Cuộc Chiến Thượng Vị

Từ bé, công chúa Hòa Húc đã biết phụ thân của mình là vị nam
nhân tôn quý nhất quốc gia này, mà mẫu thân của nàng chỉ là một vị mỹ
nhân trong hậu cung của phụ thân. Còn nhớ lúc nhỏ mẫu thân thường gọi
nhũ danh của nàng, mỗi lần nghe tiếng gọi kia, nàng như cảm giác được
nguyên bản tình thương của cha bị thiếu sót, đã được sự chở che của mẫu
thân bù đắp lại. Bên cạnh đó, công chúa Hòa Húc còn biết, mẫu thân và
Hoàng hậu trước khi vào cung từng là bạn khuê mật rất thân, vốn chí
hướng của hai người cũng không phải vào cung, nhưng ngại vì gia tộc,
ngại vì hoàng quyền, mà không thể không cùng chung một trượng phu, cùng
bị giam trong lồng son hoa lệ này. Đối với Hoàng hậu hoặc mẫu thân mà
nói, ở cái nơi hậu cung ăn thịt người này, người duy nhất có thể tín
nhiệm tuyệt đối không phải trượng phu, mà là những tỷ muội có thể nâng
đỡ lẫn nhau này.

Hoàng hậu có hai đứa con, trưởng nữ
công chúa Hòa Quỳnh là vị tỷ tỷ đoan trang hào phóng, dung mạo xinh đẹp. Vì quan hệ giữa hai người mẹ, mà tình cảm của Hòa Húc cùng vị trưởng tỷ này cực kỳ thắm thiết, tương tự, trong ngày thường cũng qua lại thân
thiết với vị hoàng huynh xấp xỉ tuổi mình kia. Ba đứa bé dưới sự cố ý an bài của hai vị mẫu thân, thân thiết nhau gần như là cùng một mẹ sinh
ra.

Trong lòng của cô công chúa Hòa Húc bé nhỏ, hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra kia chắc chắn sẽ là Hoàng đế tương lai, mà
Hoàng hậu tương lai nhất định sẽ là Thái hậu, nếu nàng và a nương vẫn đi theo Hoàng hậu, vậy tương lai chờ a nương sinh tiểu đệ đệ, ngày sau tất nhiên có thể thoát khỏi nhà giam bức bí này rồi.

Thế nhưng, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, thời điểm kia nàng chưa biết rõ
cái gì gọi là “thế sự vô thường”, tại lúc nàng đinh ninh rằng phụ thân
và hoàng hậu tình cảm thâm hậu, thậm chí ông còn nguyện ý vì bà mà tìm
đến đủ loại đá Vũ hoa lót đường, thế nhưng không bao lâu sau, Hoàng hậu
qua đời.

Ngày đó, mẫu thân khóc rất nhiều, nửa đêm bà ôm nàng ngồi trong tẩm cung mà đè nén tiếng khóc, cũng bắt đầu từ một
ngày kia, Hòa Húc rốt cuộc hiểu được, không phải ngồi cao, là có thể
ngồi lâu dài, cũng không phải ân sủng ở mặt ngoài, là yêu thương từ chân tâm. Từ đó về sau, Hòa Húc không còn ôm hy vọng gì đối với phụ thân
nữa.

Mất đi mẫu thân, là chuyện cực kỳ đau khổ, nhất
là những đứa con của chính cung hoàng hậu, thân phận bọn họ cao quý,
trên thực tế lại không có chỗ dựa, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu vì sợ Hoàng
đế nghi kỵ, mà sau khi Hoàng hậu vào cung, không xuất đầu nữa, ngược lại yên lặng lui xuống, thế cho nên hai đứa bé kia ngay cả nhà cữu cữu đều
không thể dựa vào.


Thời điểm đó, công chúa Hòa Húc đã nghĩ, cho dù nàng có mất tất cả, cũng không thể mất mẫu thân.

Sau đó không lâu, nguyên nhân Hoàng hậu bị bệnh chết được người tra ra, lần đó công chúa Hòa Húc cũng không tìm hiểu sâu, nhưng trong hậu cung mỗi
ngày đều có người bị biếm trừ, thậm chí biến mất, có vài người là sủng
phi gần đây của phụ thân, có vài người lại là nữ nhi nhà quyền quý trên
triều đình, ầm ỹ khiến lòng người hoảng sợ.

Thế nhưng càng loạn, càng có kẻ thích đục nước béo cò, vài tần phi có con, hết
thảy đều đem ánh mắt nhắm ngay đích hoàng tử tuổi nhỏ, nhưng phụ thân
đối với chuyện này làm như không thấy, dường như hai đứa trẻ kia không
phải con do chính thê của ông sinh ra, cũng không phải là con của ông
vậy. Bất quá cũng đúng thôi, trong hậu cung này nào có thiếu trẻ con
chứ.

Chính lúc này đây, mẫu thân của Hòa Húc không
còn tiếp tục im lặng nữa, nàng gồng thân thể yếu ớt của mình lên chống
đỡ bầu trời của hai đứa trẻ, tuy phẩm cấp của nàng không phải là phu
nhân, nhưng dù sao cũng là mỹ nhân, Tần gia ở trên triều đình cũng có
tiếng nói. Được nàng chăm sóc, hai đứa bé kia không biết tránh được bao
nhiêu ám tiễn, nhưng cũng bắt đầu từ đó, phụ thân cực ít đến tẩm cung
của mẫu thân, ước muốn có đệ đệ của Hòa Húc cũng theo đó hoàn toàn tan
biến.

Sau công chúa Hòa Húc hồi tưởng, có lẽ chính
bởi vì phụ thân vô tình, mà mẫu thân lại đối với ông không còn cách nào, nàng mới có thể ở ngày sau trên đường tình, lựa chọn người nam nhân có
thân phận thấp hơn nàng rất nhiều, bởi vì ở trong lòng nàng, chỉ có
khống chế trong tay, mới sẽ không thương tổn tới mình, lại càng sẽ không phản bội trốn đi.

Trên thực tế, nàng vẫn sai lầm…

Từ khi hoàng huynh bước lên ngôi vị Hoàng đế, tuy rằng bị một đám lão bất
tử tạm thời ngáng chân, đại tỷ cũng do vậy mà phải gả vào nhà họ Hoàng.
Nhưng từ tận đáy lòng, Hòa Húc không tin hoàng huynh ngày sau chỉ mãi
chôn chân tại một chỗ, chịu cho người bài bố. Trong lòng huynh ấy, rõ
hơn ai hết nàng nhìn ra được dã tâm của hoàng huynh, khát vọng của hoàng huynh, hiện tại chẳng qua là chờ đợi thời cơ mà thôi. Bởi vì yên tâm,
cho nên ngày thường Hòa Húc cũng không mấy ưu phiền, thế cho nên tại một dịp tình cờ gặp được Liêu Đan Dương.

Đối với một
người như Liêu Đan Dương, ngay từ lần đầu gặp nàng cảm thấy chẳng qua là nhìn trúng tướng mạo của hắn mà thôi, hơn nữa hôn sự của nàng cũng

không bị thế gia trên triều đình lấy lý do ra để chi phối hoàng huynh,
vì thế trong lòng thoáng giãy dụa, bèn dẫn người này về phủ. Về phần sau đó, có lẽ là nàng tán thưởng lòng kiên trì của hắn đối với hí khúc, có
lẽ là không chiếm được mới luôn tốt nhất, dù sao, trong u mê hồ đồ, Hòa
Húc liền ngã vào lưới tình do chính tay mình đan ra.

Nếu đã ngã vào, thì Hòa Húc tuyệt đối sẽ không buông tay, nàng sẽ không để
mình giống như mẫu thân, trở thành một trong những lựa chọn đáng thương
của một người nam nhân nào đó, nàng sẽ càng không để cho tình yêu của
mình pha lẫn đủ loại lý do lung tung, cho nên nàng vẫn đợi, nàng vẫn
đang đợi một ngày Liêu Đan Dương mềm hoá đi, đến lúc đó nàng sẽ có thể
đội mũ phượng khoác khăn quàng vai mà hạnh phúc gả cho hắn.

Thế mới nói, Hòa Húc yêu quá mức nhiệt tình, cũng quá mức công kích, nếu
biểu hiện của nàng nữ tính hơn, hoặc là ngụy trang thành một đóa Tiểu
Bạch hoa, thì người coi trọng tự tôn của nam tử như Liêu Đan Dương kia, nói không chừng sẽ chậm rãi rơi hãm vào, dù sao Hòa Húc kiều mỵ động
lòng người, thân phận lại cao quý, nếu không phải nàng quá mức kiêu
ngạo, thì có lẽ sẽ là người tình trong mộng của không ít nam tử Thành
Kiến Khang.

Nhưng mà, yêu chính là yêu, Hòa Húc cũng
không muốn vì tình yêu mà vứt bỏ bản thân mình, cho nên đổi lại cũng là
sự giận dữ mắng mỏ và chỉ trích không chút lưu tình của Liêu Đan Dương.
Hòa Húc còn nhớ rõ lúc mình ngồi trong chính phòng đang may thâm y cho
hắn, mắt thấy hắn tiến vào, chợt nghe đầy lỗ tai là những lời đường
đường chính chính của hắn. Tóm lại một câu, hắn cho dù chết, cũng phải
rời khỏi phủ công chúa.

Hòa Húc cảm thấy đây giống như là một giấc mộng do chính mình tự dệt nên vậy, mộng tan, chuyện xưa cũng kết thúc.

Hiện tại, nàng đã không còn nhớ rõ cảm tưởng của mình khi đó, nhưng hiện tại nàng lại nhớ như in chính mình đem chiếc áo thâm y đã may được một nửa
kia, cắt thành từng mảnh nhỏ, đem chôn vào trong đất, giống như mai táng cho tất cả mộng tưởng và tình yêu của mình trong ngần ấy năm qua.

Có lẽ, Liêu Đan Dương đi rồi, thứ nàng mất đi cũng không phải là người
này, cũng không phải là đau khổ vì không còn tình yêu, mà là thấy trên
thế giới này sẽ không còn người như nàng ước muốn, sẽ bỏ ra hết thảy để
yêu nàng nữa. Tất cả nam nhân ngoại trừ tân tỷ phu của nàng ra (chồng

Đại trưởng công chúa), thật sự ai nấy đều có bản chất của phụ thân, nàng không thể thực hiện giấc mơ tìm kiếm hạnh phúc thay mẫu thân khi bé nữa rồi.

Trưởng tỷ rất lo lắng cho nàng, mẫu thân sốt
ruột vì nàng, nàng đều biết, cho nên nếu không thể thay mẫu thân tìm
được hạnh phúc, như vậy thì thay mẫu thân đến thế giới bên ngoài nhìn
ngắm cũng rất tốt, ít nhất, nàng còn có gia đình, còn có người thân.

Lương Hàn Chân là một người kỳ quái, lần đầu tiên gặp nam nhân này, Hòa Húc
đã có cảm tưởng như thế. Một nam nhân võ nghệ cao cường, học thức uyên
bác như vậy, vậy mà lại nguyện ý làm hộ vệ cho một vị công chúa tiếng
xấu khắp thành Kiến Khang như nàng. Cho dù hoàng huynh có cho hắn danh
hiệu tướng quân, đó còn không phải giống như là chó canh cửa bị người
ngoài cười nhạo sao, có điều cái cửa là cửa nhà tôn quý thôi.

Nhưng mặc kệ bên ngoài nói thế nào, Lương Hàn Chân chưa từng để ý qua, cho dù hắn chỉ làm thủ lĩnh hộ vệ, cũng muốn huấn luyện đám thân vệ của phủ
công chúa giống như binh lính trong quân doanh, điều này càng khiến Hòa
Húc cảm giác được hắn là “gáo vàng múc nước giếng bùn”.

Chính là, có vài lời nàng còn chưa nói, thì trong lúc du ngoạn bên ngoài, đã
ngã bệnh. Trong những ngày mê man ấy, Hòa Húc có chút hối hận mình tùy
hứng không mang theo thái y, bất quá nàng lại càng sợ trong thành Kiến
Khang sẽ đồn đãi là nàng vì thất tình mới đổ bệnh nặng. Bởi vì loại tin
tức kia, sẽ khiến nàng đau như thắt tim, không phải vì thất tình, mà là
đã tổn thương đến thể diện của nàng. Hòa Húc nàng từ trước tới nay chưa
từng làm những việc dây dưa dài dòng, nếu đã chia tay thì vĩnh viễn sẽ
không hối hận, cùng lắm là một tên đàn ông thôi, đã cầm lên được thì sẽ
thả xuống được.

Trong lúc bệnh nặng, Hòa Húc thấy
mình thật yếu ớt, mặc dù có trưởng tỷ đi cùng, nhưng vẫn thường xuyên
thấy cô độc, nàng thường nghe trưởng tỷ nhắc tới phủ công chúa nhà mình, nhắc tới tỷ phu, nhắc tới ba đứa bé đáng yêu kia, cảm giác dịu dàng
thắm thiết kia, khiếm nàng hâm mộ không thôi.

Nhưng
chỉ có như vậy, trưởng tỷ cũng không lưu lại, phủ Đại trưởng công chúa
hình như xảy ra chuyện lớn, thế cho nên mình còn chưa khỏi hẳn, trưởng
tỷ đã vội vàng trở về, còn bất ngờ giao mình lại cho một người nam nhân
như Lương Hàn Chân.

Tuy nhiên, có một số việc thật
đúng là không thể chỉ nhìn mặt ngoài, từng bước một nhìn Lương Hàn Chân
chăm sóc mình còn cẩn thận hơn so với nữ nhân, từng bước một nhìn hắn
dần tiến vào cuộc sống của mình, thẩm thấu vào cuộc sống của mình, cảm
giác kia, hoàn toàn khác hẳn với lúc ở cùng với Liêu Đan Dương. Khi đó,
bởi chỉ có mình nàng là một bên tình nguyện, cho nên rất nhiều chuyện

đều là nàng nghĩ vì Liêu Đan Dương, chiếu cố hắn chu toàn, nàng tự cho
đó là bổn phận của người thê tử, lại không nghĩ rằng có một ngày sẽ có
một nam nhân, đem cảm thụ cẩn thận tỉ mỉ kia mà hướng lên người mình.

Nói không cảm động đó là gạt người, nhưng trái tim bị tổn thương của nàng, lại không cách nào đập trở lại được nữa.

“Nàng lại vén rèm cửa sổ nữa rồi, đừng để bị dính gió, lần nào dính gió xong
trở về nàng đều than đau đầu.” Người bên cạnh đánh gãy suy nghĩ của công chúa Hòa Húc, gần dây nàng thường nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ
đây là già trước tuổi sao.

Ngẩng đầu, công chúa Hòa
Húc nhìn về phía sườn mặt của Lương Hàn Chân, tuổi nhỏ hơn nàng, tướng
mạo tốt, khí thế và công phu không thua gì những người khác trong quân
đội, thậm chí ngay cả hoàng huynh và tỷ phu đều khen hắn không dứt
miệng.

Là khi nào thì bắt đầu động tâm với hắn nhỉ?
Là săn sóc ân cần khi bệnh, là ấm áp được bảo vệ khi trên đường gặp
cướp, hay là cảm động ôm nhau khi trốn mưa đêm.

Công
chúa Hòa Húc khẽ lắc đầu, chính nàng đã không nhớ rõ, nhưng nếu thật
muốn hồi tưởng, thì dường như trong trí nhớ, từ sau khi hắn đến bên
nàng, mỗi mỗi thời mỗi khắc trong trí nhớ đều có sự tồn tại của hắn.

Khẽ mở miệng, công chúa Hòa Húc bỗng nhiên rất muốn hỏi, hắn tự xin đến làm hộ vệ cho mình, có phải là đã sớm mưu tính từ trước hay không, nhưng
miệng mở ra lại không cách nào phát ra tiếng, đúng hay không đúng, lại
có gì khác nhau ư? Cho dù trong lòng nàng có đau xót bao nhiêu, cũng đã
sớm bị sự kiên nhẫn và bền lòng của hắn vỗ về yên ổn rồi, nếu đó không
phải là yêu, thì sẽ là gì chứ?

Nép vào vòng tay của
trượng phu, vòng tay quanh thắt lưng hắn, nàng dùng thanh âm gần như
không nghe thấy: “Gặp được chàng thật tốt…”

Lương Hàn làm như không nghe thấy, nhưng khóe môi lén gợi lên kia, cùng với lực
tay ôm chặt thê tử, đều đã lặng yên thể hiện tâm tình tốt của hắn.

Về phần người vừa rồi bên ngoài xe ngựa, người đàn ông tên Liêu Đan Dương
kia, cho dù cứ đứng bên đường nhìn theo xe ngựa nhà mình đến chết, Hòa
Húc của hắn cũng sẽ chỉ là của hắn, không ai đoạt đi được.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận