Cuộc Chiến Thượng Vị

Thanh minh hoa lê bay trong gió, lãng tử tầm xuân du ngoại thành.

(*Nguyên văn: Lê hoa phong khởi chính thanh minh, du tử tầm xuân bán xuất thành)

Tiết Thanh minh cũng đồng thời là ngày
đạp thanh, chỉ tiếc Từ Man còn nhỏ, đi đứng tạm thời cũng không thuận
tiện, hơn nữa cha mẹ Từ Man có thân phận đặc thù, càng không có thời
gian dẫn người nhà đi du ngoạn, cho nên, Từ Man cũng chỉ có thể buồn bực núp trong nhà, cùng các ca ca nhìn mưa rơi tí tách ngoài hiên mà than
vắn thở dài.

“Nhị ca, sang năm các huynh vào Cung học, là cùng học với các hoàng tử sao?” Từ Man dùng cánh tay nhỏ chống cằm, tò mò hỏi.

Từ Hải Thiên đang cầm một chiếc thuyền gỗ lắp ráp, chơi đến mê say, chỉ sau khi nghe muội muội gọi mới đáp: “Đúng vậy, tất nhiên là học chung rồi.”

“Thật sự chỉ có Đại hoàng tử cùng học với các huynh sao?” Từ Man nhớ tới người nam nhân cuối cùng ngồi lên chiếc
ngai vàng Hoàng đế trong sách kia, hiện tại đã 6, 7 tuổi, không khỏi cảm thấy hứng thú nói.

“Đó là đương nhiên, ngoài Đại hoàng tử
ra, cũng không có hoàng tử nào cùng độ tuổi đến trường với chúng ta,
nhưng mà ba năm sau thì tốt rồi, đến lúc đó Nhị hoàng tử cùng biểu đệ
nhà hoàng thúc gia cũng đến tuổi vào Cung học đó.” Hôm nay đại ca Từ Hải Sinh cũng không ở trong phòng đọc sách, ngược lại đến viện của muội
muội, cùng trải qua tết Thanh minh.

“Còn phải qua hai năm nữa a…” ngẫm lại
hoàng gia nhân khẩu rất thưa thớt, Từ Man liền không nhịn được bĩu môi,
đợi cho hai tên tiểu quỷ kia đến tuổi vào Cung học, các ca ca đều đã 7
tuổi rồi.

Từ Hải Sinh cười sáp qua, véo khuôn mặt
nhỏ nhắn của Từ Man nói: “Muội còn chê người khác, đợi bọn họ đến Cung
học, muội cũng không sai biệt lắm chờ thêm 1 năm, cũng phải đến phiên
muội rồi.”

Từ Man lúc này mới nghĩ đến, nàng còn nhỏ hơn hai tiểu quỷ kia một tuổi. Bất quá, nói đến vào Cung học, Từ Man
lại nhớ trong nguyên tác có nói, hình như ngày đầu tiên nhập học, Từ Man sẽ dùng roi quất thứ nữ của Hoàng đế, trong sách chỉ nói, công chúa kia nói vài câu Từ Man không thích nghe, thế thì những lời kia rốt cuộc có
bao nhiêu khó nghe, mới khiến cho Từ Man động roi đây?

“Đại ca, các huynh đã gặp qua Đại hoàng
tử chưa?” Từ Man biết mình tuổi còn nhỏ, cho dù từng gặp qua, cũng không nhất định sẽ nhớ rõ, cho nên mới lớn mật hỏi.

“Dĩ nhiên là gặp rồi, chỉ là A Man không nhớ rõ thôi.”

Gương mặt trắng nõn của Từ Hải Sinh, cư

nhiên tản mát ra một loại ánh sáng yêu thương, Từ Man thấy thế nào cũng
cảm thấy vặn vẹo.

“Con bé làm sao nhớ rõ được, lần trước
gặp đại biểu ca, nó còn đang bú sữa đấy!” Từ Hải Thiên rốt cục ngẩng
đầu, đáng đánh đòn cười nhạo nói.

Từ Man khinh thường liếc nhị ca một cái, lại níu tay áo đại ca hỏi: “Hắn là người thế nào ạ?”

Từ Hải Sinh lại không biết nên trả lời
muội muội như thế nào, đành phải nói: “Không giống tiểu cữu cữu, tựa hồ
giống Hoàng mỹ nhân hơn, cao hơn chúng ta một cái đầu, nghe nói rất
thông minh.”

“Cái gì chứ, tên kia á, vừa nhìn liền biết là người nham hiểm!” Từ Hải Thiên còn chưa nói xong, đã bị ca ca gõ đầu một cái.

Từ Man nhìn đại ca bị nhị ca phá đám, hai người lập tức liền chuyển qua đề tài ngày hôm qua ăn sủi cảo hấp, phần
của đại ca bị nhị ca ăn hơn một cái, còn nàng thì tự quay đầu, tiếp tục
ngắm hạt mưa như những viên chân trâu lăn từ trên mái hiên xuống, có vài viên tròn vành vạnh, có vài viên lại bị dính chút tuyết…

Đại hoàng tử, tựa hồ cũng không dễ dàng đối phó a…

Buổi chiều, Đại trưởng công chúa cùng phò mã trở về, tuy Từ Man rất dễ nhìn thấy dấu vết mệt mỏi trên mặt mẫu
thân, nhưng mẫu thân vẫn xốc lên tinh thần, gọi đám ma ma trong phủ sắp
lại đồ cúng, kiểm tra số lượng tiền giấy và chủng loại lại vài lần, có
thể thấy được đối với việc Thanh minh đi tảo mộ rất xem trọng.

“Nàng nghỉ một lát đi, trông sắc mặt
không được tốt lắm kìa.” Vẫn luôn đau lòng thê tử, Từ Văn Bân đỡ bả vai
Đại trưởng công chúa, nhíu mày nói.

Đại trưởng công chúa lại lắc đầu nói:
“Không sao cả, một lát chúng ta còn phải đi ra ngoài, không chuẩn bị
tốt, trong lòng không an tâm được.”

Từ Văn Bân biết có khuyên thế nào thê tử
cũng sẽ không nghe, bèn đi tới ngồi xuống cạnh nữ nhi, cúi đầu hôn một
cái hỏi: “A Man, hôm nay thế nào? Có buồn không?”

Từ Man nhìn mẫu thân, trong lòng cười
thầm phụ thân làm vậy là đang dời đi lực chú ý của mẫu thân, bèn cũng
phối hợp nói: “Bên ngoài trời mưa, không có gì vui hết. A đa a nương đi
chơi, không dẫn A Man theo.”


“Quỷ nha đầu, sao lại là đi chơi, là đi
làm công việc, con bé này, đợi lớn hơn một chút là sẽ được đi.” Đại
trưởng công chúa quả nhiên gõ gõ đầu Từ Man, lại không còn hỏi số lượng
tiền giấy nữa.

“Không có đâu, con nghe các ca ca nói,
rất nhiều người hôm nay có thể đi đến Ngưu Thủ Sơn, còn có thể đi núi
Hoa Mai sơn ngắm hoa mai nữa cơ!” Từ Man bĩu môi, cự nự cọ trong lòng
phụ thân.

Trong lòng ôm nữ nhi mềm mại, lão cha Từ
Văn Bân vẫn luôn sủng ái vô cực hạn, không đợi Đại trưởng công chúa lên
tiếng, đã lập tức cam đoan nói: “Năm nay A Man bị đau chân, tất nhiên
không nên đi ra ngoài, sang năm, A đa hứa sang năm sẽ dẫn A Man đi Ngưu
Thủ Sơn, đi núi Hoa Mai ngắm hoa mai, đến lúc đó lại hái hoa mai về cắm
vào bình, được không.”

“Chàng lại đồng ý lung tung đi, núi Hoa
Mai là hoàng lăng, sao có thể tùy tiện đến được.” Đại trưởng công chúa
cũng không cười nổi, lại vỗ tay nữ nhi nói: “Nhất định là hai ca ca dụ
con đúng không.”

Từ Man nuốt ngụm nước miếng, tròn con
ngươi mắt đẫm sương mờ mịt, ra vẻ như không tin nổi, nhưng trong lòng đã sớm hối hận muốn chết, mấy ca ca căn bản còn chưa nhắc đến chuyện này,
là nàng tùy tiện tìm đề tài nói, lại xuất hiện một sai lầm lớn nhất, mộ
của Tôn Quyền ở núi Hoa Mai, thời hiện đại còn có thể tùy tiện đi đạp
thanh, nhưng bây giờ dù sao cũng là cổ đại, địa phương kia đừng nói là
đi du ngoạn, chỉ tới gần thôi cũng bị bắt rồi, may mắn nàng là quận
chúa, chứ nếu là gia đình bình thường, muốn đi hoàng lăng ngắt hoa mai,
không phải tự tìm chết sao.

“Con ngoan, nếu thích hoa mai, đến lúc đó kêu tiểu cữu cữu con ngắt một cành từ trong cung cho con, bất quá sang
năm mới có thể đi Ngưu Thủ Sơn chơi được, tiện thể đi Hồng Giác Tự dâng
hương luôn.” nhìn đôi mắt to của con gái, Đại trưởng công chúa nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù, trực tiếp nhẹ giọng thêm vài phần, cam
đoan nói.

Nhắc tới Hồng Giác Tự, Từ Man muốn tìm
khối đậu hủ đập đầu chết cho rồi, đó cũng không phải là nơi dân chúng có thể đến a, núi Ngưu Thủ Sơn kia còn được gọi là Thiên Khuyết Sơn, tuy
lịch sử nơi này đã bị người từng xuyên không cải biến thay đổi hoàn
toàn, nhưng cái tên Thiên Khuyết này vẫn xuất hiện, thì càng miễn bàn

đến Đại Miếu Tự bắt đầu từ thời Nam triều trên chính sử, chắc chắn hiện
nay chỉ có quan lại quyền quý mới có thể đến gần.

Nói một câu sai một câu, Từ Man buồn bực ủ rũ.

Thấy con gái không nói không rằng, Đại
trưởng công chúa cho là con gái mất mát vì nguyện vọng không thể lập tức được thỏa mãn, cho nên vội vàng nói: “A Man nếu thật thích hoa mai, vậy ngày mai a nương sai người vào cung lấy, lại xin cữu cữu con vài người
tỉa hoa giỏi, ở trong phủ chúng ta chăm cây nhé.”

“Vừa vặn Vân Nam bên kia có dâng lên vài
cây anh đào, nếu A Man thích, cũng có thể muốn vài cây.” thê tử vừa dứt
lời, Từ Văn Bân liền lập tức tiếp lời, sợ nữ nhi không hài lòng.

Loại cây anh đào xuất xứ từ dãy núi
Himalaya cũng có cùng cách nói là khu vực Vân Nam, kiếp trước Từ Man đã
từng nghe nói qua, ngay cả người Nhật cũng từng khẳng định, chỉ là không biết lúc này hoa anh đào là cánh đơn hay cánh kép. Kỳ thật, so sánh với hoa anh đào chưa biết chủng loại, nàng càng có hứng thú với hoa mai
hơn, đặc biệt là mai đỏ và mai Chiếu thủy, nếu thật sự gặp được một vườn trồng đầy mai đỏ, vậy vào mùa đông chẳng phải càng thú vị hơn sao.

“A nương, A Man muốn hoa mai đỏ.” Từ Man lại tựa vào lòng phụ thân, làm nũng với mẫu thân.

Nghe lời con gái, như nghe thấy thánh
chỉ, vợ chồng Đại trưởng công chúa lập tức gật đầu hứa hẹn, chỉ cần nữ
nhi vui vẻ, đừng nói là hoa mai, mà có chuyển cả ngự hoa viên về nhà
cũng đáng.

“Chủ mẫu nương nương, sắp đến giờ rồi ạ.” mãi bận việc bên ngoài, Trương ma ma và Trần ma ma từ bên ngoài đi vào.

Không khí trong phòng nhất thời lạnh
xuống, Từ Man nghi hoặc nhìn túi giấy âm phủ* vừa rồi mẫu thân tự tay
đặt lên bàn, mặt trên có viết tên tuổi và năm sinh năm mất, cùng với
danh hào thờ cúng, cũng chỉ có vài tấm là viết mỗi năm sinh năm mất, mà
không có tên tuổi, ngay cả phụng hào (tên tự để thờ cúng) cũng không có.

Thay quần áo xong, Đại trưởng công chúa
trên mặt không thấy ý cười, cũng từ trên bàn cầm lấy vài túi giấy âm phủ không đề tên kia đưa cho Trương ma ma, còn lại thì bảo Xuân Nha thu
vào.

“Đi thôi, giờ này cũng vừa vặn rồi, lúc
này người đi tảo mộ không nhiều, chắc hẳn cũng không có nhiều người.” Từ Văn Bân lại nựng nựng nữ nhi rồi đứng lên, cười nhợt nhạt vươn tay với
Đại trưởng công chúa.

Từ Man ánh mắt càng thêm khó hiểu nhìn
mẫu thân đang ngẩng đầu dùng ánh mắt quan tâm nhìn phụ thân, cũng không
biết trong đó có chuyện gì mà nàng không biết.

“Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa?” Đại
trưởng công chúa không nhìn ra cảm xúc gì trên mặt trượng phu, cũng
thuận theo vươn tay nắm tay trượng phu.

“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Trương ma ma cúi đầu nói.


Đại trưởng công chúa đứng cạnh trượng phu, vẫn có chút lo lắng hỏi: “Có đúng là chiếc không có huy hiệu không?”

“Đúng vậy ạ, chủ mẫu nương nương yên tâm.”

Đại trưởng công chúa như thở phào một
cái, lại đến cạnh giường từ ái nhìn Từ Man nói: “A đa a nương đi có
việc, trễ một chút sẽ trở về, một lát gọi hai ca ca đến ăn tối cùng con, nhớ đi ngủ sớm một chút, ngày mai a đa a nương đến thăm con.”

Từ Man luôn thấy kỳ quái, nhưng lại không thể hỏi nhiều, chỉ vươn tay giữ lại tay mẫu thân nói: “A nương a đa đi
đường cẩn thận.”

“A Man còn nhỏ mà thật hiểu chuyện, thật
sự là A Man ngoan của a đa.” Nụ cười Từ Văn Bân yếu ớt mang theo ấm áp,
lại sờ hai má nữ nhi xong, liền dẫn Đại trưởng công chúa đi ra ngoài.

“Ma ma, cha mẹ đi đâu vậy?”

Bởi vì Trần ma ma là ma ma tổng quản
trong nhà, Đại trưởng công chúa không có ở trong phủ, lại lo lắng về
Quan ma ma, hơn nữa bọn trẻ còn nhỏ, cho nên để Trần ma ma ở lại trong
viện con gái, chờ bọn họ trở về.

“Đi viếng mộ ạ.” Trần ma ma ở bên ngoài
hành lễ tiễn đưa, rồi tiến vào, ngồi xuống cạnh chiếc bàn kế Từ Man, lấy chiếc khay đựng kim chỉ ra, nheo mắt bắt đầu may giày.

“Viếng mộ ai?” Từ Man qua song cửa sổ nhìn theo góc áo của cha mẹ biến mất ở cuối sân.

“Là người quen cũ trước kia.” Tay cầm kim của Trần ma ma khựng lại một chút, sau lại bắt đầu thoăn thoắt lên xuống.

Từ Man tựa vào cạnh cửa sổ, nỗi nghi ngờ
trong lòng càng lúc càng lớn, túi giấy không viết tên, cố nhân không thể nói ra, người khác đều tảo mộ lúc sáng sớm, nhưng cha mẹ lại nhằm lúc
xế chiều đêm hôm mới lén lút đi.

“Ma ma đang làm gì vậy?” có nghĩ nát óc
cũng không ra, Từ Man quyết định tạm thời bỏ qua, chắc hẳn chờ nàng lớn
hơn chút, cha mẹ sẽ dẫn theo nàng đi viếng mộ.

Trần ma ma cầm đế giày, cười hiền hòa nói: “Đóng đế giày.”

Từ Man kinh ngạc nói: “Chớ không phải trong phủ có ma ma chuẩn bị sao?”

“Bé ngốc.” Nếp nhăn nơi khóe mắt của Trần ma ma hiện rõ lên, tiếng cười cũng có chút khàn khàn, nhưng vẫn đầy vẻ
ấm áp không nói nên lời, nói: “Là làm cho chủ mẫu nương nương, nàng a,
thích nhất là giày lão nô làm.”

Từ Man nheo mắt lại, cũng nhoẻn miệng
cười, nàng nhớ tới Quan ma ma, cũng nhớ tới nhũ mẫu Niên thị ngày thường cũng làm giày cho mình giống Trần ma ma, ai tốt ai xấu, vừa nhìn sẽ
hiểu ngay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui