những hàng ghế gần sát sân thi còn bị "cò mồi" chém tới hàng nghìn tệ.
Tuy nhiên, đối với những người hâm mộ giải thi đấu Pokemon thì năm nay có thể được thưởng thức một trận tranh tài đẳng cấp như vậy cũng đáng đồng tiền bát gạo.
Tối hôm đó, Lâm Châu nhận được một tin nhắn gọi cậu đi ra ngoài.
Sau khi Lâm Châu tìm đến một chiếc ô tô màu đen đang đỗ bên đường, cậu lên xe và nhìn thấy Vương Hoa Thần đang ngồi bên trong.
Xe khởi động và chạy từ từ trên đường.
"Có cần phải giấu giấu giếm giếm như vậy không, cứ làm như đặc vụ hội ý không bằng!"
Lâm Châu ngồi ở ghế phụ, thắt chặt dây an toàn. Đi đường cứ an toàn là trên hết...
"Những người trong đoàn khảo sát đang ở đây, nhiều người nhiều tai mắt, trong thời điểm nhạy cảm thế này để người ta nhìn thấy lại không hay."
Vương Hoa Thần cầm vô lăng, trong đầu mải mê suy nghĩ.
"Lần này các cậu đã làm rất tốt, có thể thuận lợi vào chung kết."
Quả nhiên, Lâm Châu khá thật! Lúc đầu cậu ta muốn ba người tham gia cuộc thi, về sau đội hình ba người này thật sự đã lọt vào trận chung kết. Bất kể quá trình ra sao, chỉ cần có được kết quả hắn cần là đủ để hắn vừa lòng rồi.
Chỉ có điều, dù Đại học Tân Chử đã vào chung kết, nhưng với tình hình hiện tại thì mọi chuyện không được lạc quan cho lắm.
Hắn ta không ngờ rằng năm nay Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính lại xuất hiện tuyển thủ cấp huấn luyện viên.
Thành thật mà nói, hắn thật sự không nghĩ rằng Lâm Châu có thể giành chiến thắng lần này. Hắn biết Lâm Châu rất mạnh, nhưng đối thủ của họ rõ ràng là mạnh hơn.
"Năng lực của Đại học Giang Thành và Đại học Tài chính có vượt qua dự đoán của tôi, cậu định giải quyết thế nào? Tôi thì hy vọng dù có thua, các cậu cũng sẽ dốc hết sức mình để đoàn khảo sát thấy được năng lực thật sự của Đại học Tân Chử."
Lâm Châu gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Anh nói nhất định phải thắng mà, sao đột nhiên lại đổi thành thua vậy? Muốn thắng hay thua thì anh phải quyết định đã rồi hãy nói, đừng có lúc kiểu này kiểu kia. Tôi đã đấu trận thay anh rồi, giờ còn phải để ý cả mấy chuyện như thế nữa à."
Vương Hoa Thần nghe xong suýt tức đến hộc máu. Hắn có lòng hiểu cho bọn họ nên mới nới lỏng yêu cầu, thế mà cậu ta lại còn quay sang trách mình thay đổi?
Nghe Lâm Châu nói kìa, có khác gì thắng thua của giải đấu đều tùy vào tâm trạng của cậu ta không...
"Cậu có thể đối phó... à không, có thể thắng được hai con Pokemon cấp huấn luyện viên kia không?"
"Tùy vào cách nghĩ của anh, anh muốn thắng thì có thể thắng."
Lâm Châu nhún vai đáp lời.
"Nhưng nếu muốn thắng một cách đặc sắc hơn, anh có thể chi thêm chút phí đánh hộ."
Vương Hoa Thần không nói nên lời. Hắn thật sự không biết liệu Lâm Châu gan to tày trời hay vì trong lòng cậu ta có thừa tự tin.
"Cậu đảm bảo giành chiến thắng? Nếu cậu có thể giành chiến thắng, tất nhiên phải thắng sao cho ngoạn mục, có thể tác động đến đoàn khảo sát mới là tốt nhất..."
"OK, tôi biết rồi, tôi cũng không thu anh phí đánh hộ nữa, toàn bộ đều vì tình nghĩa đi."
Lâm Châu phẩy tay, bây giờ cậu đang thiếu tiền. Tất nhiên ai cũng thiếu tiền, nhưng đó không phải là số tiền mà Vương Hoa Thần có thể cho cậu được. Thay vì mặc cả tiền bạc với hắn, chi bằng nhận một ân tình còn hơn.
Vương Hoa Thần nghệch mặt, lúc này hắn hoàn toàn không nhớ rõ mình đến đây để làm gì, sao có cảm giác trình tự không đúng lắm? Không phải hắn đến để cảnh báo cậu ta nên thể hiện tốt hơn vào ngày mai sao? Thế quái nào lại thành nhận ân tình của cậu ta vậy? Thật là...
Cho đến khi quay về trước cổng khách sạn, Lâm Châu bước xuống và rời đi, Vương Hoa Thần vẫn không hiểu được, Lâm Châu đào đâu ra tự tin sẽ thắng được hai đối thủ cấp huấn luyện viên trong vòng đấu sắp tới.
Chẳng lẽ Pokemon của cậu ta đã đột phá cấp bậc huấn luyện viên?
Mới qua một tháng kể từ lần cuối cùng gặp mặt, cho dù Pokemon của cậu ta có đột phá đến cấp huấn luyện viên, chẳng lẽ cậu ta thật sự tin rằng có thể chiến thắng hai đối thủ nặng ký đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...