Cuộc Chiến Vương Quyền

Một người một rồng lẳng lặng dựa vào nhau, ngồi dưới đất, không biết qua bao lâu, Edward mới nhớ đến chính sự, hiện tại là rạng sáng ngày thứ tư, y nên rời khỏi không gian, nói cho người bên ngoài biết tình huống của William.

Thế là y liền buông mũi William, dùng sức vuốt ve, hỏi: “Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào, đứng nổi không? Để ta đi ra ngoài một chuyến.”

William vừa dung hợp ký ức hai đời, một đời trước đau khổ không nơi nương tựa yêu tận đến 10 năm lưu lại bóng ma trong lòng khống chế nội tâm của hắn, vừa nghe Edward muốn rời đi, lập tức dùng mũi nhẹ nhàng chạm về phía trước, đẩy Edward ngã trên mặt đất, dùng mũi chặn lại, phía dưới mũi chính là miệng, William sợ chính mình hé miệng nói chuyện, cằm sẽ đụng phải Edward, lại sợ lúc nói chuyện phun ra khí lưu thổi tới y, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra long ngâm trầm thấp. Hắn cũng không dám dùng sức, chỉ sợ ép tới Edward, bởi vậy chỉ có thể đưa cổ dùng lực, mà hắn bây giờ chính là cần nghỉ ngơi khôi phục thể lực, có điều duy trì vài phút, đã cảm thấy cần cổ nhức mỏi.

“Được rồi được rồi, ta biết rồi.” Edward mỉm cười nói, nằm trên đất, đưa tay ôm lấy cằm William, chạm lên môi của hắn. Tuy rằng y đã từng là thành viên vương thất cao quý, thế nhưng trên thực tế chưa từng cùng thành viên vương thất có hình thú là cự long có khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, trong lòng hâm mộ đối với đối phương được hình thể cường tráng khổng lồ sức mạnh khiếp người, đồng thời cũng hiếu kỳ, lại biết William cho dù có làm sao cũng sẽ không làm tổn thương chính mình, nhìn thấy mõm William thật dài, liền thử đem tay tiến vào trong khe hở miệng.

William hình thế khổng lồ, theo lý thuyết cảm quan cơ thể cũng sẽ trì độn rất nhiều, huống hồ hình thể rồng của hắn, trên môi chỉ toàn là vảy, cánh tay nhỏ của Edward còn chưa đủ to nhét vào hàm răng hắn, không cảm nhận được động tác của đối phương, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên hết vị trí chóp mũi, cho dù có con kiến bò qua, hắn cũng có thể cảm nhận được, bởi vậy khi hắn phát hiện Edward nỗ lực đưa cánh tay luồn vào khe hở trong môi mình, đầu óc trống rỗng, đã quên Edward thân thể hiện tại gắn kết với lực lượng tinh thần, ở trong không gian của y, sẽ không chịu bất kỳ tổn hại gì, trong đầu nghĩ tới chỉ sợ miệng của mình vì động tác nhỏ bé của đối phương mà cắn nát cánh tay Edward, thậm chí nín thở, con mắt nhìn về hướng chóp mũi mình, muốn nhìn Edward đến cùng là muốn làm gì.

Edward đưa cánh tay luồn vào trong miệng William, sờ cả nửa ngày không tìm thấy được răng, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy William mắt như con gà chọi, có một chút sửng sốt, cười lên ha ha thật lớn. William dáng vẻ cự long nguyên bản rất uy vũ, nhưng mà vừa nhìn hắn mắt như con gà chọi, nhất thời mất đi vẻ uy vũ, chỉ còn lại vẻ ngây ngốc ngu xuẩn.


William cũng biết dáng vẻ mình e có chút buồn cười, nhưng hắn không để ý hình tượng bản thân, chọc Edward cười lên đã hài lòng lắm rồi, liền vẫn duy trì con mắt gà chọi trêu Edward hài lòng, mãi đến khi chính mình có chút mê muội, mới khôi phục dáng vẻ bình thường. Bên tai nghe được tiếng cười lanh lảnh đã lâu không nghe, William tuy rằng mạnh miệng không dám làm một cử động nhỏ nào, nhưng cái đuôi vui vẻ lắc lư qua lại, trong không gian vườn thuốc vốn đã đến kỳ thành niên, tất cả đều khỏe mạnh, vừa tìm thấy vị trí mình đứng trước đây, một cái đuôi quật qua, vườn thuốc bị dọa đến nỗi lại chen chúc một chỗ, không ít thảo dược bị chen đến nỗi dẫm đạp lên nhau.

Tuy rằng đã biến thành đại long cứng rắn, thế nhưng Edward vẫn thương yêu và đau lòng với William không giảm tí nào, ở trong lòng y, cho dù hình thể tăng trưởng mấy ngàn lần, William vẫn cứ là em trai nhỏ bé chen vào trong lòng ngực y làm nũng, thế là y đưa tay ôm lấy nơi mình có thể ôm, ngẩng đầu lên hôn từng cái vảy mình chạm được, nói: “Đừng quậy, thần dân đang chờ ở ngoài cửa chờ tin tức thành niên của ngươi, trước tiên ta phải thuận lợi đem tin tức tốt nói cho bọn họ biết, lại trở về với ngươi có được không?”

Hiện tại cái đuôi William không còn tâm tư vẫy tới vẫy lui. Edward vừa hôn lên vảy trên môi mình, tuy rằng không có cảm giác gì, thế nhưng vừa nghĩ tới được hôn lên môi, William đã cảm giác cả người mình như bốc lên nhiệt khí, máu tươi vui vẻ chảy qua bao trùm cả vảy trên da hắn, huênh hoang như muốn đem cả vảy màu bạc nhuộm thành màu hồng phấn. Đáng thương một đời trước tuy rằng sống đến 28 tuổi, thậm chí lên làm quốc vương đế quốc, nhưng tuyến tình cảm chưa từng trải qua, còn không chạm tay á thú nhân, càng khỏi nói đến hôn môi, Edward chỉ hôn nhẹ thôi đã khiến hắn vui mừng khôn xiết không khống chế nỗi.

Edward cho rằng hắn đang cáu kỉnh, dù sao vừa ăn nhiều vị đắng như vậy, hiện tại không muốn rời xa mình tí nào, muốn tìm kiếm chút an ủi. Thế là y ở trên từng lớp vảy bạc hôn lên mấy cái, dùng loại âm thanh như dỗ đứa bé nói: “Ta rất nhanh sẽ trở về, ngươi ở lại nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, y liền biến mất trong không khí.

William nằm nhoài tại chỗ, qua vài giây, đột nhiên lăn hai vòng trên đất, chân sau gảy hai lần, đuôi trong không khí vẩy qua vẩy lại, khiến không gian hỗn loạn rối bời. Hiện tại hắn nắm giữ ký ức hai đời, cũng dung hợp tính cách hai đời, một đời trước William không có may mắn được Edward chăm sóc, lên 12 tuổi vẫn sống lạnh lẽo trong vương cung, vừa thành niên liền tận mắt thấy người yêu chết thảm, sau đó còn câu tâm đấu giác* cùng quốc vương lãnh khốc vô tình, tranh quyền đoạt thế, nếu như không phải trong lòng vẫn nhớ kỹ Edward, sợ là sớm cũng đã biến thành quốc vương lạnh lùng vô tình. Mà William đời này, nhận được sự quan tâm, được Edward yêu thương, hoặc là nói cưng chiều ròng rã suốt 6 năm, tính cách cùng William lúc 28 tuổi trái ngược hoàn toàn, hoạt bát rộng rãi, đặc biệt là am hiểu biết làm nũng chơi xấu trước mặt Edward.


Câu tâm đấu giác (钩心斗角): dùng mưu trí tranh đấu gay gắt với nhau.

Được người yêu hôn mấy cái, nếu như là William một đời trước, sung sướng đến nỗi trái tim muốn nổ tung, cũng sẽ mặt không hề cảm xúc khống chế lời nói của chính mình, chỉ ở trong lòng mừng thầm mà thôi, mà bởi vì dung hợp tính cách đời này, William càng cao hứng hơn bắt đầu lăn lộn trên đất.

William còn chưa kịp thích ứng hai loại tính cách hầu như trái ngược nhau, một bên ở trong lòng phỉ nhổ động tác trẻ con đáng xấu hổ của mình, một bên lại cảm thấy hài lòng khó có thể ức chế.

Mà ở ngoài không gian, Edward vừa mở mắt, liền nhìn thấy bốn cái đầu chen chúc nhau, như muốn chặn lại hoa văn lều vải thêu kim long trên đỉnh đầu.

“Thế nào rồi, các hạ Edward?” Elie Sapphire là người thứ nhất mở miệng hỏi, “Tình huống vương trữ điện hạ ra sao?”


Edward khẽ mỉm cười, dưới sự giúp sức của August đỡ ngồi dậy, trịnh trọng nói: “Vương trữ điện hạ đã khỏe mạnh bình an vượt qua kỳ thành niên, trở thành một thú nhân thành niên.”

Nghe Edward nói xong, Yade Just lập tức cầm lấy viên đạn tín hiệu, mở cửa sổ ra —— trong ba ngày William thành niên, cửa sổ từ bên trong vẫn khóa, cũng không mở ra —— đạn tín hiệu nhen lửa, làn khói màu trắng bay vút lên trên không, dưới bầu trời nửa đêm màu lam đặc biệt sáng sủa, một tiếng đùng thật lớn nổ tung thành một đóa hoa màu trắng như muốn chiếu sáng cả bầu trời. Đây là lễ nghi đã được truyền lưu mấy ngàn năm, hoa khói màu trắng biểu thị vương trữ thành niên thuận lợi, nếu như không thông qua, sẽ thả đạn tín hiệu màu đỏ, hơn nữa đạn tín hiệu màu đỏ sẽ không nở tung ra hoa khói, chỉ một thoáng liền qua đi, tượng trưng thành niên thất bại.

Lúc này, ở ngoài quảng trường nhà thờ lớn thánh Lehmann trên đường đầy ắp người, mọi người đều im lặng nín thở, nhìn kỹ cửa sổ tu viện đen thui, nhìn thấy hoa khói màu trắng nổ tung trên bầu trời, trong đám người phát ra tiếng hoan hô vang dội, hoa khói được nhen lửa đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu, nhuộm bầu trời thành đủ mọi màu sắc, dinh thự và cửa hàng hai bên đường lớn người từ trong cửa sổ không ngừng vung vẫy vương kỳ và cờ đế quốc Kaz Bert, ban nhạc bắt đầu tấu nhạc, toàn bộ thành thị sôi trào khắp nơi.

Lúc này quốc vương đang ở đại lễ đường nhà thờ lớn thánh Lehmann, quỳ chân ngồi ở giáo đường cung phụng trước thánh hài, ngửa đầu nhìn kim hoàn long. Một tốp dòng họ vương thất, đại thần, quý tộc cùng bọn thị vệ cận vệ quốc vương quỳ ở sau người ông, cầu khẩn vương trữ có thể thuận lợi vượt qua kỳ thành niên. Vẻ mặt mọi người thành kính, quốc vương cũng là dáng vẻ người cha lo lắng, nhưng mà cũng không ai biết người quỳ gối bên cạnh mình có phải là đang len lén ngủ gà ngủ gật, cũng không ai biết quốc vương không phải đang cầu khẩn William bình an sống sót, mà là đang cầu khẩn hắn mau chết đi. Quốc vương trừ mình ra, từ trước đến giờ không tin một ai, tuy rằng ông cầu khẩn, nhưng không tin trên thế giới này còn có một nguồn sức mạnh khác có thể khống chế cuộc đời ông, trừng phạt tội lỗi ông, cho nên ông không cảm thấy mình sẽ nhận được ác niệm hay trừng phạt gì cả, nếu có thể cầu xin nguyền rủa độc ác thành công, ông cũng vẫn có tâm tình cảm tạ Orgona, nếu như không thành công, thì sẽ ở trong lòng cười lạnh lời nói của thần linh chỉ là những điều vô căn cứ.

Thế là, khi nghe ở bên ngoài vang lên tiếng hoan hô rung trời, cùng với người hầu chạy nhanh như bay đến cao giọng bẩm báo tin tức vương trữ thuận lợi thành niên, trong lòng quốc vương đầy tiếc nuối đứng lên, nhưng lại cực kỳ tự nhiên làm ra vẻ mặt vui mừng, tiếp nhận mọi người nịnh hót chúc mừng.

Edward bàn giao tình huống vương trữ, lại ngậm vài miếng ma tinh, liền một lần nữa trở lại không gian, liếc mắt đã nhìn ra William đã lăn mấy vòng, tuy rằng hắn đã nằm sấp trở lại như cũ, thế nhưng dấu vết rõ ràng trên đất và cục đất bám lên lưng hắn đã bán đứng hắn. Edward nhịn ý cười trên khóe miệng, để William hấp thu nguyên tố trong không gian, mau chóng hồi phục thể lực.

Cũng may William tuy rằng do thành niên có chút thoát lực, thế nhưng dù sao cũng đã là thú nhân thành niên, lại ở trong không gian á thú nhân, rất nhanh tinh thần phấn chấn liền đứng lên. Thế là Edward để hắn ở trong không gian mình vung vẩy cánh luyện tập bay lượn. Hai cái cánh nho nhỏ trên lưng William lúc này đã to ra rộng lớn như cánh dơi, thời điểm mở tung ra, hắn có chiều cao to lớn gấp hai lần so với một con dơi, trên cánh dơi mềm mại cũng bao trùm những vảy nhỏ li ti, dưới ngọn đèn sáng lên lấp lánh, cực kỳ đẹp mắt.


William 28 tuổi đã sớm học được cách bay lượn, vì để tránh cho Edward hoài nghi, hắn vẫn giả bộ lảo đảo thử nghiệm một hồi lâu mới bay lên bình thường. Ban đầu hắn chỉ giả bộ dáng vẻ ngốc manh mà thôi, nhưng khi nhìn đến Edward thấy dáng vẻ ngây ngốc của mình chọc cho cười ngửa tới ngửa lui, liền bắt đầu cố ý ngốc thêm một tí. Chỉ cần có được nụ cười Edward, kêu hắn làm chuyện ngu xuẩn gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.

May là William còn lý trí, biết tốt quá hóa dở, cho dù không thích chơi cái trò này, liền đúng lúc nắm được thăng bằng khi bay, bay thêm vài vòng, mới dần dần thể hiện ra chính mình nắm được kỹ xảo thành thục khi bay vào một đời trước. Cũng may Edward không biết khi thú nhân bay đến cùng là cảm giác gì, thấy William tư thái càng ngày càng nhẹ nhàng linh hoạt, uy vũ tao nhã, trong lòng chỉ cảm thấy tự hào.

Để William ở trong không gian Edward bay lượn là có nguyên nhân, bởi vì vương trữ sau khi trưởng thành, sẽ biến mình thành hình thú biểu diễn cho người dân nhìn, lấy mạnh mẽ của chính mình, cho mọi người nhìn thấy sức mạnh vương thất, tự tin trung thành với đế quốc.

Thế là, sau khi William luyện tập thông thạo, cũng không thể không rời đi thế giới hai người của hắn và Edward. Edward đưa nửa người vươn ra ngoài cửa sổ, duỗi ra hai tay, cách đó không xa, trên quảng trường đối diện giáo đường có người mắt sắc nhìn thấy hắn, lập tức phát sinh tiếng hoan hô: “Vương trữ điện hạ ra ngoài rồi!”

Một giây sau, một bóng người màu bạc đột nhiên xuất hiện ở hai tay Edward trong không khí hư vô, tiếp đó bóng người màu bạc lóe lên một cái rồi biến mất, một giây sau, liền xuất hiện ở bầu trời quảng trường vương đô. Hắn dang rộng hai cánh, trên người lấp lánh ánh bạc chói mắt, uy lực mạnh mẽ ép xuống hướng về người dưới mặt đất, trước khi William thành niên chỉ là cấp 7 sơ cấp, nhưng bởi vì dung hợp linh hồn cùng ký ức một đời trước, sau khi trưởng thành đẳng cấp đạt đến cấp 8 sơ cấp. Trong lịch sử mấy ngàn năm đế quốc chưa bao giờ có chuyện lạ như vậy, mọi người càng bị thuyết phục sức mạnh vương trữ quá lớn, bầu không khí cuồng nhiệt sắp điên cuồng đến nơi, mọi người cuồng loạn hô “Vương trữ trời ban” “Vương triều Lancaster vạn tuế”, một bên cúi đầu lấy mũ xuống, quỳ trên mặt đất.

Một tiếng long ngâm thâm trầm du dương vang lên, mang theo sức mạnh không thể chối từ, từ từ đẩy mạnh về phương xa, chấn động khiến lòng người sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui