Nhờ lý do thân thể mà Gia Cát Sơ Thanh tránh được rất nhiều
rượu mời, mặc dù lúc vào cửa sắc mặt có hơi đỏ, mùi rượu trên người rất
nhạt, nhưng hắn còn bận tâm đến Từ Man, sau khi báo một tiếng bèn đến
phòng tắm phía sau tắm lại một lần mới thay một thân áo lót đi ra.
Từ Man vẫn ngồi trên giường, băn khoăn mình phải chủ động hơn, hay là cứ
nằm đây mà bị động thừa nhận? Chờ Gia Cát Sơ Thanh bước ra phòng tắm,
nàng mới định thần lại, liệu có nên gọi một gã sai vặt vào hầu hạ, hoặc
là tự mình làm đây? Nhưng mà chờ lúc Gia Cát Sơ Thanh ngồi xuống mép
giường, Từ Man lại phát hiện, Gia Cát Sơ Thanh chẳng những toàn thân
thơm ngát, mà quần áo còn chỉnh tề, nhìn không có chút nào giống một
thiếu gia đại tộc có cuộc sống sung túc, ngược lại càng giống một thương nhân tuổi trẻ dựng lên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từng chút từng chút một mà tích lũy thành.
Từ Man nghĩ, cho dù là
nhị ca nhà mình cũng phải sau khi đến quân doanh, mới bắt đầu tự mình lo liệu được cuộc sống, hơn nữa nghe nói lúc ban đầu còn chịu khổ không
ít, cũng không biết năm đó sau khi Gia Cát gia rơi đài, một Gia Cát Sơ
Thanh tuổi còn nhỏ làm cách nào chống đỡ được thân mình mà đi từng bước
một đến bây giờ.
“Huynh…” Từ Man muốn an ủi, lại cảm thấy không mở miệng nổi.
Gia Cát Sơ Thanh lại cho là nàng xấu hổ, chính mình cũng mặt nóng tim đập theo, hai tay mất tự nhiên nắm lại.
“A Man, chúng ta… đi nghỉ thôi.”
Trong đầu của Từ Man đang từ YY một thiếu niên với cuộc sống bi thảm, chợt
nhảy bổ ra đêm tân hôn phấn hồng cùng với thiếu niên. Cả người như thể
bị thiêu cháy, thân người không tự chủ được co co lại, muốn đem ‘hung
khí’ trước ngực thu vào một ít, để trông chúng thoạt nhìn không rõ ràng
như thế.
Ai ngờ, Gia Cát Sơ Thanh đúng lúc nghiêng
đầu thấy một màn kia, nguyên bản bộ phận nào đó không được để ý mấy,
loáng cái vì động tác của Từ Man mà hoàn toàn làm phản, ngược lại càng
khiến cho Gia Cát Sơ Thanh chú ý.
Vì thế, hai người
đồng thời cứng đờ cả người, Từ Man là bị ánh mắt nóng bỏng kia làm cho
không nhúc nhích được, Gia Cát Sơ Thanh thì cảm thấy chút rượu trắng
mình vừa uống ban nãy lập tức như gặp nguồn nhiệt, đột ngột bốc lửa,
khiến đầu óc hắn choáng váng, thân thể lại cương cứng phát đau.
Cũng không biết là ai vươn tay ra trước, nhưng đợi đến lúc mái tóc dài của
Từ Man xõa lên chiếc gối thêu “uyên ương giao gáy”, hai người cách lớp
áo lót cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, bấy giờ hai người
đều không tự chủ mà dán môi mình lên môi đối phương.
Cánh môi giao thiếp, Gia Cát Sơ Thanh động tình vuốt ve sườn thắt lưng Từ
Man, đầu lưỡi nóng ẩm cuốn lấy làn đinh hương (lưỡi) của Từ Man, trong
không gian ấm nhuận, liên tục khuấy động, hận không thể ăn luôn đối
phương vào bụng. Hơi thở thơm lừng của Từ Man phun lên mặt Gia Cát Sơ
Thanh, dường như mang theo dụ hoặc, hai người bắt đầu khẩn cấp xé rách
quần áo đối phương, không kiềm được mà muốn cùng đối phương hợp làm một.
Từ Man vươn tay thăm dò vào vùng bụng của Gia Cát Sơ Thanh, nơi đó cũng
không có nhiều cơ bắp, ngược lại mang theo mềm mại và gầy gò, trên da
thịt ấm áp có vài nơi bóng loáng như ngọc, có vài nơi nhấp nhô lồi lõm,
cũng có vết sẹo không biết lưu lại khi nào.
Gia Cát
Sơ Thanh bị hai tay dao động của Từ Man làm cho toàn thân giật bắn, động tác trên tay càng nhanh hơn, giật phăng quần áo của mình, còn cởi quần
lót của Từ Man, rồi cởi đến áo lót, nhưng không ngờ tới, trong áo lót cư nhiên có càn khôn, hắn ngây ngốc mà thừ người ra đó, cư nhiên không
biết động thủ chỗ nào.
Từ Man hai mắt mông lung, còn
đang chờ Gia Cát Sơ Thanh âu yếm, lại cảm giác được ánh mờ mịt trong mắt Gia Cát Sơ Thanh, đoạn nhìn lên người mình, qua màn cởi bỏ chỉ còn sót
lại chiếc áo bó ngực, còn là loại mang từ đằng sau (dây cột phía sau),
khiến cho bộ ngực nàng được dồn lên cao vút, vòng cung tuyết trắng theo
động tác mà run run lên xuống, chả trách ban nãy nàng ngủ thấy không
thoải mái, thì ra là chưa cởi nội y.
Từ Man mặt đỏ
như rỉ máu, vì cặp nến long phượng hoa chúc trong phòng không được tắt,
mà bọn họ vừa rồi kích động quá mức, lại quên thả màn che, thành ra cả
một thân da thịt của mình, dưới quang ảnh thoắt sáng thoắt tối, trông
càng khiến người xấu hổ.
Cúi đầu nhìn bộ dạng thê tử
ảo não cắn răng, Gia Cát Sơ Thanh lại nhìn đôi thỏ trắng bầu bĩnh kia,
mũi nóng lên, vội quay mặt đi, nhưng mảng da thịt trắng nộn kia luôn
nhảy nhót trước mắt, hơn nữa gần đây đại ca đưa cho hắn mấy quyển sách
“giảng dạy”, cùng với mỗi đêm tỉnh dậy giữa đêm khuya, hai tay hắn không khống chế được, sờ lên viên tròn trịa mà hắn vẫn luôn tò mò, sau đó
phát hiện, bộ phận này của thê tử cư nhiên không thể một tay nắm hết,
căng đầy làm hắn phát điên.
Từ Man xấu hổ nhắm mắt,
xúc cảm lại càng trở nên nhạy bén, ngực bị bị Gia Cát Sơ Thanh vuốt ve,
gần như khiến nàng kêu ra tiếng nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, duỗi tay
ra sau lưng kéo dây áo. Gia Cát Sơ Thanh thấy thế, cũng hiểu được cấu
tạo của loại nội y này, không nói tiếng nào giúp Từ Man tháo gỡ hoàn
toàn trói buộc của nội y, sau đó, thân thể Từ Man xem như hoàn toàn hiện ra trước mặt Gia Cát Sơ Thanh.
Bóng loáng, trắng
nõn, không có một tỳ vết nào, nơi nên lớn thì rất lớn, song vùng eo lại
nhỏ như dương liễu, cặp đùi đẹp thon dài mang theo cảm giác săn chắc của tập võ nhiều năm lưu lại, tuy không cân xứng lắm với một khối sẹo lồi,
còn nơi sâu bên trong bắp đùi… Gia Cát Sơ Thanh dứt khoát nằm úp sấp
xuống, đem ánh mắt đỏ ngầu che đậy dưới bóng tối, hắn không muốn dọa thê tử mình.
Lồng ngực rộng phủ lấy Từ Man, Từ Man
thoáng mở mắt ra, cảm giác được tai Gia Cát Sơ Thanh dán lên mặt mình,
cả người vẫn không nhúc nhích, thân thể chỉ có một chỗ, cứng rắn như sắt thép.
“Phu quân…” Từ Man cảm thấy chính giọng của mình đều sắp không nghe thấy.
Gia Cát Sơ Thanh khẽ rên một tiếng, ôm chặt lấy Từ Man.
Từ Man ôm lại hắn, vỗ vỗ lưng hắn nói: “Từ từ sẽ đến, đừng gấp.”
Chung quy nàng vẫn sợ hắn bệnh cũ tái phát.
“A Man, là của huynh…”
Nói xong câu này, Gia Cát Sơ Thanh hoàn toàn không đợi Từ Man đáp lời, mà
bắt đầu sâu sâu nông nông lưu lại ấn ký trên người Từ Man. Từ Man chỉ
cảm thấy thân mình vừa đau vừa ngứa, kiềm không được dâng con thỏ béo
kia hướng đến ngực Gia Cát Sơ Thanh. Gia Cát Sơ Thanh cắn lên cốc hồ
điệp (miệng), ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, ngay sau đó cư nhiên có chút thuận theo bộ phận ngẩng cao nào đó, một đường hôn thẳng đến vùng anh
đào hồng nhạt nhô cao, tuy nhiên, không chút do dự, một ngụm nuốt vào.
Từ Man giật bắn cả người, tức khắc ôm lấy cổ Gia Cát Sơ Thanh, vị trí nhạy cảm kia bị hắn ngậm trong miệng, liên tục mút mát, nàng cảm thấy chính
mình muốn kêu thành tiếng, nhưng vẫn vất vả nén nhịn, nàng sợ thanh âm
mình thốt ra, sẽ khiến chính nàng cảm thấy không chịu nổi.
Gia Cát Sơ Thanh lại dùng tay phủ lên, xoa nắn đoàn tuyết trắng kia một
phen, phối hợp với kỹ thuật miệng, Từ Man rốt cuộc nức nở một tiếng,
tiếng rên rỉ đi ra, tiếp theo hai chân đồng thời tách ra, dường như nơi
nào đó chảy ra cái gì.
“Gọi huynh… gọi tên huynh.”
Gia Cát Sơ Thanh dùng răng khẽ cắn thịt mềm nơi bụng Từ Man, đầu lưỡi
dọc theo bụng nàng chậm rãi lướt đến đùi, thẳng đến bắp đùi, lưu lại một dải tuyến màu trắng bạc trong suốt.
“A! Sơ… Sơ
Thanh, đừng…” nơi nào đó đột nhiên co rút mạnh, cảm giác được đầu lưỡi
ấm nhuận của Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man đem hai tay chống lấy đầu Gia Cát
Sơ Thanh, cơ thể run càng dữ dội hơn.
“Ngoan, đừng
sợ, để huynh hảo hảo thương muội, nếu không nghe nói một lát nữa sẽ rất
đau.” Gia Cát Sơ Thanh cố gắng giữ bình tĩnh nói, nhưng Từ Man không bỏ
qua cơ thể kiềm nén cùng với mồ hôi không ngừng lăn trên trán hắn, làn
da vốn trắng nõn cũng bắt đầu đỏ ửng lên, gân xanh trên cánh tay cũng
thoáng nổi lên, có thể thấy được hắn dùng bao nhiêu nghị lực khống chế
chính mình.
Thân thể Từ Man co giật, tận lực làm cho
chính mình thả lỏng, nhưng đầu lưỡi vụng về kia của Gia Cát Sơ Thanh lại đánh bậy đánh bạ làm cho Từ Man gần như sụp đổ, rốt cuộc nàng không cố
kỵ gì nữa, tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, mảnh vải trắng dưới thân cũng bị làm ướt.
Bên tai truyền đến tiếng rên mất hồn của Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh thiếu chút nữa đương trường nộp vũ khí đầu
hàng, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, vội vàng chồm lên ôm lấy Từ Man,
nhịn đau nói: “Thực xin lỗi, huynh thật sự không nhịn được nữa.”
Hai chân Từ Man đã sớm mở ra vì hắn, Gia Cát Sơ Thanh cúi đầu lại hôn lên
đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên kia, lần này không dịu dàng như lần
trước, hắn gần như có chút thô bạo mà hôn, Từ Man cầm cự không nổi,
thiếu chút nữa hôn mê. Nhưng cơn đau nhức sau đó, lại khiến cho nàng rất nhanh đã tỉnh táo lại, quay đầu qua, mở miệng liền cắn lên vai Gia Cát
Sơ Thanh.
“Ngoan, trong sách có nói sẽ hết ngay thôi, đừng sợ, huynh ở đây, huynh ở đây…” Gia Cát Sơ Thanh vuốt tóc Từ Man,
cứng ngắc chịu đựng không dám lộn xộn, hắn chỉ sợ đêm động phòng hoa
chúc làm cho Từ Man có cảm thụ không tốt, ngày sau mà muốn thân cận, sẽ
càng tốn nhiều tâm tư hơn.
Nước mắt Từ Man từng giọt
từng giọt lăn xuống, mãi đến khi cơn đau trôi qua, mới lặng yên thả lỏng miệng. Đây giống như là cho Gia Cát Sơ Thanh một tín hiệu theo bản
năng, hắn lập tức ôm chặt Từ Man, vừa hôn, vừa bắt đầu cử động. Từ Man
vòng chân lên ngang hông Gia Cát Sơ Thanh, rầm rì gọi, chính mình cũng
không biết mình đang nói gì.
Nhuyễn hương trong ngực, Gia Cát Sơ Thanh dường như rốt cuộc đã đạt được tâm nguyện nhiều năm,
hắn yêu thương giai nhân đang nằm trong lòng hắn, chân thật mà lại như
đang nằm mơ. Hắn ra sức luật động, cảm thụ được cảm giác sung sướng
phiêu phiêu dục tiên, nghe âm thanh mị hoặc của nàng, nguyên bản trái
tim trống rỗng cư nhiên được bổ khuyết một cách thần kỳ, nhịp tim đập
kịch liệt kia không mang tới đau đớn và nghẹt thở, mà ngược lại giống
như là hạnh phúc và an tâm khiến người rơi lệ.
“A
Man, A Man, muội nhất định không biết huynh yêu muội biết nhường nào,
muội nhất định không thể biết được nếu mất đi muội, huynh sẽ trở nên ra
sao? Nhưng, tạ trời, tạ trời… Ông trời chung quy đối với huynh tệ.” Gia
Cát Sơ Thanh vừa hôn vừa gọi, Từ Man đã sớm không còn khí lực, cho dù
nàng ngày thường có tập võ, tại loại thời khắc này, cũng chỉ có xụi lơ,
nhưng từng lời nói thầm thì kia của Gia Cát Sơ Thanh lại kích thích mỗi
một sợi dây thần kinh của nàng, bên dưới ẩn ẩn cũng bắt đầu co giật.
“Sơ Thanh, muội không chịu nổi nữa.” Run run lớn tiếng kêu, Từ Man co rút cả thân mình, dường như chẳng màng tới gì nữa.
Thân mình Gia Cát Sơ Thanh chợt cứng đờ, sau đó nhanh chóng động vài lần,
hai người ôm chặt lấy nhau, gần như đồng thời phát ra tiếng kêu khó nén
được.
Nến hoa lách tách vang, Gia Cát Sơ Thanh vẫn
chưa buồn ngủ, trong lòng là người con gái mà mình nhớ thương ngày đêm,
lúc này đang chu môi say ngủ. Hắn nghiêng người qua, ôm cả Từ Man vào
lòng, hôn lên thái dương nàng, hấp thụ sự ấm áp của nàng, hắn nghĩ, cả
đời này của hắn chắc chắn sẽ không bao giờ phải sợ hãi ban đêm nữa, sẽ
không bao giờ phải sợ cô đơn lạnh lẽo nữa.
“A Man, được biết muội, là điều tuyệt vời.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...