Cuộc Chiến Thượng Vị

“Đây là lão
phu nhân chúng ta vài ngày trước biết được quận chúa sẽ đến, bèn cố ý…
chọn cho quận chúa, quận chúa nhất định sẽ thích.” nha hoàn kia một thân váy quây mày thủy bích, li ti nhiều đóa hoa như rơi trên mặt hồ, khiến
người cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc đen dài chải thành hai búi tóc vọng nguyệt (ngắm trăng) vài cặp trâm thoa nho nhỏ bằng bảo thạch vụn, khiến nàng trông như một tiểu thư nhà giàu.

Nhìn đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, sống mũi thẳng tắp, cùng với chiếc cằm đầy
đặn kia của nàng, Đại trưởng công chúa thật không ngờ bên người Gia Cát
lão phu nhân lại có một mỹ nhân như vậy.

Nha hoàn kia bước tới, vươn tay đưa hộp gỗ kia cho Xuân Nha, Xuân Nha tự nhiên vươn
tay ra nhận. Trong một nhịp thở, Từ Man bỗng phát hiện dưới chiếc hộp
nhá lên tia sáng, đợi đến lúc nàng muốn kêu lên, cũng đã không còn kịp.

Chỉ thấy nha hoàn kia thu lại nụ cười, thay vào đó là vẻ mặt tàn ác, tia sáng Từ Man vừa nhìn thấy kia không phải cái gì khác, chính là một thanh đoản kiếm
cực kỳ sắc bén. Nha hoàn kia rút thanh đoản kiếm ra, nhằm thẳng hướng
Đại trưởng công chúa đâm tới. Xuân Nha bên cạnh thấy tình thế không ổn,
thuận thế ném chiếc hộp vừa cầm trong tay, tay nha hoàn kia bị chiếc hộp ném mạnh chếch ra, mặc dù không làm bị thương Đại trưởng công chúa,
nhưng cũng xẹt qua ống tay áo của Đại trưởng công chúa, cũng không biết
do thanh đoản kiếm kia quá mức sắc bén, hay là vì thời tiết chuyển ấm,
Đại trưởng công chúa trên người thay quần áo mỏng hơn, liền nhìn thấy
máu tươi đỏ thẫm từ trên cánh tay của Đại trưởng công chúa, từng dòng
từng dòng chảy ra. Đại trưởng công chúa ôm miệng vết thương, vẫn còn khá bình tĩnh xoay người né tránh.

Thích khách
thấy một kích không trúng, nhất thời nổi giận, một cước đá văng chiếc
hộp bên chân, xông lên chiếc ghế dựa mà Đại trưởng công chúa vừa ngồi,
vươn tay lại muốn đâm lần nữa. Lúc này mắt thấy Đại trưởng công chúa lại không có chỗ để trốn, nghĩ sắp bị đâm trúng chỗ hiểm, chỉ thấy nhá lên
một dải phấn y phiêu phiêu, một bóng người trẻ tuổi gắt gao chắn trước
mặt Đại trưởng công chúa.

“A!!!”

Từ Man một
phen bưng kín hai mắt, Niên ma ma và cả cặp song sinh cũng không nhìn
được hét lên, Gia Cát Sơ Liêm cùng Gia Cát Sơ Thanh, Từ Hải Phong muốn
tiến lên dĩ nhiên không còn kịp rồi.

“A…! Mau lên! Chủ mẫu… Mau… Chạy mau…”

Máu tươi
theo lưỡi dao một đường chảy ra, dính đầy tay thích khách kia, thân thể
trẻ tuổi kia dường như dùng hết sức bình sinh, ôm chặt lấy thích khách
kia, cho dù môi nàng đã trắng bệch, ánh mắt rời rạc, toàn thân đau đớn
đến phát run, cho dù thích khách cắn răng, ngoan độc xoay thanh đoản

kiếm trong tay, xoáy đứt ruột nàng, dạ dày nàng.

“Xuân Nha!!”

Cửa phòng
đột nhiên mở tung, thân vệ của Đại trưởng công chúa cùng với thị vệ phủ
Gia Cát nghe thấy tiếng kêu thất thanh trong phòng, tất nhiên không dám
chậm trễ, cũng không quanh co thưa hỏi, trực tiếp xông vào. Bọn họ nhanh chân xông vào, người tập võ thị lực vốn tốt, lại thấy tình cảnh máu me
cách đó không xa, bọn họ nhất thời sắc mặt trắng bệch, bước chân hơi
khựng lại, trong một hơi thở, bọn họ vọt lên, ba chân bốn cẳng bắt giữ
thích khách kia, chỉ còn Xuân Nha bởi vì thần trí đã tan rã, vẫn ôm gắt
gao không dám buông tay.

“Xuân Nha,
không sao rồi… đã không sao rồi, ngươi buông tay đi, Xuân Nha.” Đại
trưởng công chúa mắt đong đầy lệ, loạng choạng lao đến cạnh Xuân Nha,
vuốt cánh tay đã cứng ngắc của nàng, nghẹn ngào nói.

“Chủ… Chủ
mẫu nương nương…” Đại trưởng công chúa lại gọi vài tiếng, Xuân Nha mới
dường như hồi thần lại, đứt quãng nói: “Ngài, ngài không sao chứ…”

“Ta không
sao, ngươi buông tay ra đi, đã bắt được người rồi… Không sao rồi.” Đại
trưởng công chúa ra hiệu Niên ma ma đến đỡ Xuân Nha, từng chút một cạy
tay nàng ra, lúc này thích khách kia đã bị bắt, tay cầm đoản kiếm cũng
bị người cưỡng hất ra.

Xuân Nha vừa thả lỏng liền ngã vào trong lòng Niên ma ma, nghiêng đầu, khẽ thở hổn
hển vài cái, nhưng bộ dáng kia vừa nhìn là biết, thở vào thì ít, thở ra
thì nhiều.

“Đi, tìm đại phu, bất kể nơi nào, trước tìm đến đã!!” Đại trưởng công chúa cũng
không đếm xỉa gì đến Gia Cát lão phu nhân đã sớm xụi lơ tại chỗ ngồi,
nàng trực tiếp quay đầu ra lệnh cho thân vệ của mình.

“Vâng, nhưng công chúa điện hạ ngài…” thân vệ kia nhìn ống tay áo đầy máu của Đại trưởng công chúa do dự nói.

“Ta không sao, nhanh đi tìm người!” Đại trưởng công chúa nhíu mày giận dữ hét.

Tức thì, người trước mắt lập tức chạy ra ngoài.

“Công chúa

nương nương… Nô… Nô tỳ sợ là… Sợ là…” Xuân Nha ngay cả tay cũng không
nâng dậy nổi, khóe miệng cũng bắt đầu trào máu ra, vừa run rẩy vừa cố
nói.

“Ngươi đừng
lo, đại phu lập tức sẽ tới ngay, nhất định có thể trị khỏi cho ngươi.”
Đại trưởng công chúa ngồi xuống, nắm tay Xuân Nha, mặt đầy lệ nói.

“Mẹ… mẹ nô tỳ… cầu xin…” Xuân Nha trừng lớn đôi mắt tựa như không còn tiêu cự, lắc đầu khẽ khàng nói.

Đại trưởng công chúa cầm chặt tay Xuân Nha, che miệng gật gật đầu nói: “Trương ma ma ta sẽ chiếu cố, ngươi yên tâm.”

Xuân Nha thả lỏng một chút, như có chút ngọt ngào, lại mang tiếc nuối thấp giọng
nói: “Niên… Niên ma ma, giúp… giúp ta nói với Tiểu Khương ca… sau… sau
này hãy tìm một… cô nương tốt…”

Sau đó thanh âm ngày một thấp, vị trí Từ Man đứng đã nghe không rõ ràng lắm, nàng
không thể hiểu được, vì sao thọ yến đang yên đang lành, cùng lắm chỉ
thân thích nhà mình âm thầm gặp mặt, vì sao có người muốn giết mẫu thân
nhà mình, vì sao Xuân Nha vừa rồi còn đầy cõi lòng khát khao với cuộc
sống hôn nhân tương lai, như thế nào cứ như vậy mà nằm trong vũng máu,
sinh mệnh trôi qua từng chút một, mặc dù Từ Man cũng muốn lừa gạt chính
mình, nhưng trong lòng nàng rõ ràng, Xuân Nha, đã không thể sống được
nữa.

“A Man, đừng nhìn.” Một vòng tay mang theo mùi thuốc, một lồng ngực vẫn còn non nớt, Từ Man bị người ôm vào trong lòng, người này khi nói chuyện, trong dịu
dàng mang theo nồng đậm đau xót cùng với nỗi niềm tuyệt vọng không hợp
với độ tuổi của hắn.

Trong lồng
ngực kia, Từ Man nháy mắt cảm thấy bình tĩnh, tiếp theo cảnh tượng trong mơ kia lại nhắc nhở nàng, khiến Từ Man cứng rắn cách xa vòng tay này
ra, nàng nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra, quay đầu, không hề nhìn đến
vẻ mặt bi thương của người nọ, sà vào vòng tay ôm ấp của đại ca Từ Hải
Sinh, lớn tiếng òa khóc, nước mắt tựa như cơn mưa lớn, lại làm cách nào
cũng không dập được lửa giận trong lòng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” cùng theo đại phu chạy đến, đám nam nhân ở tiền viện cũng mặt mày ngưng trọng đi đến, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tình
cảnh đáng sợ kia.

“Chúng thần có tội!” Gia Cát gia chủ cùng đám con cháu, quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng.


Đại trưởng
công chúa ngay cả một cái liếc mắt cũng không bố thí qua, chỉ kêu đại
phu kia xem vết thương cho Xuân Nha, nhưng có thể nghĩ, thương tích của
Xuân Nha quá nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào xoay
chuyển được.

Từ Man vô
thố ló đầu ra từ trong lòng ca ca, nhìn Xuân Nha dường như đã không còn
hơi thở, lại quét mắt đến Gia Cát Sơ Thanh đang quỳ gối sau Gia Cát gia
chủ. Giờ phút này, nàng hoàn toàn bị người đánh vỡ chiếc vỏ ốc sên ‘trốn tránh hiện thực’ khoác trên lưng, mặc dù nàng không biết rốt cuộc là ai muốn giết mẫu thân, nhưng nàng sâu sắc phát hiện, sau chuyện ngày hôm
nay, cốt truyện nàng vốn nhớ kỹ trong lòng sẽ có cải biến long trời lở
đất.

Đây là một
thế giới thật sự có thể đưa người bị vây trong đàm tiếu vào chỗ chết,
đây là một thế giới mà bất luận thân phận ngươi cao thấp thế nào, đều có thể vứt bỏ tánh mạng; đây là một thế giới không hề nói đạo lý, pháp
luật là hư không. Từ Man che miệng lại, nước mắt rơi vào mu bàn tay,
tình tiết điền văn mà nàng muốn, e là cả đời đều không thể thực hiện
được rồi.

“Gia Cát Tả
tướng, bản cung muốn biết, hôm nay đến tột cùng sao lại thế này?” bước
chân tiến dần vào, Từ Man vừa quay đầu lại, nước mắt lại muốn rơi xuống, người tới không phải người ngoài, chính là hai người dì đang khoan thai đến chậm của nàng.

Gia Cát gia
chủ sắc mặt xám trắng, run run môi, liếc nhìn lão thê còn đang khó thở
ngồi phịch trên ghế, thở dài, dập đầu nói: “Là vi thần có lỗi, vi thần
trị gia không nghiêm, thế cho nên mới làm cho thích khách có cơ hội lợi
dụng.”

“Không! Nô
tỳ là do Gia Cát lão phu nhân sai sử, lão phu nhân bà ấy trước nay không thích Đại trưởng công chúa, vì Đại trưởng công chúa không tuân thủ nữ
tắc, cư nhiên dám hòa ly với đường chất (cháu trai) của lão phu nhân, còn tái giá với người khác, làm tổn hại đến mặt mũi
nhà họ Hoàng, càng thực có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hoàng. Lão
phu nhân sai nô tỳ ám sát Đại trưởng công chúa tại ngày thọ yến, nơi này mỗi một người nhà họ Gia Cát đều cùng phạm tội, đến lúc đó giết hết cả
nhà Đại trưởng công chúa, lại hủy thi diệt tích!!” Không đợi Gia Cát gia chủ nói xong, nô tỳ thích khách vừa bị chế trụ luôn im lặng kia, đột
nhiên hét to nói, sau đó lại bi thương nhìn Gia Cát lão phu nhân nói:
“Nô tỳ đã cô phụ kỳ vọng của lão phu nhân, còn xin lão phu nhân niệm
tình mẫu thân nô tỳ là nha hoàn hồi môn của ngài, buông tha cho cả nhà
nô tỳ đi.”

“Ngươi!!!”
Gia Cát lão phu nhân được hai con dâu đỡ, vốn cũng đã đau đầu muốn nứt
ra, lại nghe những lời nói kia, một luồng tà khí trong ngực trào thẳng
lên, trong miệng phát lên mùi vị ngai ngái, ngửa đầu phun ra một ngụm
máu đặc, bắn tung tóe lên người đại cô cô Từ thị đứng bên cạnh.

“Tiện tỳ!
Ngươi ăn nói bậy bạ!!” con dâu thứ hai, Lỗ thị hoang mang rối loạn rút
khăn tay ra, lau máu cho lão phu nhân trước, rồi sau đó chửi ầm lên.


Nhưng ả thích khách kia, lại mỉm cười quỷ dị, nhìn quanh toàn bộ phòng, tựa hồ nhìn qua mỗi người, sau đó…

“Không tốt!”

Một thân vệ
của Đại trưởng công chúa, vừa nhìn đã hiểu lai lịch của người này, đưa
tay toan muốn cạy hàm nàng ta ra đã không còn kịp, chỉ thấy thích khách
kia, đầu không tự nhiên ngoẹo qua bên trái, một vệt hắc tuyến từ khóe
miệng ả chảy xuống dưới, hai mắt của ả trợn to, vẫn còn hữu thần như
trước, khóe miệng còn cố định nụ cười mỉm vừa rồi, nhưng trái tim ả đã
ngừng đập, cánh tay đã rũ xuống, mọi người không cần nói cũng biết, ả ta đã cắn thuốc độc tự sát.

“Chắc chắn là tử sĩ.” Nữ thân vệ của Đại trưởng công chúa nhỏ giọng bẩm với nàng.

Hai mắt Đại
trưởng công chúa tối sầm lại, ôm miệng vết thương chậm rãi đứng lên, rốt cục cũng để cho đại phu bên cạnh bắt đầu băng bó cho nàng.

“Chuyện ngày hôm nay, bản cung nhất định phải bẩm báo rõ với đương kim hoàng
thượng.” Đại trưởng công chúa vì thiếu máu, thân mình loạng choạng được
nữ thân vệ dìu đi qua thi thể của Xuân Nha, mặt không chút thay đổi đảo
qua mọi người, đi đến chỗ Từ Man.

“Oan uổng a, oan uổng a, Đại trưởng công chúa!” Gia Cát lão phu nhân nhìn Đại trưởng công chúa mang theo nữ nhi, ma ma và thân vệ đi ra ngoài, những người
còn lại đang thu dọn thi thể, mà đám nam nhân nhà Gia Cát lại như mất
sạch ngôn ngữ, không nói được một câu, bà gấp đến đầu đầy sao vàng năm
cánh, ngã bò trên mặt đất, lớn tiếng khóc hô, hai đứa con dâu bên cạnh
bà, cũng quỳ xuống.

Đại trưởng
công chúa không nói gì, chỉ dùng cánh tay không bị thương, sờ đầu Từ
Man. Mùi máu tanh nồng đậm kia lại không khiến Từ Man muốn tránh đi,
nàng tròn mắt vẫn luôn nhìn mẫu thân, dường như muốn từ trên người mẫu
thân, nhìn đến thứ gì đó mà nàng không có.

“Gia Cát Tả
tướng, ngươi chuẩn bị chờ hoàng huynh bản cung gọi đến đi.” Ngay cả Hòa
Phong công chúa trước nay vốn luôn hòa khí, cũng phẩy tay áo, mặt lạnh
quay đầu theo hai vị tỷ tỷ đi ra ngoài.

Mãi thật
lâu, người trong phòng, mặc dù khóc lóc, lại không có ai động đậy, ngoại trừ tam phu nhân Từ phủ Giang thị cùng với thứ nữ của nàng tránh trong
một góc không biết làm thế nào cho phải.

“Không,
chuyện này không có khả năng… đây không phải sự thật, kiếp trước không
hề xảy ra chuyện này, Đại trưởng công chúa sao có thể bị đâm được, làm
sao có thể được?” không một ai chú ý, trốn sau một ụ núi giả ngoài
phòng, có một tiểu cô nương đang ôm ngực, trong mắt là vẻ không tin và
sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận