Cố Nguyên Phong vừa nghe được tin thì sắc mặt lập tức tối tăm, trong lòng giống như bị một tảng đá đè nặng đến mức suýt nữa không thở được. Phải mất một hồi mới có thể đem lí trí thu về, vội vàng gọi điện đưa người đến, hợp với đội đặc công của Diêu Nhật Hàn thẳng tiến về phía ngoại thành.
Diêu Nhật Hàn cùng Cố Nguyên Phong đi một xe rời đi, cậu gắn tai nghe Bluetooth lên vành tai, nhấn số điện thoại của Thẩm Dật Phàm.
Thẩm Dật Phàm sau khi cùng Tiết Lạc hòa hợp, không còn vướng mắc gì nữa liền lập tức đi làm lại. Điều này làm trưởng khoa của anh không biết có bao nhiêu vui mừng. Lúc này anh vừa khử trùng sau một cuộc phẫu thuật xong, trở về phòng vừa lúc điện thoại trên bàn reo lên. Nhìn thấy số của Diêu Nhật Hàn thì liền nhấc máy, kẹp ở giữa vai và tai vừa xem tài liệu phẫu thuật, vừa nói chuyện. Dù sao thì quan hệ của hai người bây giờ cũng không giống như ngày xưa, nên hữu hảo thì nhất định phải hữu hảo thôi!
" Nhật Hàn, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Dật Phàm lật trang giấy, hỏi. Lúc đầu anh vốn không nghĩ là chuyện gì nghiêm trọng, cho đến khi nghe thấy nhịp thở nặng nề của Diêu Nhật Hàn bên đầu dây thì chân mày lập tức nhíu lại, trầm giọng hỏi.
" Xảy ra chuyện gì rồi?"
" Thẩm Dật Phàm, Mèo Con có thể bị bắt cóc rồi!"
Mèo Con là biệt danh Thẩm Dật Phàm và Diêu Nhật Hàn đặt cho Tiết Lạc. Bởi vì cô thật sự rất giống một con mèo nhỏ, khi khả ái thì dịu ngoan nằm trong lòng người ta, dùng móng vuốt nhỏ cọ cọ vào từng điểm mềm yếu nhất khiến linh hồn trầm luân. Lại nói những lúc mạnh mẽ, móng vuốt nhỏ như một thanh đao sắc cứa vào da thịt người ta, rõ ràng không mấy đau nhưng lại làm cho người ta thương tiếc thật sâu... Mèo con xảy ra chuyện ư?
Thẩm Dật Phàm hít vào một hơi nặng nề, vội vàng bỏ tài liệu lại đứng dậy rời đi, vừa đi vừa hỏi.
" Ở đâu? Tôi đến đó!"
Diêu Nhật Hàn nói ra địa chỉ được người của mình thông báo, vừa định cúp máy lại chần chừ hỏi.
" Có nên báo cho ba mẹ Mèo Con không?"
Thẩm Dật Phàm im lặng, sau một lúc lâu cân nhắc mới nói.
" Gọi đến công ty đi. Đừng gọi về nhà, mẹ em ấy sợ là không giữ được bình tĩnh đâu! Bên tôi chỉ có quân đội, tôi sẽ liên hệ với Thần Dương mượn người, tìm kiếm càng nhanh càng tốt!"
Thẩm Dật Phàm nói xong thì lập tức tắt máy, vội vàng gọi đến tổng bộ hắc đạo dưới tay Âu Thần Dương, nhưng được người ta báo cáo người kia không ở đó. Chỉ là Thẩm Dật Phàm cùng Âu Thần Dương là bạn thâm giao đã lâu, nên họ không nói hai lời liền tách một đoàn người ra, nghe theo lệnh của Thẩm Dật Phàm tiến về vị trí Tiết Lạc mất tích.
Thẩm Dật Phàm cúp điện thoại, thở ra một hơi nữa rồi nhấc chân chạy đi. Anh cần phải đi nhanh lên, Mèo Con không thể gặp chuyện gì được!
Diêu Nhật Hàn bên này sau khi hỏi ý Thẩm Dật Phàm lập tức gọi điện đến Tiết thị, vốn là gọi trực tiếp vào văn phòng tổng giám đốc, nhưng người nghe máy lại không phải ba Tiết mà là Lâm Quân Thần.
" Tôi là Lâm Quân Thần. Đây là số điện thoại của tổng giám đốc Tiết thị, nhưng ngài ấy vừa có một cuộc họp khẩn cấp nên đã rời thành phố đi Duyên Hải, xin hỏi có gì cần nhắn lại hay không?"
Giọng Lâm Quân Thần rất trầm, lại từ tính dễ nghe chưa bao giờ thay đổi. Chẳng qua lúc này Diêu Nhật Hàn không có tâm trạng để thưởng thức, nhất là khi được nghe Thẩm Dật Phàm nói đây chính là một tình địch của mình. Cậu chỉ có thể nói gấp.
" Nhờ anh báo cho Tiết tổng Tiết Lạc bị bắt cóc. Nhưng hãy tin ở chúng tôi, chúng tôi nhất định đưa em ấy về an toàn!"
Lâm Quân Thần nghe Diêu Nhật Hàn nói liền hơi ngẩn ra. Đợi đến khi anh bình tĩnh lại thì điện thoại đã ngắt kết nối. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh của Tiết Lạc, không thể ngờ được bản thân mình trong lúc vô tình đã nhớ rõ cô đến vậy. Lúc này, cô đang gặp nguy hiểm ư?
Lâm Quân Thần hít sâu một hơi, vội dùng điện thoại cá nhân gọi lại cho Diêu Nhật Hàn vừa chạy vội ra ngoài. Chỉ là kết nối bên kia đã tắt, anh không thể nào liên hệ được.
Lâm Quân Thần gấp đến nổi bão, hai mắt dường như đỏ đậm thành hai viên than hồng, không chút chần chừ bấm một số điện thoại khác. Cả mười năm nay anh chưa từng nhờ vả những người này, bây giờ, đến lúc rồi...
Đầu dây ngay lập tức kết nối, Lâm Quân Thần nói ra yêu cầu của mình, lệnh lập tức được thi hành. Không bao lâu sau một tin nhắn đã gửi vào máy của anh. Bên trong chính là hướng đi của quân đội và hắc đạo gộp chung ở ngoại thành. Lâm Quân Thần không suy nghĩ nhiều, lái xe rời đi. Anh biết đó là người của nhóm Diêu Nhật Hàn.
Lâm Quân Thần bóp chặt tay lái, tâm tình treo cao không hề được buông lỏng, trong lòng mặc niệm một câu, khẳng định lại lòng mình.
" Lạc Lạc, em nhất định không thể xảy ra chuyện. Anh còn chưa kịp nói với em tình cảm này mà... "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...