Cuộc Chiến Thượng Vị

Thời cổ, ấn
giám ở một mức độ nào đó giống như chứng minh thân phận cho một người
hoặc là một gia tộc. Trong đại gia tộc, cho dù là quản sự cũng phải có
được loại ấn giám này, dùng nhiều trong tài chính thu chi và cả quản lý
nhân sự, bằng không không có điều lệ, việc vận hành trong các đại gia
tộc rất dễ dàng xuất hiện sự cố phát sinh, ví dụ như không thu được
tiền, hoặc là không chỉ huy được nô bộc, cho dù là phát thiệp mời hoặc
tặng quà năm mới gì đó, đều rất dễ gây ra sai lầm.

Tương đối
với tầm quan trọng của ấn giám, mà người ở nơi này đối với việc đề phòng làm giả ấn giám cũng làm có phần cẩn thận hơn, cho nên bình thường rất
ít có tình huống phát sinh ấn giám giả, hơn nữa còn khá quan trọng, đặc
biệt là những thế gia nhà quan có phẩm cấp cao, còn có thể đem ấn giám – vật khá quan trọng này lưu một bản sao trong ghi chép của chính phủ,
bình thường đều có lập hồ sơ lưu trữ để đề phòng bất cứ tình huống nào.

“Bản ghi chép toàn bộ ấn giám của thời Tiên hoàng…” Hoàng đế quay đầu nhìn thái giám tổng quản.

Thái giám lập tức thưa: “Hiện nay đang được niêm phong lưu trữ tại Hộ bộ ạ.”

“Bảo Hộ bộ trình lên đi.”

Hoàng đế
muốn xem, Trần Hữu tướng còn châm dầu vào lửa, ai dám gian lận hoặc trì
hoãn trong đó, cũng đâu phải chán sống. Cho nên rất nhanh, người của Hộ
bộ đã dâng lên bản ghi chép toàn bộ ấn giám thời tiên hoàng đã ố vàng cũ nát.

Qua một hồi tìm kiếm đối chiếu, thái giám tổng quản sắc mặt khẽ trắng nhợt, dâng lên thấp giọng nói: “Hoàng thượng… Ngài xem…”

Hoàng đế cúi đầu cẩn thận quan sát, quả nhiên ấn ký giống hệt nhau, thậm chí ngay cả một vài điểm nhỏ nhặt nào đó trên chất ngọc cũng có thể nhìn thấy rõ
mồn một.

Vật nọ rất
nhanh đã được Hoàng đế truyền cho vài vị lão thần cấp cao xem xét, Trần
Hữu tướng chỉ dùng ánh mắt lướt qua một cái, liền thối lui ra sau. Mọi
người có mặt cũng xem qua, ngay cả vài vị quan thanh niên của Phái Cách
Tân cũng sáp đến, không gần không xa mà quan sát kỹ lưỡng, sau đó sắc
mặt có chút không tốt.

“Một khi đã
như vậy, ngươi có thể chứng minh phò mã chính là con trai của Trang
Thành năm đó không?” Hoàng đế phóng ra uy nghi của đế vương, ánh mắt
cảnh cáo nhìn Trang Côn nói.


Trang Côn
chẳng mảy may dao động, khẳng định nói: “Năm đó trước khi tướng quân nhà ta xảy ra chuyện, phu nhân quả thật có sinh hạ một bé trai.”

“Thế chẳng phải là nói, năm đó Trang gia bị sao trảm cả nhà, sao Từ thị lại tránh được?” Phái Cách Tân cười nhạt.

Trang Côn cư nhiên dập đầu tạ tội nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, phu nhân nhà ta lúc
ấy không bị chịu hình, mà là tướng quân nhà ta dùng một người trong nhà
có bộ dạng tương tự, thay thế.”

“Tên ác nô
nhà ngươi! Nói thật dễ nghe, nói cái gì mà muốn tìm được đứa con mồ côi
của chủ cũ, bấy giờ thế này là thế nào? Thất tín bội nghĩa, bán đứng chủ cũ, ngươi và lão phụ kia chẳng qua là cùng một giuộc với nhau mà thôi!” giữa đám quan văn và quan võ trong triều, lời này là xuất phát từ miệng một vị võ quan, chắc hẳn từng làm lính dưới trướng của Trang Thành, cho dù đối với hành động phản quốc của Trang Thành oán hận không thôi,
nhưng đối mặt với một tên ác nô đường hoàng như thế, vẫn không kiềm được mà lên án mạnh mẽ.

“Lòng thảo
đối với Trang gia, có nhật nguyệt chứng giám!” trên gương mặt già cỗi
của Trang Côn không hề lộ ra một tia xấu hổ, ngược lại hiên ngang lẫm
liệt nói: “Nhưng năm đó tướng quân quả thật đã phạm sai lầm, nếu lão
lang chủ dưới suối vàng biết được, tất nhiên cũng sẽ quân pháp bất vị
thân, để báo hoàng ân! Nhưng hôm nay thảo dân đến đây, không phải là nói xấu cũ chủ, chính là hy vọng lão lang chủ có người kế tục, thảo dân
nguyện lấy tấm thân tàn này ra thế chỗ cho tân chủ Trang gia, tùy hoàng
thượng xử trí, cũng khẩn cầu hoàng thượng, nhìn vào phân thượng lão lang chủ của ta cả đời rong ruổi trên nhung mã, vì nước tận trung, mà lưu
lại cho Trang gia một đường huyết mạch.”

Lời này vừa
dứt, trong triều đình lại không có ai lên tiếng, người ta cũng đã nguyện ý dùng mạng mình đổi mạng phò mã rồi, chẳng qua muốn phò mã nhận tổ quy tông, lưu lại huyết mạch cho Trang gia thôi, như vậy còn nói gì được
nữa, cho dù phò mã bị hủy con đường làm quan, nhưng không phải còn có
con trai phò mã sao, tương lai Trang gia tất nhiên sẽ lại quật khởi một
lần nữa. Nếu nhìn vào phương diện nhân tình, thì Trang Côn này quả thật
rất có lỗi với phò mã, nhưng nếu nhìn vào lâu dài, Trang gia có một đứa
con dâu như Đại trưởng công chúa thế kia, thì lo gì không có hi vọng,
suy cho cùng còn hơn là để phò mã vẫn luôn mang họ Từ mà khiến cho Trang gia hoàn toàn mai một.

Cái nào đúng cái nào sai, quả thật là không phân rõ được.

“Vậy, vậy
Trang phu nhân hiện đang ở nơi nào?” trên mặt Hoàng đế đã rất khó nhìn,
nếu chuyện này là thật, phò mã quả thật không nhất định sẽ bị nguy hiểm
tính mạng, thậm chí có thể dựa vào lời lão nô này nói, một mạng đổi một
mạng, còn có thể làm nên một đoạn giai thoại, nhưng sự tình này về sau,
đối với triều đình, đối với phủ công chúa tất nhiên là trăm hại mà không hề có lợi.


Trang Côn
tiếc nuối lắc đầu nói: “Từ lúc phu nhân giao đứa bé cho Từ gia, về sau
không biết tung tích, thảo dân cũng đang tìm kiếm, nhưng…”

“Hoàng
thượng, vi thần cũng từng đi tìm một vài phu nhân từng có giao hảo với
Từ thị, bọn họ đều có thể chứng minh, bức họa Trang phu nhân ở chỗ Trang Côn chính là Từ thị năm đó.” Trần Hữu tướng lại bước ra khỏi hàng nói,
trong lòng thầm hận Từ Man đi thăm hỏi lung tung, quậy cho bọn họ tay
chân bấn loạn, cuối cùng cũng không tìm được người chân chính có giao
hảo với Từ thị.

Nếu Trần Hữu tướng đã khẳng khái nói như vậy, thì tất nhiên không cần cho những phu
nhân kia lên điện hỏi, vả lại cũng không hợp quy củ. Cho nên mắt thấy sự tình sẽ phát triển theo hướng cực kỳ bất lợi cho phò mã, bầu không khí
tựa hồ cũng mơ hồ trở nên nặng nề. Phái Bảo Thủ đứng sau Hữu tướng ân
thầm sung sướng, mà Phái Cách Tân đứng bên cạnh, hoặc cúi mi buông mắt,
hoặc vẻ mặt oán giận, cũng có vẻ mặt tiếc nuối.

“Phò mã, ngươi còn lời nào muốn nói không?” Hoàng đế hít vào một hơi, thương tiếc nhìn phò mã.

Từ Văn Bân
quỳ trên điện, thời gian dài như vậy, bất luận ai nói gì, hắn đều không
nói lấy một lời, giống như một lão tăng nhập thiền, không bị bất cứ ảnh
hưởng gì từ xung quanh.

“Hồi bẩm bệ
hạ, vi thần có lời muốn nói.” bởi vì một lúc lâu không nói, giọng Từ Văn Bân hơi khàn khàn, song vẫn kiên định nói: “Vi thần tuyệt đối không thể là con của Trang Thành.”

“Đại phò mã, nói lời này không phải đã quá muộn sao.” Người ban nãy của Phái Bảo Thủ lại đứng dậy, khẽ cười nói: “Chứng cớ đều đã ở trước mắt, năm đó Từ thị gả cho Trang Thành, sau lại sinh hạ một người con trai, sau khi Trang
Thành bị tử hình, bà ta lại mang ngươi đi nương nhờ Từ phủ, đem con phó
thác cho đệ đệ mình. Nay người của Trang gia cũng đã tìm tới rồi, lại
nguyện ý lấy mạng đổi mạng, phò mã hà tất cứng rắn không nhận chứ.”

Từ Văn Bân
thẳng người lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm người nọ, lạnh lùng nói:
“Nhưng mấu chốt là, Từ thị có hay không có đứa con trai này.”

Trên triều
đình bỗng chốc nổi lên một tràng xôn xao, nguyên do của sự tình đều lấy
con trai của Từ thị mà triển khai ra, nhưng giả sử Từ thị không có con,
vậy đứa bé được đưa đến Từ gia, liệu có phải là con của Trang Thành hay

không?

“Ngươi nói
thế là có ý gì?” người nọ của Phái Bảo Thủ lùi hai bước, tức giận đến đỏ cả mặt, “Ngươi đừng tưởng rằng đánh lừa dư luận như thế, là có thể thay đổi xuất thân của ngươi.”

“Xuất thân
của ta như thế nào, còn không tới phiên ngươi chất vấn.” Từ Văn Bân nói, lập tức quay sang Hoàng đế nói: “Chẳng những Từ thị không có khả năng
có con, mà ngay cả Trang Thành cũng không có khả năng có con.”

“Ngươi đây là nói bậy!” ai nấy còn chưa kịp phản ứng, Trang Côn kia đã lập tức trừng mắt phản bác.

Từ Văn Bân
ngoảnh đầu nhìn dưới điện, lộ ra một nụ cười mỉm cực nhạt, nụ cười này,
chẳng những khiến Trang Côn nhìn thấy trong lòng run sợ, mà còn khiến
Trần Hữu tướng lập tức nhíu mày.

“Hồi bẩm
hoàng thượng, thân thế của vi thần chẳng những liên quan đến thể diện
của hoàng gia, mà còn liên quan đến một chuyện cũ năm xưa.” Từ Văn Bân
nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Còn liên quan đến tiên hoàng.”

Trong lúc
nhất thời, đám triều thần hít một ngụm khí lạnh, quả thực hận không thể
đem lỗ tai mình giấu đi, có đôi khi biết quá nhiều, ngày sau Hoàng đế
giở sổ tính nợ, chết cũng nhanh nhất.

Hoàng đế
hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, tuy nói hắn đối với tiên hoàng rất có bất mãn, nhưng dù sao cũng là phụ thân mình, rất nhiều chuyện vẫn nên
đóng cửa bảo nhau là được rồi, cũng không nên cấp cho chúng thần làm đề
tài trà dư tửu hậu.

“Như thế,
liền bãi triều đi.” Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy, nhìn xuống phần đông
triều thần, trước chọn vài vị lão thần của Phái Bảo Thủ, lại chọn vài bề tôi tâm phúc Phái Cách Tân, cha của Đinh Hạo Nhiên – Đinh Thiệu cũng có trong đó, một nhóm cùng đi đến hậu điện.

Từ Văn Bân
được thái giám đỡ dậy, đi theo phía sau Hoàng đế, lúc đi ngang qua Trần
Hữu tướng, chợt nghe lão nhẹ nhàng nói: “Tuổi cũng không còn trẻ nữa,
nên phải nhận mệnh (cam chịu số phận) đi, có giở bao nhiêu thủ đoạn,
cũng không bay vượt qua được con sóng lớn đâu.”

Từ Văn Bân đến liếc cũng không thèm liếc nhìn lão lấy một cái, chỉ rảo bước vượt qua lão, đi vào hậu điện.

“Ngươi nói,
hắn muốn làm cái gì?” Trần Hữu tướng sửa lại ống tay áo, giương cằm lên, nheo mắt nói với đồng liêu Phái Bảo Thủ bên cạnh.

“Chẳng qua
là muốn tìm tiếp viện mà thôi, có là Đại trưởng công chúa đến đây, hắn
cũng đừng hòng thoát thân.” lão thần kia cười xùy một tiếng, sau lại

nói: “Chẳng qua là vùng vẫy giãy chết thôi.”

Trần Hữu
tướng quay đầu lại, trong đám người vậy mà không phát hiện thứ tử Từ gia nhậm chức Thái Thường Thừa, trong lòng luôn thấy có gì đó không bình
thường.

Bình thường
Hoàng đế muốn xử lý chuyện khá quan trọng, lại cần thương lượng với
những người khác thì sẽ sử dụng hậu điện như nội thư phòng. Từ Văn Bân
là phụ tá đắc lực của Hoàng đế, đến không ít lần, Hữu tướng là lão thần
của tiên hoàng, lại có thực quyền, đương nhiên cũng không có khả năng
chưa từng tới.

Sau khi bọn
họ tiến vào cửa, liền đứng theo chức vị, Phái Bảo Thủ hiển nhiên đã dự
liệu trước, ai nấy đều là bộ dáng xem kịch vui. Phái Cách Tân lại không
còn vẻ lo âu như ban nãy, ngay cả biểu tình cũng khó nắm bắt được, cũng
chỉ có Trang Côn và lão phụ kia được dẫn vào, quỳ ở một bên, trong lòng
lo âu thấp thỏm.

“Phò mã, ngươi nói Trang Thành không có khả năng có con, là cớ do đâu?” sau khi ngồi xuống, Hoàng đế liền mở miệng hỏi.

“Hồi bẩm
hoàng thượng, Trang Thành vẫn luôn đi theo bên người Trực vương, có một
lần Trực vương gặp mai phục, Trang Thành lấy thân cứu chủ, đả thương đến thân thể.” Từ Văn Bân cũng không giả lả nữa, trực tiếp nói ra.

“Điều đó
không có khả năng!” vài vị lão thần lấy Hữu tướng đứng đầu, rõ ràng
không muốn tiếp nhận, chuyện này quả thực là quá mức hoang đường.

Từ Văn Bân vậy mà không giải thích, ngược lại nói: “Ngoài ra, năm đó Trang Thành xác thực là bị oan khuất lớn.”

Con ngươi của Hoàng đế co lại, tâm tình không rõ nhìn tỷ phu mình: “Từ Văn Bân, ngươi có biết, ngươi đang nói cái gì không.”

Từ Văn Bân
lập tức quỳ xuống đất, chắc chắc nói: “Năm đó cái chết của Trực vương là có ẩn tình, Trang Thành cũng không phải là người thông đồng với giặc
bán nước.”

“Lớn mật, Từ Văn Bân, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Trần Hữu tướng
càng cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó cổ quái, nhất thời không
thể khống chế xảm xúc, dám lớn tiếng quát trước mặt Hoàng đế: “Ngươi cư
nhiên dám nghi ngờ tiên hoàng? Cho dù ngươi không muốn nhận làm con của
tội thần, tuyệt đối cũng không thể nói xấu tiên hoàng.”

“Câm mồm!” Hoàng đế vỗ bàn, tức giận nói: “Để cho hắn nói!”

Từ Văn Bân
nhắm chặt mắt lại, đè nén nỗi giãy dụa trong lòng: “Khởi bẩm hoàng
thượng, năm đó người thông đồng với giặc bán nước, là một kẻ khác!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận