" Lạc Lạc, con thật sự có thể đi học rồi sao?"
Mẹ Tiết một bên vừa cắt thịt hun khói cho vào đĩa của Tiết Lạc. Một bên lại dùng ánh mắt quan tâm hỏi cô. Sâu trong đôi mắt bình yên dịu dàng thường ngày cũng là tràn đầy lo lắng không yên.
Ba Tiết ngồi bên cạnh mẹ Tiết, nâng tách cà phê nhấp vào một ngụm. Đồng dạng cũng dùng ánh mắt như thế nhìn Tiết Lạc. Ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu rõ.
Tiết Lạc đem bơ phết lên bánh mì. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật. Cô rụt rụt vai, le lưỡi nhỏ ra làm thành bộ dáng đáng yêu, đơn thuần. Tiện thể còn nhếch lên lún đồng tiền. Thái độ lấy lòng vô cùng rõ ràng.
" Con thật muốn đi học mà! Sau này con còn muốn giúp đỡ gánh nặng cho ba nữa cơ. Phải như vậy ba mới có thời gian cùng với mẹ hưởng thụ cuộc sống hai người đâu!"
Khụ khụ...
Ba Tiết vừa nghe Tiết Lạc hồ ngôn loạn ngữ liền nhanh chóng đặt tách cà phê xuống. Nâng tay che miệng ho khan hai tiếng. Bất quá, ánh mắt ông nhìn con gái nhà mình đặt biệt từ ái, ẩn ẩn còn bao hàm tia tán thưởng không hề che giấu. Đồng dạng cũng không tiếc lời khen ngợi.
" Có chí khí! Tốt lắm!"
Ba Tiết vừa nói, vừa không tiếng động nắm lấy bàn tay của mẹ Tiết vì quẫn bách mà đang nắm chặt đặt dưới bàn. Trong một thoáng liền khiến gương mặt bà đỏ ửng như quả gấc chín. Không cam lòng quay sang liếc mắt với Tiết Lạc một cái.
Tiết Lạc so vai bày ra vẻ mặt thật vô tội. Cô cúi đầu gắp thịt hun khói cùng dưa leo, cà chua đặt lên bánh mì, lại còn không giữ ý tứ cắn xuống một miếng thật to, thoả mãn nhai nuốt.
Hành động tự nhiên của Tiết Lạc rõ ràng là triệt để đem ánh nhìn không một tia uy hiếp nào của mẹ Tiết ném vào khoảng không. Thật giống như nắm đấm lớn đánh vào gối bông mềm, tình cảnh này càng làm bà bối rối đến dậm dậm chân.
Hình ảnh gia đình hạnh phúc tươi đẹp như thế này thật sự là một bức tranh đẹp khiến người ta không nỡ lòng nào phá hoại. Bất quá, trong căn phòng này vẫn có một người rất không vui lòng.
Đông Phương Linh hơi ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lại nhanh chóng cúi thấp đầu. Bàn tay đặt dưới bàn đã sớm nắm chặt để lộ khớp xương thoạt nhìn cực kì ghê người.
Ánh mắt cô ta cúi thấp, tại vị trí không ai để ý hung hăng nguyền rủa Tiết Lạc một phen. Hận cô vì sao lại thay đổi! Hận cô chiếm đi sự chú ý của Dật ca ca thường ngày đối với cô ta ôm nhu dịu dàng! Càng hận là cô chỉ cần nói vài câu nói ngọt liền có thể đem tâm của ba Tiết cùng mẹ Tiết buộc chặt.
Đông Phương Linh thật sự không cam lòng. Cô ta ở Tiết gia nhu thuận, hiểu chuyện, đã bao lâu làm trâu làm ngựa, nổ lực hiếu thuận với ba Tiết, mẹ Tiết. Nhưng cô ta nhận được gì? Ba Tiết, mẹ Tiết từ đầu đến cuối đều không xem cô là con gái. Vẫn luôn nhớ thương đến Tiết Lạc chua ngoa, đanh đá sớm đã dọn nhà ở riêng. Căn bản là chưa từng đem cô ta đặt vào trong mắt.
Đông Phương Linh không phải thân sinh của mẹ Tiết. Bà không thương cô ta, cô ta liền nhận mệnh. Nhưng cô ta không phải con gái ba Tiết sao? Vì cớ gì đối xử lại khác biệt nhau một trời một vực như vậy đây?
Đông Phương Linh trong lòng thống hận rít gào, đôi mắt cũng đã sớm bị bao quát trong một mảnh âm độc. Chỉ là, khi cảm xúc bấn loạn qua đi, sắc mặt cô ta trong nháy mắt hồi phục. Trở về bộ dáng nhu thuận, bình tĩnh, ngoan ngoãn cúi đầu nhấm nuốt bữa sáng. Kỳ thật giống như những tình cảm vừa rồi vốn chưa từng phát sinh qua.
Tiết Lạc nâng cốc sữa tươi, nhấp một ngụm lớn. Dư quang nơi khoé mắt lơ đãng khoá chặt Đông Phương Linh. Khoé môi không khỏi từ từ cong lên tạo thành một nụ cười nhạt nhẽo, ẩn ẩn còn mang theo chút ý vị thâm trường.
Đừng tưởng vừa rồi cô ta cúi đầu, cô sẽ nhìn không ra tâm tình cô ta thay đổi. Tiết Lạc ở hiện đại là cô nhi, sống cuộc sống ngươi tranh ta đoạt nhiều năm như vậy. Có bao nhiêu loại người cô chưa thấy qua đâu!
Điển hình như Đông Phương Linh, loại hình trong ngoài bất nhất, trêu chọc nhân tâm này cô cũng gặp qua không ít. Về căn bản là không tìm thấy nửa điểm hảo cảm.
Cô ta không cam lòng? Rất tốt! Nhưng cô ta cũng đừng nghĩ đến đánh chú ý lên Tiết gia. Cô ta làm nữ chính của cô ta, cô liền không cản. Chỉ là cô ta dám đụng đến điểm mấu chốt của cô, cho dù là đào ba thước đất, cô cũng phải lôi đầu cô ta ra, bắt cô ta phải trả giá.
Đông Phương Linh, cô nên biết điều mà ngoan ngoãn!
Tiết Lạc một hơi uống hết ly sữa xem như dùng xong bữa sáng. Nữ hầu đứng phía sau nắm bắt chính xác thời gian liền tiến lên bưng nước để cô rửa tay xúc miệng.
Tiết Lạc thực hiện trơn tru mọi thứ, liền xách ba lô đeo lên vai. Nhẹ nhành chỉnh lại đồng phục vừa được đưa tới hôm qua. Sau đó liền mau mắn tiến lại hôn nhẹ lên má ba Tiết, mẹ Tiết rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiết Lạc chạy ra xa cũng không quên hướng ba Tiết, mẹ Tiết vẫy vẫy tay. Vô cùng nhu thuận gật gật đầu đáp ứng trước lời dặn dò cẩn thận của mẹ Tiết rồi mới quay đầu đi thẳng.
Đùa! Nếu cô không ngoan ngoãn chưa chắc đã được thả ra ngoài đâu. Nếu là Tiết Lạc trước kia sợ là đã sớm hùng hổ bỏ khỏi nhà. Còn cô, cô làm không được.
Tiết Lạc vừa đi xong thì Đông Phương Linh đã đứng dậy. Bất quá không có ai ân cần với cô ta như làm với Tiết Lạc.
Đông Phương Linh cúi đầu, che giấu ánh mắt âm trầm thật sâu. Bước chân bình tĩnh bước vào nhà vệ sinh, súc miệng rửa tay thật cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Cô ta ôm cái ba lô sờn cũ, khoác lên vai chuẩn bị đi học. Trước khi đi, cũng không quên chào ba Tiết cùng mẹ Tiết. Nhưng đáp lại cô ta cùng lắm chỉ là một vài tiếng ừ hử lấy lệ chứ không nhiệt tình như đối với Tiết Lạc.
Nếu như Tiết Lạc có ở đây mà nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Linh lúc này hẳn là bội phục muốn chết. Sống hai mặt như vậy không mệt sao? Cô nhìn cũng thấy mệt a!
Bất quá Tiết Lạc cũng không hề hay biết gì. Cô đang chạy vào gara, chào hỏi Audi R8 yêu quý. Không nhanh không chậm mở cửa xe, khởi động máy, từ từ chuyển động ra ngoài.
Khi vừa ra khỏi gara, Tiết Lạc liếc mắt liền nhận ra gara Đông Phương Linh đang đứng bên đường. Vẻ mặt vô cùng khó xử, cứ liên tục mở miệng muốn nói lại thôi.
Tiết Lạc mệt mỏi vuốt trán. Tình cảnh này cô muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng khó. Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, đạp phanh xe, hạ kính nhìn Đông Phương Linh. Không mặn không nhạt hỏi.
" Chuyện gì vậy?"
" Chị!"
Đông Phương Linh run lên một cái. Hình như là bị giật mình, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô. Cô ta cúi đầu, cất giọng nhỏ xíu như muỗi vo ve.
" Chị có thể cho em đi nhờ xe được hay không?"
Tiết Lạc vừa nghe liền nhíu mày. Không dấu vết liếc nhìn xe đạp dựng ở vách tường. Xích xe không biết từ lúc nào đã buông lòng thòng gần chạm xuống mặt đất thì hơi loé lên một chút.
Tiết Lạc cong môi, nhìn nhìn bàn tay dính dầu nhớt dù đã cẩn thận lau đi nhưng vẫn để lại vệt đen mờ mờ thì quay đầu đi không tiếp tục nhìn Đông Phương Linh nữa. Thản nhiên nói.
" Lên xe!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...