Cuộc Chiến Thượng Vị

Từ Man nhìn
một bàn đầy đồ ăn, còn có ánh mắt soi mói của Thục Viện, cùng với Thục
Mẫn như bước vào cõi tiên im lặng cầm đũa lại không đụng đũa. Mấy cô
nương thế gia chung quanh, vì biểu hiện của các công chúa, nên cũng
không dám ăn nhiều lắm, thậm chí lúc nói chuyện, đều quay đầu đi, hạ
thấp thanh âm. Nơi này ngoại trừ Thục Gia và Tưởng Nhị cô nương ra, sợ
là không có mấy người thoải mái ăn, thật không biết họ còn khăng khăng
tới đây làm gì.

Nhàm chán
nhấp một muỗng canh vịt xé, vì hiện tại không đúng mùa, cá bạc chưa đủ
béo, cho nên điều Thục Viện mong đợi tất nhiên là không thể thực hiện,
bảo sao vừa rồi nàng ta liên tục bắt bẻ. Kỳ thật Từ Man cảm thấy canh
vịt xé ăn cũng ngon, trong canh có cho thịt vịt nướng băm nhỏ, hạt ngô,
măng, nấm và chân giò hun khói đều được thái hạt lựu, còn thả một ít quả cẩu kỷ mùi vị rất ngon, mặc dù không hiếm lạ bằng canh cá bạc,
nhưng ăn ngon, Từ Man trước nay chẳng hề phân biệt giàu nghèo.

* quả cẩu kỷ: Quả Câu kỷ dùng làm
thuốc cường tráng chữa chứng tiêu khát, lưng và chân suy yếu, chuyên
chữa về bệnh mắt do suy dinh dưỡng; cũng dùng làm hạ đường huyết. Thường dùng ngâm rượu. Vỏ rễ dùng làm thuốc giải nhiệt, mát huyết, chữa ho, ho ra máu. Lá dùng làm rau ăn (Rau khởi) có nhiều tác dụng.

Bất luận là
Kiến Khang hay là Nam Kinh sau này, rất nhiều món ăn ở kinh đô đều dùng
thịt vịt làm món chính, vịt chiên, vịt nướng, vịt muối, vịt hầm các
loại, còn có những món làm từ vịt càng nhiều không đếm xuể. Lại nói, vì
Kiến Khang có vị trí địa lý đặc thù, cho nên những món thủy sản cực kỳ
phong phú, trong đó có cá cháy, cá hồi, cá đao, cá thu là bốn loại cá
thường ăn nhất, ngoài ra còn có tôm sông, tôm hùm, ốc sò các loại, lại
là những món ăn quen thuộc trên bàn cơm của người dân Kiến Khang. Bên
cạnh đó, người Kiến Khang thích nhất là rau dại, tương tự như những
giống đặc hữu của Kiến Khang: cây ngải lau, cây cải cúc, đọt hoa mã lan
vân vân, bất luận là quý tộc hay là bình dân, đều muốn nếm vài món tươi
mới của đầu mùa, mỗi dịp lễ tết ắt phải có mấy món thập cẩm, trong đó
liền có rau dại.

Ăn từng
miếng trứng xíu mại, nghĩ bụng nếu lần sau mình ra ngoài, nhất định phải đến tửu lâu này gọi món tùng thử quyết ngư* ăn thử, lần này vì Thục
Viện không ăn cá mè, ngay cả mấy món trong menu cũng chưa ăn được.

*tùng thử quyết ngư: cá mè tỉa nguyên con như hạt thông, rồi đem rán, sốt.


Vì có các
cậu bé, nên những cô bé lớn tuổi không ăn cùng bàn, cho nên bọn con trai đều đi đến phòng cách vách, chỉ cần gọi một tiếng, bọn họ sẽ đi qua. Từ Man cũng không lo lắng, có điều ngồi ở chỗ này quá bực mình, còn phải
nghe Thục Viện lấy đồ ăn ngự thiện trong cung so sánh với tửu lâu này,
trông bản mặt cao ngạo là thấy không có khẩu vị gì rồi. Nuốt vào miếng
trứng xíu mại cuối cùng, Từ Man nhìn Thục Gia đang ăn ngon lành, bèn nói khẽ với Chu Hoàn bên cạnh: “Ta muốn đi ngoài, ngươi đi cùng không?”

Chu Hoàn gật gật đầu, cũng đứng lên, hai người mang theo nha hoàn bên người, nói vài câu với mọi người rồi đi ra cửa. Hai người bàn bạc, lần sau sẽ cùng
nhau ghé lại đây, hưởng thụ một lèo những món mỹ thực muốn ăn mà hôm nay chưa gọi, lại thảo luận muốn đi một chuyến đến Mặc Bảo Trai, nghe nói
gần đây mới ra một loại giấy viết thư mùi hoa đào.

Nhưng mà,
hai người còn chưa đi quá xa, đã thấy một tiểu nhị hấp ta hấp tấp bưng
bát canh, bước chân chạy vội, không biết có phải bát canh kia làm quá
lâu, sợ khiến khách tức giận, rốt cuộc lúc nhìn thấy hai người Từ Man,
ngay cả tránh cũng không tránh. Nếu chỉ là thế, mấy người Từ Man cũng
cho qua, coi như xong, nhưng lúc tiểu nhị kia bưng bát canh đi qua người Chu Hoàn, đột nhiên trượt chân một cái, cả người té úp về trước, bát
canh kia cũng theo đó mà sánh ra ngoài, vừa vặn bắn lên váy Chu Hoàn,
vạt váy nhất thời ướt hơn phân nửa, còn treo lủng lẳng vài miếng trứng
trong bát canh, trông rất chật vật.

“Ngươi!
Ngươi bị điên hả!” a hoàn của Chu Hoàn cũng là người tính tình thẳng
thắn, ngày thường còn luyện võ cùng Chu Hoàn, tính khí cũng lớn vài
phần, vừa thấy tiểu thư nhà mình bị hắt một người toàn nước canh, lập
tức tiến lên quát lớn.

“Thực… Thực
xin lỗi, tiểu, tiểu nhân không phải cố ý.” tiểu nhị kia lảo đảo bò dậy,
không đợi nha hoàn của Chu Hoàn nói xong, xoay người nhanh chóng chạy
biến, như thể bị khiếp sợ cực độ.

Người chạy
mất rồi, mặc dù muốn truy cứu, bộ dạng Chu Hoàn thế này cũng không tiện
gặp ai, vì thế Từ Man vội kêu nha hoàn của Chu Hoàn chạy đi tìm chưởng
quầy, lại sai người tìm một gian phòng dẫn Chu Hoàn qua đó, chờ nha hoàn của Chu Hoàn lấy váy đã chuẩn bị trước trên xe ngựa trở về, là có thể
thay quần áo.

Từ Man nhìn
Chu Hoàn nhíu mày, cho là nàng thấy nhếch nhác nên trong lòng khó chịu,
bèn khuyên nhủ: “Chờ nha hoàn ngươi lại đây, thay lại y phục là được, về phần tên tiểu nhị kia, nhất định sẽ không tha.”


Nhưng Chu
Hoàn chỉ lắc đầu, ngẩng đầu lên, vừa muốn nói gì đó, lúc này nha hoàn
của nàng đã trở lại, lời muốn nói ra miệng lại trôi mất.

Vì sương
phòng không lớn, Từ Man cũng không tiện ở trong nhìn người khác thay đồ, đổi lại là nàng cũng sẽ không thoải mái, bèn lấy cớ mót quá, muốn đi
nhà xí trước, rồi mang theo Hương Xuân ra khỏi phòng. Nhà xí không xa,
Từ Man cũng đã hỏi qua, ra khỏi sương phòng của Chu Hoàn rẽ một khúc
quanh là có thể tới, vì thế không bao lâu, Từ Man đã tìm được nhà xí,
giải quyết vấn đề sinh lý.

Lúc ra khỏi
nhà xí, Từ Man không muốn quay lại sớm, bèn cùng Hương Xuân bước rề rà,
không ngờ vậy mà cũng đụng phải Hoàng Tú Oánh cũng muốn đi nhà xí, đang
mang theo nha hoàn đi tới. Nhưng lấy làm lạ là nàng ta chỉ đi một mình,
không đi cùng Thục Viện, ngay cả Thục Mẫn cũng không.

“Quận chúa.” Hoàng Tú Oánh thi lễ nói.

Từ Man gật gật đầu, muốn đi qua, chỉ tiếc Hoàng Tú Oánh tiến lên một bước cười nói: “Sao không thấy Chu cô nương.”

Từ Man đè
nén không kiên nhẫn xuống, nói: “Vừa rồi có một tên tiểu nhị rất lỗ
mãng, đánh rơi bát canh, làm dơ váy của nàng, bây giờ còn đang thay đồ.”

Hoàng Tú Oánh lên tiếng ứng lại, còn nói: “Chẳng hay mấy ngày trước ta có đưa thiệp mời qua, quận chúa đã nhận được chưa?”

“Là thi xã sao?” Từ Man thầm nghĩ, nàng ta quả thật đưa thiếp mời mình.

“Đúng vậy.” Hoàng Tú Oánh vỗ tay cười nói: “Rất nhiều cô nương muốn tới, quận chúa nhất định phải hãnh diện rồi.”

Từ Man vốn
đã hẹn không đến thi xã với bọn Chu Hoàn nhưng ở mặt ngoài, nàng cũng
khó mà nói thẳng, bèn ậm ờ nói: “Mẫu thân ta chưa về, nếu người đồng ý,
nhất định sẽ đến làm phiền rồi.”

Hoàng Tú Oánh lại tưởng Từ Man đã đồng ý, vui vẻ nói: “Vậy ta nhất định kính cẩn đợi đại giá của quận chúa.”


Từ Man từ chối cho ý kiến, xoay người rời đi, Hoàng Tú Oánh đứng tại chỗ, khóe môi nhếch lên một tia cười, không biết nghĩ gì.

“Cô nương?” nha hoàn của Hoàng Tú Oánh khó hiểu nhìn cô nương nhà mình gọi.

Hoàng Tú Oánh lắc đầu, cũng chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng Hoàng
Tú Oánh cùng Từ Man không hề dự đoán được, ngay tại một khắc Hoàng Tú
Oánh xoay người kia, Từ Man đang đi ra khỏi hành lang chuẩn bị trở về,
cư nhiên bất ngờ từ trong một gian phòng kế bên xông ra một tên áo đen,
bưng kín miệng nàng, ngay cả Hương Xuân cũng bị người đánh xỉu kẹp dưới
nách. Dường như chỉ trong nháy mắt, Từ Man vốn đang đi trên đường cùng
Hương Xuân, thoáng chốc không còn bóng dáng, không hề lưu lại một chút
gì.

Hoàng Tú
Oánh kinh ngạc há hốc mồm, bước tới toan muốn đuổi theo, nhưng trong đầu một ý niệm chợt nhá lên, nàng dừng bước lại, hai tay run run gắt gao
nắm chặt khăn tay, lập tức nuốt xuống tiếng hét gần ra đến miệng, ánh
mắt cũng từ hoảng hốt biến thành lạnh lùng.

“Cô nương?”
Bởi vì một màn vừa rồi quá nhanh, nha hoàn quay đầu không nhìn thấy
được, chỉ lấy làm lạ vì sao cô nương lại xoay người lại, còn giống như
nhìn thấy gì đó.

“Không có
gì.” Hoàng Tú Oánh không nhìn đến cánh cửa đã đóng chặt của sương phòng
kia nữa, giương cằm lên, kiềm chế trái tim đập mạnh như không thể chịu
được nữa, vờ trấn định tiếp tục đi đến hướng nhà xí.

Nha hoàn bên người nàng tự nhiên theo sát phía sau, chỉ kỳ quái quay đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên vẫn là trống không.

Từ Man cảm
thấy không thể thở nổi, kinh hoàng bị người lạ bịt miệng hơn nữa tại một khắc cánh cửa sương phòng đóng lại, nhìn thấy cả quá trình Hoàng Tú
Oánh từ giật mình đến làm lơ. Nàng vốn tưởng rằng Hoàng Tú Oánh dù có
thế nào, cũng không đến mức thấy chết mà không cứu, ít nhất ở trong
sách, lúc ban đầu nàng ta cũng còn chút lương tâm, cho dù nàng ta không
tự mình tới cứu, cũng có thể gọi thân vệ, trước đó Thục Viện ngại có
người ngoài, bèn đuổi thân vệ tới một gian sương phòng khác hoặc đến một góc của lầu trên lầu dưới, nếu nàng ta có thể kêu một tiếng, lập tức sẽ có người đến. Nhưng nàng không ngờ rằng, nỗi hận của Hoàng Tú Oánh đối
với mình lại sâu đến vậy, dù sao hiện tại thân thể nàng vẫn còn là một
đứa bé chưa biết gì.

Khóe mắt
nhìn thân thể xụi lơ của Hương Xuân, không khỏi thở dài, lúc trước nàng
còn nghĩ thân vệ rất thần thông, có thể giống trong tiểu thuyết miêu tả, võ nghệ cao cường, ẩn thân khắp nơi, kì thực những thân vệ này cũng
không hơn gì những người bình thường có võ nghệ trác tuyệt thôi, tuyệt

đối không có năng lực tiên tri, càng không có khả năng như thần tiên,
trong lòng hễ mặc niệm là sẽ xuất hiện.

Có điều, Từ
Man vô cùng kỳ quái, theo lý mà nói, hoàng thân quốc thích trước khi ghé tới tửu lâu này chơi, hẳn là trước một ngày sẽ an bài người đến kiểm
tra trước, không dễ dàng cho người không phận sự trà trộn vào, đây là lệ cũ của hoàng thất, cũng là cách bảo đảm an toàn của người hoàng gia.
Cho nên nàng mới không chút lo lắng mang theo một nha hoàn đi nhà xí,
bằng không nếu như lúc trước có mỗi chuyện nhỏ như cọng lông đã tiền hô
hậu ủng, như thế chẳng thà ở nhà luôn cho rồi.

Hay là, những người này đã ẩn nấp trong tửu lâu rất nhiều ngày rồi cũng nên?

Đầu óc Từ
Man mơ mơ màng màng, cả người bị người khác ôm vào trong ngực, không thể động đậy. Rồi sau đó, một cơn mơ màng, Từ Man không còn biết gì nữa.

Lúc tỉnh
lại, dường như đang ở trên một chiếc xe đẩy tay, Từ Man cảm giác mình bị cuốn trong chiếu, trong chiếu có mùi lạ tởm lợm, thử động đậy thân thể, bên cạnh hình như còn có người, kề sát đầu vào nhìn, lòng thả lỏng một
nửa, ít nhất Hương Xuân còn đang ở cạnh nàng.

Tay chân
không bị trói, có lẽ thấy nàng còn nhỏ, cũng không đoán nàng sẽ tỉnh lại sớm như vậy, tóm lại chuyện này đối với Từ Man mà nói, xem như là một
chuyện tốt. Lại quan sát bên trong chiếu, hai đầu đều bị thứ gì đó chận
lại, chỉ có một vài lỗ vá ở góc chiếu, lộ ra chút ánh sáng.

Từ Man im
lặng nghe tiếng động xung quanh, hình như là một bến tàu, chung quanh
tiếng người ồn ào, nhưng nàng vẫn không dám cựa quậy, lỡ như chọc giận
đối phương, mình còn chưa được người khác phát hiện, chỉ sợ đã chết ngay lập tức rồi. Trong tình huống còn chưa biết rõ được tình hình, Từ Man
cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Xe đẩy quanh co rẽ vào một con đường, Từ Man rõ ràng cảm thấy tiếng người giảm đi
không ít, tiếp theo dường như xe đẩy thay người đẩy, người đón xe nói
chuyện cùng người đang đẩy xe, thanh âm rất nhỏ, Từ Man chỉ có thể nghe
mang máng mấy câu như tuổi còn nhỏ, bán rất có giá, tiền, Xuân Phong Lâu gì đó.

Tim Từ Man đánh thót một cái, không lẽ nàng gặp phải bọn buôn người.

Quyết định
thật nhanh, Từ Man tháo đôi khuyên tai thỏ bạch ngọc từ trên lỗ tai
xuống, lấy một chiếc trong đó, từ khe hở của chiếu nhét ra ngoài, khuyên tai kia nhỏ, rớt xuống cũng sẽ bị tiếng đẩy xe kẽo kẹt che lấp đi, chỉ
hy vọng sẽ có người nhìn thấy, dù sao khuyên tai kia tuy nhỏ, nhưng có
in ấn ký của phủ công chúa.

“Huynh đang nhìn gì vậy?” Đàn Hương đứng cạnh bến tàu, phát hiện thiếu niên đối diện mình đang ngẩn người.

Gia Cát Sơ Thanh thu hồi tầm mắt, nhìn con thuyền lớn đang trôi xa, thất thần nói: “Không nhìn gì cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận