Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuối năm đã
đến, năm mới cũng ngấp nghé đến gần. Từ cảm xúc hưng phấn mừng năm mới
của năm đầu tiên, đến bây giờ Từ Man chỉ cảm thấy ấm áp, dường như ngày
một quen dần hơn. Trừ tịch (giao thừa) vẫn như mọi năm, buổi tối đến Từ phủ không mặn không nhạt ăn một chút,
song trước đó, phủ Đại trưởng công chúa đã sớm cho hạ nhân trong phủ vẩy nước quét sân, giăng đèn kết hoa, đại ca còn đặc biệt vẽ ra một bức họa gà trống chuẩn bị tại mồng một tết sẽ treo tại cửa ra vào, lấy ý là “Kê nhật tương trường”, phụ thân Từ Văn Bân cũng phụ họa, đề bút một câu
đối treo tại trước cửa phủ Đại trưởng công chúa, so với không khí mừng
năm mới của Từ phủ quả thực là một trời một vực.

Mấy năm nay, phủ công chúa và người trong bản tộc Từ phủ, ngày càng ít qua lại, cho
dù phụ thân Từ Văn Bân trở về, cũng chỉ nhận được gương mặt lạnh lẽo của tổ mẫu cùng với ánh mắt vừa áy náy vừa xa lạ của tổ phụ. Từ Man biết,
cho dù tự bản thân Từ gia đại cô không cảm thấy, nhưng tổ mẫu vẫn cố
chấp cho rằng, sở dĩ Gia Cát gia bị người mưu hại, là vì trả thù Đại
trưởng công chúa, mà cả nhà Gia Cát trưởng tử biến thành bạch đinh, ở
một ý nghĩa nào đó cũng là vì ém nhẹm lửa giận của Đại trưởng công chúa. Tổ mẫu vốn đã không ưa mẫu thân, nay đối đãi như người xa lạ, chỉ sợ
cũng là cực hạn của bà rồi.

Đối lập với
chi trưởng Từ gia, tình cảm giữa Từ Văn Bân và tiểu thúc thứ xuất Từ gia không tệ, rãnh rỗi cũng cùng nhau uống chút rượu, hàn huyên chút
chuyện, dù sao tiểu thúc vốn cũng không được tổ mẫu chào đón, chi bằng
giao hảo cùng nhị ca đích xuất này tốt hơn chút. Kể từ đó, Từ Man cùng
đường huynh Từ Hải Phong cùng với đường thứ tỷ Từ Thiền, ngược lại tiếp
xúc nhiều hơn.

Cá nhân Từ
Man cảm thấy, tuy rằng tính cách tiểu thẩm thẩm quá mềm yếu, cử chỉ cũng có chút câu nệ, nhưng đường huynh Từ Hải Phong được giáo dục rất tốt,
dụng tâm đọc sách, là người biết cầu tiến, cho dù là đích tử của con
trai thứ xuất, cũng không tự ti ai oán, ngược lại kết giao rất thân cùng với vài con nhà bình dân, cũng rất được hai vị huynh trưởng Từ Man tán
thưởng.

Có điều, thứ nữ Từ Thiền suy cho cùng sinh ra cũng có vài phần thấp kém, nghe nói mẹ đẻ của Từ Thiền là nha hoàn hồi môn của tiểu thẩm thẩm, tính cách hoạt
bát cũng coi như trung thành, nhưng dù sao cũng là xuất thân nha hoàn,
Từ Thiền bị giáo dục quá mức thích ‘nước chảy bèo trôi’, nói trắng ra
chính là cỏ đầu tường (gió chiều nào theo chiều đó), cũng không thể nói bản tính nàng không tốt, nhưng quá mức theo đuổi yên ổn, mất đi bản tâm, về lâu về dài, luôn làm cho người ta phiền chán.

Tương phản,
một đích một thứ của nhà đại bá, hai đứa con trai đều không được dạy dỗ
tốt, đích tử bị đại bá mẫu nuông chiều vô độ, mà thứ xuất lại bị đại bá

mẫu chèn ép đến sợ hãi rụt rè, tính cách yếu đuối, chỉ có vị đại đường
tỷ Từ Ni kia suy cho cùng là có vài phần bản lĩnh, lấy lòng tổ mẫu đến
mê mệt, lại còn mơ hồ có ý tứ muốn ghép thân với hoàng gia, tuy rằng đã
bị tổ phụ nghiêm khắc dạy bảo, nhưng theo Từ Man thấy, tâm tư kia không
đụng tường nam là sẽ không chết tâm.

Buồn chán
vượt qua giao thừa ở Từ gia, lười để ý tới ánh mắt cổ quái của đại bá
mẫu, cả nhà sớm trở về nhà, trong phủ đã nấu canh Phúc Thọ mà Từ Man
thích nhất, trong canh có cho táo đỏ, hạt sen và bột mã tề, nấu đến mềm
dẻo ngọt ngào, vốn ở Từ phủ không cách nào ăn no được, nàng húp cạn hai
chén mới ngừng miệng. Tuy rằng giao thừa không ăn trong phủ, nhưng mẫu
thân vẫn phân phó hạ nhân làm hai con cá trích, hai con cá mè, nói là
phải chờ tới tiết nguyên tiêu ăn, lấy dự báo là “Mỗi năm có dư”.

Bận rộn một
buổi tối, Từ Man không đợi qua hết năm đã lăn ra ngủ khò, vì mùng hai
phải vào cung, trước mùng hai sẽ không đi thăm người thân, cho nên Từ
Man lười biếng nướng đến gần giữa trưa mới dậy, ăn trứng nguyên bảo* (thịt trứng kho tàu), chè trôi nước, ngọt ngọt ngào ngào mà vùi trong khuê phòng, xem bọn nha hoàn cắt song cửa sổ, chơi bao cát, còn có không ít tiểu nha hoàn không biết đào đâu được đá vũ hoa từ bên ngoài, thả vào trong bát sứ trắng,
đổ nước lên, líu ríu thảo luận hoa văn trên đó, thi đua xem ai tìm được
viên đẹp hơn, đặc biệt hơn.

Trước tết,
Từ Man đã bị mẫu thân bắt xỏ lỗ tai, bây giờ vết thương còn mới, chỉ đeo bông tai trân châu sợi bạc, quần áo cũng đã đổi thành váy quây, mặc vào trông càng giống đại cô nương hơn.

Vì là ngày
lễ Tết, ngay cả Hoàng đế cũng phong bút, Cung học tất nhiên càng không
thể mở, nhưng mỗi ngày Từ Man vẫn kiên trì luyện chữ, thêu thùa, tập võ, 3 loại này đối với Từ Man mà nói, đều vô cùng quan trọng, cũng càng
luyện tâm tính của nàng hơn. Mẫu thân hy vọng nàng sống thoải mái, nàng
cũng không thể thật sự tùy tiện buông thả, nàng không muốn làm một nữ tử khôn khéo điềm tĩnh như Hoàng Tú Oánh, nhưng tuyệt đối không thể mất
kiên nhẫn, Từ Man hiểu rất rõ, luận về thủ đoạn, nàng vẫn là học sinh
tiểu học, so với Hoàng Tú Oánh “sinh viên chính quy” đã tu luyện nhiều
năm kia, còn khá non mềm.

Điều nàng có thể dựa vào chỉ là nội dung tiểu thuyết và sự hiểu biết với từng nhân
vật, còn có thân phận tôn quý của nàng, nàng tin tưởng, chỉ cần thân

phận của mình không lay động, chỉ cần bảo vệ người thân của mình còn đó, như vậy cuối cùng Hoàng Tú Oánh tuyệt đối sẽ không đạt được mục tiêu.
Cho nên, Từ Man tính toán sẽ phá hỏng tất cả kế hoạch của Hoàng Tú Oánh
có bất lợi đối với phủ công chúa và Hoàng đế cữu cữu, sau đó lại bắt lấy nhược điểm của nàng ta, lựa chọn thời cơ thỏa đáng nhất, một kích phải
trúng tâm. Từ Man rất rõ ràng, Hoàng Tú Oánh có bàn tay vàng, nếu không
thể hoàn toàn tiêu diệt, Từ Man sẽ không thể tưởng tượng được sự trả đòn của nàng ta.

Từ Man kéo
kéo sợi chỉ xanh biếc, làm cho tấm khăn thêu đẹp đẽ trong tay chẳng còn
ra hình ra dạng, thở dài thuờn thượt, điều nàng có thể làm bây giờ,
chính là xem tình cảnh mà hành động.

“Quận chúa,
Chu cô nương đưa bái thiếp tới.” Thanh Mai nay càng có dáng vẻ của một
đại nha hoàn hơn, Bích Cúc nguyên là nha hoàn nhị đẳng cùng thời với
Bích Lan, nay cũng đi theo Hồng Quế học tập, chỉ chờ hai người họ xuất
giá, liền thay thế vị trí nha hoàn nhất đẳng. Nha hoàn tam đẳng Thanh
Trúc và tiểu nha hoàn Thanh Hòe mà mẫu thân đưa tới, đều cũng đã được
thăng hai bậc, về phần nha hoàn tam đẳng, Niên ma ma và Tân ma ma còn
đang xem xét, trước tết, trong phủ vừa mới thu vào một nhóm người tuổi
còn nhỏ, dự định tuyển chọn vài người trong đó.

Từ Man có chút vụng về cắm cây kim lên khung thêu, ngẩng đầu hỏi: “Có nói là chuyện gì không?”

“Nói là muốn mời quận chúa ra ngoài.” Thanh Mai kính cẩn đưa bái thiếp lên.

Từ Man đem
khăn thêu đã được kéo căng đặt ở một bên, cầm thiệp xem, biết Chu Hoàn
muốn đến chúc tết vào mồng năm tháng giêng, thuận tiện cùng nàng ra
ngoài đi dạo. Nghe nói dạo gần đây thành Kiến Khang có không ít thương
nhân từ Tây Vực và Thổ Phiên đến, chuyên bán mấy thứ tinh xảo thú vị của dị vực (nước khác). Chu
Hoàn từng mò được một cái yên ngựa đính ngọc trai đủ sắc, yêu thích phải biết. Hiện tại đoàn thương nhân đến đây, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ
qua, hơn nữa trên bái thiếp còn nói sẽ giới thiệu với Từ Man một vị bằng hữu. Từ Man cười khẽ, nếu đoán không nhầm, vị bằng hữu kia ắt hẳn là
Gia Cát Mỹ Yên.

Cất thiệp vào, bảo Thanh Mai đi trả lời cho Chu gia, Từ Man lại cầm khung thêu lên, mò mẫm cẩn thận thêu.


Mồng hai vào cung, Từ Man đã mất đi hứng thú với cái gọi là cung yến, cũng tội cho
đám cung phi còn cố trưng ra vẻ mặt thích thú dào dạt, nhìn màn ca múa
vừa ra đã khiến người buồn ngủ kia, ngẫu nhiên xuất hiện một hai ca cơ
vũ cơ dung mạo xinh đẹp, mặt ngoài thì làm như không sao cả, nhưng dưới
gầm bàn đã vặn gần đứt hết khăn tay. Cung yến bữa trưa cũng không có gì
thú vị, phần lớn nguyên nhân là do thời gian quá dài, đồ ăn gần như
nguội lạnh hết. Có mỹ vị nào mà Từ Man chưa từng nếm qua, ngược lại cũng tùy tiện nếm thử, càng mong chờ vào bữa ăn khuya của Niên ma ma sau khi về nhà hơn.

Nhưng tất cả những điều này, đều không bằng với việc Đại hoàng tử lúc nào cũng trưng ra bản mặt giả dối kia, cùng với vẻ mặt vặn vẹo do không kiềm được ghen tuông của Thục Viện, và cả mấy lời móc mỉa câu trước chả ăn rơ với câu
sau của Thục Mẫn. Quả thực làm người ta buồn nôn rõ thấu.

“A Man,
huynh nghe nói muội thích đồ hải sản vị sông, đây là tôm mới vớt lên từ
sông, muội nếm thử xem.” Tôn Mẫn Tiêu ân cần tự tay bóc cho Từ Man một
đĩa tôm nhỏ, đưa đến cạnh bát của Từ Man, sau đó dùng ánh mắt chờ mong
nhìn nàng.

Từ Man không ưa Tôn Mẫn Tiêu, nhưng cũng không thể lãng phí mớ tôm đã lột vỏ này, dù sao mùa đông mà đưa tới được tôm sông, rất không dễ dàng, không biết
phải dùng bao nhiêu công sức của dân chúng a. Nhưng ăn được mấy miếng,
lại cảm thấy ăn không ngon bằng mùa hạ, dù sao những thứ gì trái mùa,
không thích hợp ăn nhất.

“A Man, muội còn thích ăn cái gì? Đại biểu ca tuyệt đối sẽ không quên.” Tôn Mẫn Tiêu thấy Từ Man ăn, nụ cười càng sâu, liền hỏi.

Từ Man nhìn
mẫu thân còn đang nói chuyện với Hoàng hậu, thở dài, quay đầu giả cười
nói: “Cái gì muội cũng thích ăn, không kiêng ăn.”

“Vậy…”

Không đợi
Tôn Mẫn Tiêu mở miệng kịp hứa hẹn, chợt nghe Thục Viện chen đến ngồi
cạnh Tôn Mẫn Tiêu, nói: “Đại ca, muội cũng thích ăn tôm, huynh cũng lột
cho muội đi.”

“Nha đầu
ngốc, muội bảo cung nữ làm không được sao.” đáy mắt Tôn Mẫn Tiêu hiện
lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười yêu thương.

Thục Viện
vểnh môi không chịu, trừng mắt liếc Từ Man, lại giống như lo lắng Từ Man phát giận, nhỏ giọng nói: “Vậy sao huynh lột cho A Man.”


“A Man còn nhỏ.” Tươi cười của Tôn Mẫn Tiêu nhạt dần, vươn đũa lại gắp đồ ăn cho A Man.

Từ Man tập
trung và cơm, không muốn tham gia với đôi huynh muội ‘kỳ quái’ này, hôm
nay nếu không phải Hoàng đế cữu cữu có nói người một nhà không cần xa
lạ, nàng tội gì đã ngồi chung một bàn? Cũng là mấy ông anh rất không có
nghĩa khí, đã sớm ăn xong chạy đi chơi đốt pháo hoa rồi, đáng ra nàng
không nên tham ăn mấy món thập cẩm kia, ăn đến lúc này.

Ngon lành ăn xong mấy miếng cuối cùng, Từ Man viện cớ đi xem pháo hoa, không đợi Tôn Mẫn Tiêu mở miệng, đã mang theo nha hoàn chạy biến.

“Nàng ta coi như thức thời.” Thục Viện húp canh, đắc ý nói.

“Câm miệng!” Tôn Mẫn Tiêu khàn khàn quát, thiếu niên vừa mới bước qua 10 tuổi, đã có dấu hiệu đổi giọng, nhưng hàn ý trong lời hắn quá mức rõ ràng, ngay cả
Thục Viện bên cạnh Thục Mẫn cũng rụt cổ theo, dời người nhích đi.

“Ca… Ca ca…” từ nhỏ đến lớn chưa từng bị quát như vậy, cho dù Thục Viện đầy bụng
tính kế, cũng không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo của người thân, bất giác
mắt đỏ ửng, môi run run, khó có thể tin nói.

Tôn Mẫn Tiêu thoảng qua thần trí, cũng cảm giác mình có hơi quá, nhưng ngữ khí của
hắn không dịu đi, thuận tiện cho muội muội một giáo huấn: “Ngày sau, đối với Từ Man muội chớ có tùy hứng nữa, bằng không, huynh sẽ còn như ngày
hôm nay, sẽ giáo huấn muội một trận.”

“Tại… tại sao chứ…” Thục Viện buông thõng vai, trừng lớn đôi mắt tủi thân, quật cường nói.

Tôn Mẫn Tiêu buông đũa, giũ vạt áo thâm y, đứng lên, liếc nhìn Thục Viện một cái
nhưng không trả lời. Hắn không muốn cho muội muội biết quyết định của
hắn và mẫu thân, muội muội mặc dù có vài phần tâm kế, nhưng dẫu sao cũng bị nuông chiều quá mức, nếu nói cho muội muội biết kế hoạch của họ, sợ
sẽ làm hỏng đại sự. Muội muội vốn tuyệt đối không muốn Từ Man trở thành
tẩu tử.

Nhưng muội
muội cũng không biết, họ nhà Hoàng là Phái Bảo Thủ, dù có làm sao cũng
không loại bỏ được Phái Cách Tân, nếu hắn muốn đi lên cái ngai vàng kia, ắt phải mượn sức của thế lực một phương, để phụ hoàng có thể để hắn vào trong mắt, để phụ hoàng có thể hiểu được, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn
có thể kế thừa ý nguyện của phụ hoàng, cải cách biến pháp gì đó, hắn đều sẽ duy trì. Cho nên, người vô cùng quan trọng trong lòng Hoàng đế như
Đại trưởng công chúa, sẽ là lựa chọn đầu tiên mà hắn và a nương muốn
mượn sức, chỉ cần hắn có thể lấy được Từ Man, như vậy hắn đã có thể trực tiếp đứng ra ủng hộ Phái Cách Tân, trở thành đầu lĩnh Phái Cách Tân, về phần họ nhà Hoàng, chờ sau khi hắn đăng cơ, tẩy sạch lại một lần, còn
không được sao.

Từ Man, hắn nhất định phải có được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận