Cuộc Chiến Thượng Vị

Trước đó Hoàng Hồng Huy ỷ mình là nam tử, nơi này lại là địa
bàn của hắn, sau lưng hắn còn có không ít tùy tùng biết võ, cho nên đối
với một tiểu phụ nhân hơn mười tuổi như Từ Man, căn bản hắn không để vào mắt. Cho dù Từ Man cũng dẫn thân vệ đến, nhưng hắn chung quy không ngờ
Từ Man sẽ thật sự ra tay, lại còn vừa ra tay đã bắt trói được mình,
dường như hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến bất cứ người nào của phủ Tả
tướng quân.

Hoàng Hồng Huy bị trói ở một bên, trong
lòng vừa giận vừa sợ. Hắn tức giận vì bị mất sạch thể diện trước mặt gia nhân cùng với thuộc hạ, còn sợ hãi Từ Man thật sự nổi điên, nói không
chừng không thả Gia Cát Sơ Thanh, hôm nay hắn sẽ bỏ mạng tại đây, đến
lúc đó cho dù trong cung có truy cứu, cũng sẽ không vì một thứ tử do di
nương sinh ra là hắn đây, mà tức khắc trở mặt với phủ quận chúa và phủ
công chúa, thế chẳng phải hắn không vơ vét được cái gì, mà ngược lại còn rơi vào kết cục thê thảm sao.

Cũng may, phụ thân
không khoanh tay đứng nhìn, ngay cả tổ mẫu cũng được dìu đi ra, Hoàng
Hồng Huy nghe tổ mẫu và a nương phẫn nộ mắng, cúi gằm đầu, nghiến răng
ken két, hắn cư nhiên lại rơi vào hoàn cảnh bẽ mặt như này, tất cả những thứ này đều do con nha đầu khốn kiếp này ban tặng, chờ hắn có thể thoát khỏi, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ cho nó hối hận vì điều hôm nay
nó gây nên! Về phần tên hôn phu Gia Cát Sơ Thanh của nó, hiện nay không
phải còn bị giam cầm trong địa lao của phủ sao, tối nay hắn sẽ đòi lại
lỗ lãi trên người hắn ta.

Nhưng không đợi hai bên đưa ra quyết định gì, Hoàng Hồng Huy chợt nghe từ xa có người giục ngựa
chạy đến, hắn nương theo ánh lửa trên cây đuốc của thân vệ Từ Man mang
theo, nhìn ra xa, bấy giờ mới phát hiện, người tới không chỉ một người,
mà thậm chí sau lưng còn dẫn theo không ít thân vệ tùy thị.

“Ái chà chà, đã tới chậm đã tới chậm.” Người nọ xuống ngựa, vẻ mặt vốn đang tươi cười bỗng dưng nhăn nhó, một tay bưng kín miệng mũi, một tay dùng
cây quạt quạt gió, buồn nôn nói: “Cái… cái mùi này…. ọe…”

Mặc dù Từ Man từng gặp qua người này, nhưng khi bắt gặp hai người phía sau, hai mắt nàng rực sáng, khóe miệng cũng cong lên, kêu to: “Tiểu cữu cữu, đại ca, Hương lang quân!”

Nam tử cầm quạt cau mày, song vẫn cười nói: “Tiểu nha đầu, mới lâu ngày không gặp, mà tình tính càng không được nha.”

Từ Man thầm than người này tuy tuổi đã vượt qua 40, nhưng ông trời dường
như đặc biệt ưu ái hắn, nhìn hắn nhăn mày che mắt một cách phong lưu khí khái, còn tưởng thật là thiếu niên lang nhà ai, cái bản mặt non choẹt
kia mấy năm nay không biết đã lừa được bao nhiêu người rồi.


“A Man cũng thật là, âm thầm lặng lẽ đã tự mình đến trước rồi.” Từ Hải
Sinh cầm roi ngựa, chắp tay xem như khách khí nói với Tả tướng quân đã
sớm xanh mặt đứng trước cửa: “Đều là lỗi của xá muội, mong tướng quân bỏ quá cho.”

Tả tướng quân Hoàng Hách Trùng vừa thấy
thế trận này, trong lòng liền lộp bộp một chút, tuy thoạt nhìn người tới cũng xem như có lễ phép, nhưng rõ ràng không phải về phe nhà mình,
ngược lại càng như là vội tới làm chỗ dựa cho nha đầu kia hơn. Đây nếu
là người khác còn đỡ, nhưng trong ba người nọ, một vị là công tử Tiềm
của nhà hoàng thúc gia gia, tuy say mê thương trường không vào con đường làm quan, nhưng ai cũng biết, lão hoàng thúc đối với hắn vậy mà yêu
thương cưng chiều cỡ nào. Hắn ta trước nay lại là người hào sảng, trong
phủ hoàng thúc, quan hệ giữa hai vị đích tử cùng thứ tử là hắn cũng luôn luôn hòa thuận. Hôm nay hắn đến đây, thực dễ dàng khiến cho người ta
liên tưởng đến Vương phủ cùng vị hoàng thúc sau lưng hắn.

Một người nữa là ca ca ruột của quận chúa, nay đã là thế tử Trực vương cũng đến, sợ là trước đó đã truyền tin đi, cho dù Trực vương đã trở thành
tước vị nhàn tản, nhưng chung quy trong quân đội cũng còn tồn tại vài vị tướng lĩnh năm đó không đi theo Trực vương đến Tử Thành chịu chết hoặc
là thủ hạ của Trang Thành, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại
sao Hoàng mỹ nhân mặc dù kiêng kị phủ công chúa, cũng không dám ngăn
nàng ở ngoài cung, hoặc là có động tác lớn gì. Huống chi công chúa Ngô
quốc trước nay luôn tôn quý, trừ phi Đại hoàng tử có động tác gì lớn,
nếu không thật sự không nên động tới.

Buổi chiều không nên nghe lời trưởng tử, mà lúc ấy nên trực tiếp đưa người vào cung, bằng không phải rước lấy phiền phức này.

“Thế tử, không phải lão phu vô lễ, mà là hành động cử chỉ của lệnh muội thật sự không thỏa đáng.” Ánh mắt Hoàng Hách Trùng đảo qua cổng lớn và vách
tường nhà mình, một cơn buồn nôn trào lên.

Hiển nhiên Từ Hải Sinh cũng không dự đoán được thủ đoạn của Từ Man sẽ như thế này… Cho nên hắn vội tằng hắng một tiếng, cười trả lời: “Ta thay xá muội xin lỗi một tiếng, thật sự là trong tình thế cấp bách, nhân chi thường
tình, theo lẽ cũng có thể thông cảm.”

Hoàng Hách Trùng bực mình, lời này ý nói là nhà họ Hoàng hắn không hiểu nhân tình ư?

“Ta cũng rất tò mò, hôm nay một lô hàng là ta nhờ Sơ Thanh thay ta gởi
người Hồ chuyển đến Dương Châu, làm sao lại khiến Sơ Thanh bị mời đến
phủ tướng quân chứ? Là lô hàng kia của ta có vấn đề gì sao?” công tử
Tiềm nhoẻn đôi má lúm đồng tiền giống như của Từ Man, giọng mang thành

khẩn nói.

Từ Man vừa nghe hai chữ Dương Châu, trái
tim lơ lửng liền thả xuống, phải chăng đây là nguyên nhân Gia Cát Sơ
Thanh tin tưởng ngày hôm sau sẽ trở về nhà. Nàng lại đảo mắt nhìn Đàn
Hương phía sau công tử Tiềm, mặc dù hắn vẫn không nói chuyện, nhưng điệu bộ thủng thỉnh kia, không giống như là người tới cứu người.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, chi bằng mời các vị vào phủ nói chuyện, dù sao nơi này cũng quá không tiện.” Hoàng Hách Trùng quay đầu phân phó người
dẫn đám nữ quyến trở vào, không nhìn đến ánh mắt cầu xin của Giang di
nương, trực tiếp sai người cưỡng chế đuổi về hậu viện, lúc này không
phải là lúc đùa giỡn với tiểu cô nương.

“Không cần!”
Công tử Tiềm gập cây quạt lại, gõ gõ vào lòng bàn tay, chả chút quan tâm nói: “Ngày mai ta còn một lô hàng, nếu không có Gia Cát Sơ Thanh, ta
cũng không dám nhập vào, bản lĩnh thưởng thức đồ chơi văn hóa của hắn
còn sắc bén hơn chưởng quầy trong tiệm của ta, hôm nay ông cứ thả hắn ra cho ta, chờ ngày mai tìm rõ sự tình, ta lại cho ông đem trở về. Đến lúc đó các ngươi có ân oán gì, ta đều mặc kệ.” (đồ chơi văn hóa: chỉ những vật dùng để thưởng ngoạn)

Từ Man thiếu chút nữa bật cười, người nọ một khi được thả ra còn có thể có lúc trở lại ư?

Hiển nhiên Hoàng Hách Trùng cũng nghĩ tới điểm ấy, cho dù công tử Tiềm có ba hoa chích choè nói gì đi nữa, nhưng kết quả là vẫn muốn đem người đi.

“Việc này cũng không phải một tướng quân như ta có thể làm chủ được.” Hoàng Hách Trùng híp đôi mắt hổ lại, thản nhiên nói.

“À?” Công tử Tiềm âm điệu có chút kỳ quái, ngay cả nụ cười cũng không đến
đáy mắt, “Dù thế nào? Gia Cát Sơ Thanh kia là muốn tạo phản, hay là lén
bán hàng cấm? Cư nhiên đến cả tướng quân cũng không làm chủ được?”

“Cũng không phải là như thế…” Hoàng Hách Trùng vội vàng nói.

“Tướng quân, ông cũng đừng quên, Gia Cát Sơ Thanh đã cưới A Man, hắn xem như
cũng là một nửa người hoàng gia.” Công tử Tiềm lại giống như hảo tâm
nhắc nhở nói: “Cữu cữu ruột của A Man tuy bị bệnh, nhưng con bé cũng
không chỉ có một cữu cữu đâu.”

Hoàng Hách Trùng siết

chặt đấm tay, đây là công khai uy hiếp, mà hắn lại không thể phản bác,
chỉ có thể nói: “Trong cung có một phạm nhân trọng yếu đào thoát, theo
báo cáo khả năng có liên can đến Gia Cát đại nhân, lão thần cũng chẳng
qua giải quyết việc công, còn thỉnh chư vị đừng làm khó lão thần.”

“Theo báo cáo? Người nọ đâu? Kêu ra ta hỏi thử.” Công tử Tiềm thuận miệng nói.

Hoàng Hách Trùng nào dám làm cho người kia ra, chuyện này nếu thật sự bị hỏi
ra kỹ càng, thì chuyện con trai của Hoàng hậu mất tích sẽ bị lộ ra, bây
giờ Đại hoàng tử căn cơ chưa ổn, sợ là sẽ làm sự tình càng trở nên phức
tạp, cũng càng bất lợi đối với sau này.

“Việc này…”
Hoàng Hách Trùng thầm muốn kéo dài thời gian, chắc chắn tâm phúc trong
phủ đã được tin, sẽ tìm một cơ hội đưa Gia Cát Sơ Thanh đến chỗ hắn, bây giờ bất quá lá mặt lá trái cùng những người này, tìm thời cơ cứu con
trai về thôi.

“Chẳng lẽ, tướng quân còn nghi ngờ cho
rằng bản công tử cũng có chứa chấp khâm phạm?” Công tử Tiềm ngưng cười,
lạnh lùng nhìn Hoàng Hách Trùng, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn.

Hoàng Hách Trùng hai bên tóc mai rịn đầy mồ hôi, cũng không phải hắn sợ những người này, chỉ là có chút sự tình không thể không khiến hắn ẩn nhẫn,
không thể nhất thời tỏ rõ uy phong được.

“Tất nhiên là không rồi.”

Công tử Tiềm xua tay ngắt ngang, không kiên nhẫn nói: “Nếu tướng quân đã
không chịu giao người ra, ta đành tự mình đi vào tìm vậy.”

Hoàng Hách Trùng vừa thấy tư thế này, là muốn xông vào a, hắn vội cho người
ngăn chặn cổng lớn thối hoắc lại, không vui nói: “Công tử làm như thế,
đặt phủ tướng quân của ta ở chỗ nào, đặt Hoàng mỹ nhân cùng Đại hoàng tử trong cung ở đâu?”

“Cái đó ta quản không được a,
ngày mai ta phải cần người kia rồi, hôm nay phải mang đi thôi!” Công tử
Tiềm cũng cực kỳ bất mãn, chưa từng có ai dám không nể mặt hắn như thế.

Trước cổng lớn phủ tướng quân chẳng những mùi hôi ngút trời, còn có nhân mã
vây quanh mỗi con đường tranh cãi không ngớt, nhưng Từ Man lại phát hiện đại ca và Đàn Hương chỉ đứng nhìn, rất ít chen vào nói, nhưng ngẫu
nhiên thường đưa ánh mắt trấn an đến nàng.

Đương lúc

Từ Man nghĩ không ra, bèn bắt gặp một mảng đuốc từ xa đã có thể nhìn
thấy tiến tới gần, tim Từ Man nhất thời thắt lại, cỗ kiệu đi đầu kia vừa nhìn liền biết là đến từ trong cung.

Quả nhiên, cỗ
kiệu dừng trước đại môn, một thái giám lớn tuổi vừa mới xuống kiệu đã
thiếu chút nữa ói ra, dáng vẻ như sắp ngất xỉu đến nơi, sau đó vội vàng
truyền lời lại, liền ba chân bốn cẳng dẫn người chạy biến. Chính là ý tứ trong lời kia, nói gần nói xa đều là báo cho mọi người, không được đến
Hoàng phủ gây chuyện, nhưng không có nửa điểm nhắc đến Gia Cát Sơ Thanh.

“Nếu trong cung cũng đã phái người đến, vậy việc này liền coi như kết thúc đi.”

Công tử Tiềm nói xong câu này, chẳng những Từ Man ngẩn cả người, mà ngay cả
Hoàng Hách Trùng cũng hoài nghi phải chăng mình lớn tuổi tai kém.

“Muội muội quả thật cũng nên trưởng thành rồi, đừng có làm chút việc nhỏ mà
tranh chấp với người khác, thiếu kiên nhẫn, cho dù đại lang phủ tướng
quân có thế nào, muội muội làm vậy cũng quá trớn rồi.” Nghe ý tứ của Từ
Hải Sinh, chuyện này chung quy chỉ là vãn bối của hai nhà quậy nên, hoàn toàn không có quan hệ gì tới vị hôn phu của quận chúa?

Từ Man nóng vội, mở miệng toan nói chuyện, đã bị Từ Hải Sinh đến gần kéo
tay lại, khẽ lắc đầu. Nàng đành nuốt lời muốn nói xuống bụng, cúi đầu,
sau đó không nói gì nữa, vén màn ngồi vào trong xe ngựa.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đã nói rồi.” Đàn Hương tiến lên tự tay đưa trưởng tử Hoàng Hách Trùng qua giao lại cho Hoàng tướng quân, tình hình vốn
đang giương cung bạt kiếm, cũng theo thái giám đến rồi đi kia, lặng yên
biến mất.

Sau đó, ngay cả Hoàng Hách Trùng cũng chưa
kịp định thần, nhóm người bọn họ bao gồm thân vệ của Từ Man, rào rào
loáng cái rút sạch, ngay cả một câu nhàn thoại cũng không lưu lại. Hoàng Hách Trùng sắc mặt cổ quái nhìn ngã tư đường, đột nhiên thấy đây là một trò khôi hài.

“Đây là có chuyện gì?” Từ Man thấy đại ca cũng ngồi vào xe ngựa, lập tức lo lắng hỏi.

Từ Hải Sinh lại không giải thích, chỉ ngồi trên xe ngựa, vén rèm cửa sổ
nhìn ra ngoài, Từ Man trái chờ phải đợi không được câu trả lời, nghĩ
bụng có nên quay ra trực tiếp xông vào phủ tướng quân cứu người hay
không, nhưng không đợi nàng hành động, rèm xe ngựa lại được xốc lên, một người căn bản không có khả năng ở đây lúc này, cư nhiên lông tóc không
tổn hao gì tiến vào ngồi.

“Đại ca, A Man.”

Từ Man không thể tin được nhìn nam nhân ngồi bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Sơ Thanh, sao huynh lại ở đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận