Kết thúc một chuyến bay dài đến Ireland, thủ đô Dublin rực rỡ, cổ kính chứa đựng bầu không khí khác biệt với bất kì nơi nào khác, nhịp sống của con người nơi đây rất hiện đại, đường phố tuy không ồn ào xe cộ nhưng lại rất tấp nập những dòng người, đi bộ chậm rãi trên phố.
Trải qua một đoạn đường dài nhưng Uyên Ninh không mệt mỏi như những lần trước, trên chuyến bay cô chỉ ngủ đúng hai tiếng đã thức giấc, yên lặng ngắm nhìn những làn mây trên bầu trời xanh trong, cho đến khi khung cảnh bên ngoài dần dần lộ ra mấy đồi núi um tùm một màu xanh.
Cô ngắm mây, ngắm tuyệt cảnh, còn Lục Khải Ưng thì ngắm cô suốt hành trình dài.
Cả hai xuống sân bay, di chuyển đến một khách sạn tại thủ đô để nhận phòng, là loại phòng VIP dành cho người có thẻ hội viên.
Uyên Ninh chỉ có nhiệm vụ ngoan ngoãn đi theo phía sau Lục Khải Ưng, chăm chú nhìn anh giao tiếp với người bản địa bằng tiếng nước ngoài, cho dù cô có cố cách mấy cũng không đoán được anh nói gì.
Bỗng ánh mắt của cô nàng tiếp tân tự dưng đặt lên người cô, cùng với một nụ cười vô cùng hiếu khách, cô ấy hỏi Lục Khải Ưng câu gì đấy, sau đó cô chỉ thấy anh đáp lại một đoạn thoại ngắn nhưng lại khiến cô gái ấy cười tươi, ánh mắt hâm mộ lộ rõ.
Lục Khải Ưng đeo kính râm, nên cô không nhìn thấy được đôi mắt anh cũng nhuộm đậm ý cười.
Anh quay lại nắm lấy tay cô, tiến về thang máy đi lên phòng.
Bên trong thang máy bóng bẩy, sang trọng.
Uyên Ninh gãi gãi mu bàn tay của anh, lén nhìn hình ảnh phản chiếu của anh trong gương, trong lòng không ngăn được nên hỏi.
- Lúc nãy sao cô ấy lại nhìn em thế?
Lục Khải Ưng khẽ cúi đầu xuống, nhìn đắm đuối cô một lúc, bàn tay kia lại nắm chặt hơn.
- Người ta khen em trẻ.
- Chỉ vậy thôi ạ?
- Còn hỏi một câu nữa.
Anh bỗng dưng lại cúi thấp người, bờ môi thấp thoáng chạm vào vành tai nhỏ của cô, còn cố tình hà hơi nóng vào, khiến cô trong phút chốc run rẩy.
Anh nhỏ giọng nói, - Hỏi chúng ta đến đây hưởng tuần trăng mật à?
Uyên Ninh mở to mắt, đầu quả tim xao xuyến, cô né tránh đôi môi đang thôi miên mình, cô nghĩ thế nào anh cũng trả lời không đúng sự thật rồi, khi đó nhìn vẻ mặt cô gái đó lạ lùng thế cơ mà.
Cô đánh nhẹ anh một cái, không phải giận dỗi mà là ngại ngùng mới đúng.
Để chắc chắn cho câu trả lời không đúng sự thật của anh, vào phòng rồi Uyên Ninh mới tá hoả một trận.
Trên chiếc giường kia không chỉ có gối chăn, mà còn ngập tràn một đệm hoa hồng đỏ, một màu đỏ tinh tế, kiêu sa chạm thẳng vào dây thần kinh xúc giác của người nhìn.
Phòng này cũng là kiểu dành cho các cặp tình nhân.
Từ sofa đến giường ngủ, cho đến phòng tắm và ban công, chỗ nào cũng dành cho hai người.
Uyên Ninh còn chưa kịp cảm nhận dư vị đang đọng lại trong người, cô đã bị anh lôi vào tắm rửa, mất gần nửa giờ đồng hồ mới được thả ra ngoài mặc quần áo.
Anh lựa chọn một kiểu váy có màu xanh biếc cho cô mặc, còn mình sẽ vẫn tiếp tục với phong cách trắng đen như ngày thường, nhưng điểm khác biệt là ở chỗ anh âm thầm đeo thêm khăn choàng cũng trùng màu xanh biếc.
Lục Khải Ưng lấy từ đâu ra một cặp đồng hồ Rolex kiểu Pháp, đợi cô mặc xong váy mới nắm lấy tay cô, từ tốn đeo lên.
Cô bất ngờ nhìn chiếc đồng hồ bóng loáng đính đá quý trên cổ tay mình, - Anh mua khi nào vậy?
Anh nghe rồi nhưng chưa vội trả lời, chậm rãi chỉnh kích cỡ lại cho vừa với cổ tay nhỏ bé của cô, cũng biết ý không để chật quá, như thế đối với người chưa đeo đồng hồ bao giờ sẽ cảm thấy khó chịu.
- Từ lúc còn ở Bồ Đào Nha, biết em mong ngóng chờ anh về, nếu về tay không sợ làm em thất vọng, nên trước khi lên máy bay đặt mua.
Đeo xong, anh âu yếm cầm hết hai bàn tay của Uyên Ninh chồng lên nhau đặt vào lòng bàn tay to lớn của mình, tay phải của cô đeo chiếc vòng hộ mệnh màu đỏ anh đưa, bây giờ tay trái cũng vừa vặn xuất hiện thêm một cái đồng hồ, cõi lòng anh chợt có cảm giác vẹn toàn.
Uyên Ninh cũng lặng lẽ quan sát thấy, nhưng anh vẫn cụp mắt xuống nên cô không nhìn ra ánh mắt của anh lúc này.
Cô chủ động lấy chiếc đồng hồ còn lại ra khỏi hộp, mò mẫm đến mắc cài đeo vào cho anh.
Mặt đồng hồ rất sáng, bên trong kim giờ và kim phút mỏng nhỏ tinh tế.
Chỉ có điều cô không nhận ra, ở mặt bên trong mắc cài của mỗi cái đồng hồ, chiếc của cô khắc lên một dòng chữ nhỏ gọn, bé xíu - [An nhiên tự tại], còn của anh có đơn giản ba từ - [Tiểu Uyên Ninh].
Một cặp đồng hồ lớn nhỏ được đưa vào cạnh nhau, người đeo chúng cũng trầm ngâm một lúc thật lâu.
- Bây giờ mình đi đâu trước vậy anh?
Uyên Ninh bỗng nhiên nhào tới ôm chầm lấy thắt lưng của anh, từ đôi môi hồng nhuận đang chúm chím như mùa nho chín rộ ngọt ngào, cho đến đôi mắt to tròn mê ly trong suốt như mặt hồ, bình ổn thu vào trong đáy mắt là hình dáng khuôn mặt của anh.
Lục Khải Ưng không dứt ra được, cũng vòng tay siết chặt vòng eo nhỏ gọn của cô dán sát vào người mình.
- Đi ăn nhé, dẫn em đến khu phố Grafton đi dạo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...