Cuộc Chiến Thượng Vị

Về nhà được
đãi ngộ tất nhiên là không cần phải nói, Từ Man và mẫu thân vừa bước ra
cửa cung, phụ thân Từ Văn Bân biết được tin, sáng sớm đã mang theo gia
bộc tự mình đến chờ ngay cửa cung, đợi đến khi về phủ, còn chưa hoàn
toàn dàn xếp xong, hai ca ca đã sớm ngóng trông, dưới ánh mắt không vui
của phụ thân, dưới vẻ mặt bất đắc dĩ của mẫu thân, mà trốn học, vô liêm
sỉ ở lại khuê phòng của Từ Man, dường như không thèm để ý đến hình phạt
của cha mẹ giành cho sau đó.

Từ Man tựa
vào đầu giường, nhìn tấm màn che vừa quen thuộc lại xa lạ, vuốt tấm chăn gấm màu đỏ, ngửi mùi hoa sen thoang thoảng như có như không trong
phòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thoáng có chút phiền muộn nhìn hoa
đào xinh đẹp bên song cửa sổ. Nàng đến thế giới này cũng chưa bao lâu,
nhưng ở trong hoàng cung nửa tháng, cũng đã bắt đầu thấy nhớ mọi thứ của phủ Đại trưởng công chúa rồi. Nhớ nhung chiếc giường của nàng đã lâu
không nằm, nhớ mùi hương trong phòng nàng, nhớ đám tỳ nữ tới lui trong
phòng, còn có ánh mắt nhìn như nghiêm khắc, thật ra là sủng nịnh của ma
ma giáo dưỡng. Nàng cũng lần đầu tiên nhận ra, trong bất tri bất giác,
nàng đã xem nơi này là nhà của mình, cũng xem vợ chồng Đại trưởng công
chúa với diện mạo giống cha mẹ ở kiếp trước như cha mẹ ruột của mình,
cũng xem hai ông anh trai nghịch ngợm phá phách, luôn thích chọc ghẹo
mình, trở thành anh ruột của mình, người thân của mình…

Đã đến nơi
này, thì an ổn mà ở thôi, nói thì dễ, nhìn thì thoải mái, kỳ thật trong
đó rốt cuộc chứa đựng bao nhiêu nước mắt chua xót của người xuyên không, không ai có thể biết hết được, căn bản không thể tưởng tượng được. Nỗi
nhớ giống như con dao cùn nhỏ, không có lúc nào mà không cắt xẻ linh hồn mình, từng thứ một của kiếp trước lại như đèn kéo quân, thường xuyên
xoay tròn trong đầu, trong mộng, và trong lòng mình. Có lẽ, thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất, nhưng ai có thể biết được, tất cả
những vết thương trước khi được thời gian mài mòn kia, có bao nhiêu đau
xót.

Có một số
việc, không thể quên, nhưng cũng có một số việc nhất định phải đặt
xuống, Từ Man yêu quý cuộc sống, nàng cảm thấy hai đời trước sau của
mình đều không sinh ra ở thời chiến loạn, không trở thành ăn mày, làm
gái, làm trộm cắp… không phải mỗi ngày sống trong thấp thỏm lo âu, không có bệnh tật và tai nạn, đã là ông trời thương xót rồi. Hơn nữa nàng
thậm chí còn có gia đình hoàn mỹ, cha mẹ yêu thương, cùng với một công
việc lương không cao nhưng cũng đủ sống, nàng có thể có thời gian dư dả, làm một ít việc nàng muốn làm, trên đời này còn có thứ gì hạnh phúc hơn chứ?

Kiếp trước
nàng từng xem tin tức, lên mạng, thường xuyên thấy nào là chiến tranh,

bệnh tật, còn có thiên tai nhân họa. Lâu lâu, nàng thường tưởng tượng
bản thân mình ở trong đó, lại phát hiện căn bản không thể nào tưởng
tượng được, nàng không thể tưởng tượng được nếu như chính mình bị tên
côn đồ nào đó cắt xẻ thân thể, hoặc mặc sức mà bị xxx; nàng cũng không
thể tưởng tượng được khi xảy ra thiên tai, nếu mình bị chôn sống dưới
đất, chờ đợi cứu viện từng ngày. Cho nên, mặc dù thu nhập của nàng không cao, mặc dù nàng thật ra cũng chỉ là một đứa ích kỷ, nhưng nàng cũng sẽ quyên góp một số tiền trong khả năng của mình, có lẽ có đồng tình, có
lẽ hơn cả là cảm giác may mắn, may mắn không phải là chính mình, may mắn là mình có thể ở trong hoàn cảnh hạnh phúc mà cứu trợ người khác, chứ
không phải để cho người khác cứu trợ mình.

Từ Man cảm
thấy, nàng thật sự rất biết ơn, cảm tạ cuộc sống trong một chút lơ đãng
cũng làm cho nàng cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, nàng hy vọng cuộc sống tốt đẹp như vậy sẽ tiếp tục kéo dài nữa, cho dù hiện tại nàng đã xuyên
không đến nơi này, cho dù nơi đây, chỉ là không gian trong một quyển
sách, một câu chuyện xưa, nhưng nàng vẫn hy vọng, hạnh phúc này, cuộc
sống vui vẻ này, có thể trường trường cửu cửu mà lưu lại trong sinh mệnh nàng, mãi cho đến khi nàng rời khỏi thế giới này.

Có đôi khi,
nếu lui không thể lui, vậy thì cứ đón đầu mà tiến lên thôi, Từ Man tự
nhủ, nếu đại khái đã xác định đây là thời điểm sau khi nữ chính sống
lại, như vậy, đối với nàng mà nói, con đường tốt nhất là trở thành một
vị quận chúa chân chính, con người, chỉ có đứng trên độ cao nhất định,
mới sẽ không e ngại tương lai.

“A Man, muội đang nghĩ gì vậy?” nằm úp sấp bên giường, nhị ca Từ Hải Thiên đang mở
to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng, Từ Man thật muốn đỡ trán, nàng thật sự
không cần người khác tới làm bạn, cũng thật sự không sợ buồn, thật ra
mấy ca ca chỉ là lười học, cho nên mới thay phiên xin phép tới đây thôi.

Từ Man hơi
nhướn mày, buồn bã ỉu xìu thuận miệng nói: “Mười sáu tháng giêng năm
nay, nhà chúng ta không đi leo tường thành* được rồi.”

(* Leo
tường thành: dân tộc Nam Kinh, ngày 16 tháng giêng thường đi leo tường
thành, ngắm cảnh Nam Kinh. Thật ra ý tứ là đi du ngoạn ở ngoại thành)

“Cái đó chỉ
có dân thường thích đi thôi, A Man cũng có hứng thú sao?” Từ Hải Thiên
ngoài miệng ra vẻ không quan tâm, kỳ thật trong mắt đã sớm lóe lên vẻ

tiếc nuối, Từ Man liếc mắt một cái đã nhìn ra.

“Còn hơn là buồn chán ở mãi trong nhà.” Từ Man bĩu môi, tựa vào thành giường nói.

Con ngươi
Từ Hải Thiên đảo tròn, cười hì hì vuốt đầu Từ Man nói: “Được rồi được
rồi, sang năm, sang năm ca ca dẫn muội đi, được không?”

Từ Man thấy
nụ cười của Từ Hải Thiên có chút kỳ quái, lại nhấc đầu lên, hình như
trên đầu bị Từ Hải Thiên cắm thứ gì đó. Từ Man nghi ngờ sờ sờ đầu, quả
nhiên trên búi tóc bị hắn cắm vào một cọng cỏ, không khỏi nổi giận, một
phen kéo xuống, cầm trong tay toan ném ra ngoài, lại liếc mắt nhìn đến
cọng cỏ kia, sững sờ nói: “Á? Hoa tề thái?”

Từ Hải Thiên khó có thể tin được, hỏi: “A Man làm sao biết?”

Tay Từ Man
dừng lại một chút, lại thu trở về, nàng cũng không dám nói là đời trước
thường hay ăn, cũng chỉ có thể nói: “Thấy đám nô tỳ thường chơi.”

“Đúng rồi,
đúng rồi, chính là sắp đến tết Thượng Tị* rồi, huynh nghe mấy ma ma có
nói, mang hoa tề thái xua khí xui, bây giờ cây tề thái trưởng thành còn
ít, chờ đến tiết Thượng Tị huynh sẽ bảo bọn hạ nhân chọn thêm một ít cho muội treo trên giường, như vậy bách bệnh sẽ biến mất, vết thương cũng
sẽ nhanh lành, muội muội lại có thể chơi cùng bọn huynh.” Dứt lời, lại
lấy hoa tề thái trong tay Từ Man ra, một lần nữa cài lên tóc nàng, hơi
có chút nghiêm túc nói: “Không cho muội tháo xuống, kẻo mất linh.”

(*tiết
Thượng Tị ngày mùng 3 tháng 3, mỗi nhà sẽ đi hái cây tề thái, dùng tề
thái luộc trứng gà, còn đem cây tề thái đặt ở đầu giường, hoặc treo trên cửa, để trừ tà tiêu tai)

Từ Man vừa
thấy buồn cười lại ấm áp, buồn cười là ca ca ngây thơ, còn thật sự cho
là hoa tề thái xua tà khí, ấm áp là tấm lòng ca ca đối với mình, tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng đã nghĩ đến chuyện bảo vệ muội muội, muốn yêu
thương muội muội.


Từ Man gật
gật đầu, vừa muốn nói gì đó, liền thấy Hồng Thược đứng ở ngoài cửa
phòng, không tiến vào, cũng không ngẩng đầu, chỉ khom người đáp lời:
“Hồi bẩm quận chúa và nhị lang, bên ngoài có nhị lang nhà Gia Cát tới
thăm quận chúa, chủ mẫu nương nương vừa cử người đến đây thông bẩm, nói
là người đã đến nhị môn.” (nhị môn: cửa bên trong đại môn, đại môn là cổng lớn nối ra ngoài đường)

Tay Từ Man có hơi run run, mắt rũ xuống, ra chiều rất bình tĩnh hỏi: “Là biểu ca nhà Từ gia Đại cô sao?”

Hồng Thược có chút kỳ quái nói phải, hình như quận chúa nhà mình cũng không quen biết tiểu lang nhà họ Gia Cát nào khác.

“Đã biết,
mời vào đi.” Từ Man thầm hít sâu một hơi, một lần nữa ngẩng đầu lên, đã
là nụ cười mỉm ngọt ngào, hai mắt cong cong, đôi má lúm thật sâu kia
quét tới làm Từ Hải Thiên nghi hoặc trong lòng, vừa rồi Từ Hải Thiên còn tưởng rằng Từ Man thực sự không vui.

“Nhị ca trước kia đã từng gặp qua vị biểu ca Cát gia này sao?” Từ Man nghiêng đầu, nhìn ra cửa phòng hỏi.

Từ Hải Thiên ngồi trở lại trên giường thấp, dựa vào giường nói: “Từ xa đã thấy qua,
cũng không quen biết, Đại cô trông nom huynh ấy có thể nói là sít sao,
nghe nói là từ nhỏ đã mang bệnh, còn bệnh lâu không dứt, nhìn vóc người
huynh ấy là biết, rõ ràng tuổi lớn hơn huynh và đại ca, lại không cao
hơn bao nhiêu, thoạt nhìn còn nhỏ hơn, nghe nói ngay cả Tộc học cũng
chưa từng đến, mời tiên sinh về nhà.”

Từ Man chớp
mắt mấy cái ra chiều suy nghĩ, lại bị Từ Hải Thiên cho là cái hiểu cái
không, hắn cười, bẹo hai má Từ Man nói: “Dù sao người ta tới thăm muội
là có lòng tốt, muội muội đừng nghĩ nhiều, không quen cũng không sao, có ca ca ở đây mà.”

Từ Man buồn cười, cũng không giải thích, bởi vì nàng đã nhìn thấy người nọ một thân quần áo gấm màu trúc diệp bước vào rồi.

Gia Cát Sơ
Thanh không biết vì sao mình lại đích thân tiến đến, kể từ lần trước bị
người ta bắt cóc, thân mình hắn còn kém hơn trước ba phần, thật không dễ dàng được Đại trưởng công chúa tương trợ, cho Hầu thái y trong cung đến cứu trị, bệnh tình của hắn mới xem như ổn định lại. Nhưng cũng đồng
thời làm cho mẫu thân càng thêm dụng tâm coi chừng mình, ngay cả cơ hội
mọi ngày ra cửa cũng giảm bớt. Hắn vẫn luôn biết rằng e là mình bị bệnh
về tim phổi, theo như lời Hầu thái y có nói, tim phổi hắn có khả năng
bởi vì lúc mang thai không dưỡng cho tốt, cho nên trưởng thành không
được khỏe mạnh lắm, nếu sau này dưỡng tốt, e là còn có thể sống thêm vài năm, nhưng nếu trên đường gặp biến cố gì, chỉ sợ ngay cả thái dương
ngày mai, hắn cũng không nhất định nhìn thấy được.

Nhưng mà,
hắn vẫn đến đây, có thể nói, sau khi biết được Từ Man ở trong cung ngã

gãy chân, hắn đã muốn đến thăm cô bé, nhưng ngặt nỗi cô bé vẫn luôn ở
lại trong cung dưỡng thương, chưa hề xuất cung, hắn lại không thể đi
vào, cho nên lúc nghe tin cô bé đã hồi phủ, hắn đã bắt đầu chuẩn bị đến
thăm hỏi. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, có hưng phấn, có tò mò, Từ
Man cũng giống như đôi má lúm đồng tiền xinh xắn trên mặt cô bé vậy,
luôn khiến cho hắn khó có thể quên, thậm chí giữa đêm khuya tỉnh mộng,
hắn sẽ nghe thấy tiếng cô bé ngọt ngào gọi mình: tiểu ca ca. (má ơi, anh bị bệnh tim đó nha)

Đó là một cô bé có thể làm cho người ta ngọt đến đáy lòng, cũng không phải do nàng cứu hắn, mà là nàng làm cho hắn nhớ kỹ nàng.

“A Man muội
muội, đã lâu không gặp.” Hắn cất bước đi vào, bình ổn lại trái tim đập
có hơi nhanh, nhìn cô bé trên giường kia, kìm lòng không đậu mà toát ra
nụ cười vui sướng.

Mà thực hiển nhiên, nụ cười này lóe sáng như hợp kim nhôm làm lóa mắt Từ Man.

Gia Cát Sơ
Thanh, còn chưa được gọi là thiếu niên, vóc người hắn chưa phát triển
đầy đủ, chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng nụ cười kia nhìn sao cũng làm cho
người ta thấy dễ chịu, tựa như một tấm lụa đột nhiên hiển lộ ra dưới ánh trăng, nở rộ ra vầng sáng mê người của nó, hấp dẫn người bên cạnh không nhịn được mà muốn tới gần hơn chút, muốn làm cho vầng sáng kia chỉ vì
mình mà tỏa sáng.

“Biểu ca, sao ca lại đến đây?” Từ Hải Thiên cũng chưa kịp nghĩ gì đã đi tới, vỗ nhẹ Gia Cát Sơ Thanh, cười nói.

Gia Cát Sơ
Thanh nhìn thoáng qua Từ Man, gập gập cổ tay áo, thân thiết nói: “Mấy
ngày trước nghe nói A Man ngã bị thương, nên muốn tới thăm muội ấy, lại
không ngờ muội ấy đang ở trong cung, cho nên, muội ấy vừa trở về, huynh
liền muốn tới đây.”

“Tiểu ca
ca…” Từ Man không biết mở miệng gọi thế nào, thằng bé này đối với nàng
mà nói, quả thật là nhỏ, nhưng nếu gọi biểu ca gì đó, nàng sẽ lại nhớ
tới Hoàng Tú Oánh, không còn cách nào, nàng chỉ có thể dở dở ương ương
mà kêu như vậy.

Nhưng Gia
Cát Sơ Thanh nghe xong, lại lộ vẻ mặt tươi cười, sau đó đi đến cạnh
giường Từ Man, kề sát vào bên giường, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại,
thấp giọng nói: “Ừ!”

Từ Man nhìn
hai bàn tay nhỏ giao nhau, thật sự là muốn khóc cũng khóc không được,
người này, người này làm sao mà thích kéo tay nàng như vậy chớ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận