Đêm đó Lục Khải Ưng không đến tìm cô, cô cũng chưa nghĩ tới bản thân sẽ đối mặt với anh thế nào.
Lúc xế chiều, cô có nhận được một tin nhắn qua hộp thư, cô biết đó là anh gửi, nội dung tin nhắn anh nói phải đi Thượng Hải hai ngày có việc, bảo cô đợi anh về sẽ đưa cô đi hẹn hò.
Anh vừa về đến Bắc Kinh còn chưa ấm hơi người đã phải đi tiếp, từ lúc biết anh cho tới nay, cô không nghĩ rồi sẽ có ngày mình đặt tâm lo lắng cho một người như anh đến hết lòng hết dạ như vậy.
Dẫu biết lời Ôn Duẫn nói chắc chắn có phần không chính xác, nhưng pháp luật thì làm sao chối cãi được, cô cả đêm cứ trằn trọc không tài nào ngủ nổi, nửa muốn hỏi thẳng anh điều đó có phải thật không, rằng anh có thật sự động tới ma túy hay không.
Nhưng cõi lòng cô rất khó chịu, nếu như anh thật sự làm chuyện đó, việc bị Ôn Duẫn bắt bỏ tù là chuyện không thể tránh khỏi nữa rồi.
Lúc trước, cô thầm ước anh càng cách xa mình càng tốt, thế mà bây giờ lại trái ngược hoàn toàn, lần này anh đi chẳng biết vì sao lại dấy lên trong cô nhiều bồn chồn đến vậy.
Cô sắp phát điên đến nơi rồi.
Đồng hồ vừa chuyển đến một giờ sáng kém năm, Uyên Ninh chẳng chịu nổi nữa bật dậy khỏi giường, khoác vào chiếc áo da bóng bên trong, bên ngoài mặc thêm cái áo dạ dài qua gối.
Cô mò tìm điện thoại nhét dưới gối nằm rồi nhét vào túi áo, vội vàng xuống lái xe chạy đi.
Khi đó, cuộc vui ở Sa Thiềm còn chưa dứt hẳn.
Vừa lái xe, cô vừa mở máy gọi vào số của Lục Khải Ưng, mấy hồi chuông liên tục kéo dài, đến cuối cùng thứ đáp lại cô chỉ là tiếng ngắt máy đứt quãng.
Hôm nay lại có tuyết rơi, không nhiều nhưng khiến mặt đường có chút trơn trượt, trên đường đi có mấy lần Uyên Ninh thắng gấp, suýt chút nữa lật cả xe.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân điên cuồng như lúc này, nhịn không được thỉnh thoảng lại đấm lên vô lăng chửi tục mấy câu.
Sau khi đến được Ưng Ngụ Trạch, nơi này ban đêm không thắp nhiều đèn, chủ yếu là những ánh đèn trắng nhạt nhòa từ ngoài cổng chiếu vào bên trong.
Xung quanh bốn bức tường rào tối om, nhìn vào sao cũng thấy có chút đáng sợ.
Hai cánh cổng lớn đang đóng chặt, nhờ đèn xe sáng bưng mà cô thấy vài người đang đứng nghiêm trang canh gác.
Cô bóp còi xe liên tục mấy tiếng, chẳng chờ cửa mở đã đạp chân ga tông thẳng tới phía trước, khoá cửa cũng sắp bung ra.
Mấy thuộc hạ đứng bên ngoài cảnh giác nhìn vào chỗ ghế lái, lờ mờ thấy được gương mặt giận dữ ấy của cô, liền vội vã cho cửa mở ra.
Lúc xe vừa vặn tiến qua ngưỡng cửa, cô cho hạ kính xe xuống, vội văng tục nói với bọn họ một câu.
- Mẹ kiếp, sợ ăn trộm giết diệt khẩu mấy người à?
Bọn họ sửng sốt nhìn nhau, người phụ nữ này không ngờ lại độc mồm độc miệng như vậy, thế nhưng chẳng có ai có gan dám làm gì cô, họ e ngại thế lực ở phía sau cô, là lão đại.
Uyên Ninh đỗ xe nghênh ngang giữa những gian nhà lớn, cô mở tung cửa rồi đóng lại một cái rầm, từng bước cộc cộc chạm đất đi thẳng vào trong.
Thấy cô đến, thuộc hạ của Lục Khải Ưng bỏ mắt nhìn đối phương, vài người chạy theo sau cô, cố gắng nói rằng lão đại đã đi vắng rồi, cũng không trở về ngay, nhưng cô bỏ ngoài tai, lại lấy điện thoại ra gọi đi.
Vẫn là những hồi chuông vô vọng đó, cô hít sâu, tay bất lực vuốt tóc trên trán nằm hết ra sau đầu, mắt nhìn đăm đăm lên cầu thang muốn xẹt ra ánh lửa.
- Vậy còn những người khác đâu, A Tống, A Tấn, còn có Mabi, họ cuốn gói đi theo luôn à?
Như lời một trong số những tên thuộc hạ thì A Tống không có đi, vẫn ở chỗ này, có điều mấy tiếng trước đã ra ngoài, không biết khi nào thì quay lại.
Nghe cũng nghe xong rồi, hỏi cũng hỏi xong rồi.
Uyên Ninh chỉ biết ngước cổ nhìn cây hoa anh đào xinh đẹp kia, âm thầm hở hắt mấy hơi kiềm nén cảm xúc, cô quay sang hắn, đảo mắt nhìn một lượt, giọng điệu nhạt nhẽo hỏi.
- Có thuốc lá không?
Hắn lập tức đưa cô một điếu, kèm theo cái bật lửa mạ vàng kiểu cũ.
Uyên Ninh cô độc bước tới bậc tam cấp ngồi xuống, lại đút điếu thuốc lên miệng, tiếng 'poong' vang lên trong màn đêm hiu quạnh, cô hút ngay vào một hơi rồi thả ra một làn khói trắng đục, chúng quanh quẩn lấy khuôn mặt cô.
Hoà vào những ánh đèn mờ, dưới bóng cây hoa anh đào là bóng dáng cô lẽ của cô cùng với đầu thuốc đỏ rực đang từng chút bị cháy xén.
Cảm giác như cả thế kỷ đã trôi qua, điếu thuốc đã cháy hết, Uyên Ninh vẫn ngồi một tư thế co chân, tay gác lên gối ấy không đổi.
Cô chính là chờ A Tống quay về, hy vọng duy nhất bây giờ của cô chỉ có anh ta mà thôi.
Cô tự đặt ra quy ước trong lòng, nếu đến lúc điếu thuốc này cháy hết mà anh ta chưa về, cô sẽ lập tức đi Thượng Hải tìm Lục Khải Ưng, biết là nơi đó rộng lớn phồn hoa, tìm người cũng như thả cát vào biển lớn.
Nhưng cô biết làm sao hơn, sự bất an đang từng chút quấn lấy cô không buông tha.
Cô kể từ lúc này không muốn tách khỏi anh nữa, mặc kệ là anh đi đâu, cô cũng đều muốn sát cánh bên cạnh anh.
Để khiến cho những lời bịa đặt ngoài kia là vô căn cứ, cô sẽ chứng minh được là anh không phạm tội.
Biết là anh có thể một tay che trời, nhưng mưa dầm thấm lâu, tương lai chẳng ai nhìn thấy trước được, nếu việc anh đang làm hiện tại là sai trái thì chính cô sẽ là người ngăn anh lại, cũng sẽ đỡ phải hối hận về sau này.
Nhưng làm sao trên đời lại có phép màu được cơ chứ, cô hoàn toàn không tin nữa rồi.
Đầu thuốc bị cô ném xuống, nghiền nát trên mặt đất.
Uyên Ninh cố trấn an sự manh động trong người xuống, thở ra một hơi rồi phủi gối đứng dậy.
Trước khi lên xe cô ngoái đầu nhìn vào căn phòng với khung cửa sổ tối đen ấy một lần nữa.
Chiếc Land Rover của cô vừa khởi động chuẩn bị lui ra, thì từ bên ngoài A Tống đã kịp thời đánh xe tiến vào.
Vẻ vội vàng ấy khiến cô kinh ngạc, anh ta thoăn thoắt bước xuống xe đi về phía cô, tay đập lên cửa kính.
- Muốn tìm lão đại thì đi với tôi.
- Anh biết tôi tìm Lục Khải Ưng có chuyện gì sao?
- Lên xe tôi rồi nói.
Cả hai cùng ngồi vào xe của A Tống, anh ta đánh lái cho xe hoà vào đường lớn.
Bắc Kinh đúng là thành phố không biết ngủ, giữa đêm khuya canh ba vẫn còn lòng lộng tiếng người, tiếng xe cộ lướt qua nhau ma sát trên mặt đường phủ đầy tuyết trắng, ánh đèn hỗn tạp chất chứa đủ loại hình dạng xa xỉ, màu sắc xanh xanh đỏ đỏ chiếu sáng cả thành phố một cách nhộn nhịp.
Uyên Ninh tựa cả người vào ghế, cô không mở miệng, hai tay khoanh trước ngực.
Cô muốn tự anh ta nói ra, cũng bởi vì anh ta là người tự động muốn đưa cô đi tìm anh, chắc hẳn phải có lí do của nó.
Xe đã lăn bánh bon bon không dừng được năm, sáu phút.
A Tống không biết tại sao Uyên Ninh lại đùng đùng muốn đến tìm lão đại của anh ta như thế, rõ ràng trước khi đi, anh ta nhìn thấy lão đại đã lo chu toàn phía cô trước rồi.
Anh ta biết lão đại hiện giờ ở đâu, làm gì.
Vốn dĩ sẽ giấu cô cho đến khi mọi chuyện tự vỡ lẽ ra, nhưng ở tình thế bây giờ, có muốn giấu cũng không nổi nữa.
Bầu không khí cô đặc trong xe bị phá tan bởi giọng điệu trầm ổn của A Tống.
- Tôi sẽ đưa cô đến nơi lão đại đang ở hiện giờ, nhưng cô phải hứa rằng, khi đến đó rồi, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng phải tuyệt đối giữ được bình tĩnh.
Tôi biết Mabi đã vô tình nói cho cô nghe việc lão đại muốn xử tội người đó thay cô, lão đại sợ tâm lý cô không được tốt nên mới không để cô biết.
Mọi giác quan trong cơ thể cô bất giác bị đóng băng lại, từ lỗ tai văng vẳng tiếng nói của anh ta, cô nhớ lúc Mabi nói Lục Khải Ưng sẽ ra mặt trả thù thay cô, cô còn tưởng là chuyện gì vặt vãnh nên chẳng để ý tới, nào ngờ...
Cô nhất thời bế tắc, chẳng biết phải mở miệng thế nào, từng hình ảnh Lục Khải Ưng ôm hôn lấy cô, còn có câu nói nhỏ nhẹ đêm đó, đêm cô bị sốt bởi vì trốn ở sau nhà kho, anh ôm cô về, chăm sóc cô cả đêm, còn nói...anh cho phép cô giết người.
Thì ra, anh biết hết rồi.
Anh biết ông ta là ai, ông ta đã khiến cô phải như bây giờ, không có gia đình người thân.
Thì ra, là anh đã lên kế hoạch từ sớm, một kế hoạch âm thầm muốn trả thù cho cô.
A Tống thoạt nhìn thấy cô im lặng không tỏ ra biểu cảm gì, nghĩ rằng cô đang tập trung lắng nghe, nên vừa nắm vô lăng vừa tiếp tục nói.
- Cách đây gần mười lăm ngày, lão đại đưa Mạnh Tùng ra khỏi ngục giam, đưa thẳng về Ưng Ngụ Trạch, nhốn ở căn mật thất ngày ngày tra tấn.
Ông ta suýt chết mấy lần, nhưng lão đại không cho ông ta được chết.
Ngày hôm qua lúc đưa cô về xong, lão đại quay lại Ưng Ngụ Trạch, chính tay mình thay cô xả cơn uất hận, Mạnh Tùng nửa sống nửa chết bị đưa trở lại Tân Cương.
Nội trong nay mai thôi, lão đại sẽ làm ông ta vướt vào tội vượt ngục, đi thẳng tới bản án tử hình.
Những lời A Tống như bị đóng đinh lại vậy, âm ẩm trong xe chẳng thể phai đi.
Uyên Ninh cảm nhận cổ họng mình đang nghẹn lại, đầu bắt đầu đau nhức, tay âm thầm run rẩy, sóng mũi cô nóng rát, khoé mắt dường như tràn ra một cơn thủy triều ấm áp, dần dần tuột khỏi bờ mi.
Khi cô cất tiếng nói, cô thậm chí còn nghe thấy thanh âm của bản thân mình đang ồm ồm biến đổi.
- Nói như vậy...anh ấy đang ở Tân Cương chứ không phải Thượng Hải?
Tiếng còi xe bên ngoài vang vọng vào, lấn át cả câu trả lời của A Tống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...