Cuộc Chiến Thượng Vị

Từ Man ngồi trên sập, nhìn vẻ mặt u sầu của Thục Gia, gương mặt nhỏ nhắn vốn tròn trịa cũng hóp vô, không khỏi đau lòng nói: “Giang
lương nhân thân thể vẫn luôn rất tốt, ngươi đừng lo lắng quá.”

Ngày ấy công chúa Hòa Húc đại hôn, ngoài Thục Viện ra còn có Thục Gia cũng
không tới, bởi vì trước đó một ngày nàng ta đến thăm Từ Man xong, trở
lại tẩm cung liền phát hiện mẫu thân đổ bệnh, ngày hôm sau bệnh càng trở nên nặng hơn, ngày thứ hai vì chăm sóc mẫu thân, Thục Gia vẫn chưa xin
phép trước, bèn quyết định không đi. Mặc dù Từ Man từng có thoáng nghi
ngờ, nhưng cũng không đặc biệt để ý mấy, sau gặp phải Gia Cát Sơ Thanh ở phủ công chúa Hòa Húc, rồi mấy ngày tiếp đó lại nằm trên giường dưỡng
bệnh, mãi đến khi lành bệnh được Thục Gia mời vào cung, mới biết nguyên
do.

“Mẫu thân phát bệnh quá nhanh, ta cũng không
biết…” Thục Gia trước giờ sống trong cung luôn vô tư lự, không khỏi có
liên quan đến việc Giang thị mẹ nàng xem như cũng được sủng ái, rủi như
Giang thị thật sự bất hạnh qua đời, cuộc sống của Thục Gia trước khi
được gả đi, ắt hẳn sẽ gian nan rất nhiều.

Từ Man nhớ
tới Thục Mẫn đã chết, lại nhìn nhìn Thục Gia, đều đồng dạng là mẫu thân
bị bệnh, nhưng Giang lương nhân xem ra còn tốt hơn so với An bát tử,
ngày công chúa Hòa Húc đại hôn, Thục Mẫn có thể bỏ qua mẫu thân, đi tính toán vì hôn sự của mình, kết quả cuối cùng đến cả mạng cũng không còn.

“Mẫu thân ta đã mời Phạm thái y đến, bây giờ còn đang khám ở bên trong,
ngươi cũng biết y thuật của Phạm thái y rồi đó, nhất định sẽ không sao
đâu.” Từ Man vỗ tay Thục Gia an ủi nói.

“Đều là lỗi
của ta, biết rõ trong cung gần đây có chuyện lớn mà còn liên lụy đến
ngươi, ta lại không nghĩ cách giúp ngươi tránh né, ngược lại còn khiến
cho ngươi phải đến đây.” Thục Gia cũng là bị bức đến không còn cách nào
khác, thái y trong cung tuy rằng không tệ, nhưng suy cho cùng ở trong
cung lẫn lộn nhiều, tốt xấu gì cũng chỉ kéo dài được mạng, nếu muốn chữa khỏi, những loại thuốc hổ lang linh tinh lại không dám xuống tay, bọn
họ đều sợ bị liên lụy. Nhưng Phạm thái y thì khác, lão ta đã sớm rời
khỏi triều đình, Hoàng đế và công chúa lại kính trọng lão, hơn nữa lão
lúc nào cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tính cách cực kỳ
cao ngạo, Hoàng đế không giữ được lão không nói, đến cả Đại trưởng công
chúa cũng không dễ dàng tìm được lão.

Từ Man nhớ lại
ánh mắt của mấy tiểu cung nữ lúc vừa vào cung, không quan tâm cười nói:

“Chỉ là tin đồn vô căn cứ, tiểu nhân quấy phá thôi.”

“Nhưng tuy nói là phụ hoàng đã khống chế sự việc, ngươi cũng phải giải thích một hai chứ.”

Từ Man lần này tiến cung là vì Thục Gia, chỗ của Hoàng hậu có lắm tai mắt
quá, bèn tới đây, chỗ của cữu cữu còn chưa đến, nhưng với hiểu biết của
Từ Man với mẫu thân, chuyện đó mẫu thân ắt hẳn đã nói với cữu cữu.

“Một lát nữa thể nào cũng phải đến vấn an, không vội.” Từ Man hiểu rõ tính
tình quyết đoán của mẫu thân, cũng thật sự không sợ, nàng cũng không
phải đứa bé mồ côi mà ai cũng tùy tùy tiện tiện nắn bóp cho được, cũng
chẳng phải nàng giết người, việc gì phải sợ.

Nói
thật, Từ Man thật đúng là bội phục mẫu thân đã vì phụ thân mà kiềm chế
bản tính, theo như quan sát của nàng thời gian này, ngoại trừ vì làm mẹ
mà trở nên mạnh mẽ ra, Đại trưởng công chúa ở phương diện đối đãi với
người ngoài, vậy mà lại khá là kiên quyết cứng rắn.

Thục Gia gật gật đầu, lại không ngừng nhìn vào trong phòng, hiển nhiên tâm cũng không còn ở đây.

Một lúc lâu sau, Phạm thái y rốt cuộc từ trong đi ra, cái gì cũng chưa nói, kê một đơn thuốc liền mang theo tiểu đồ đệ đi mất. Đại trưởng công chúa khách khí tiễn lão ra ngoài, lúc quay trở lại sắc mặt liền trở nên
không tốt.

Thục Gia đứng dậy, vặn vẹo ngón tay không dám mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt khẩn thiết, lộ vẻ đáng thương.

“Mẫu thân con không sao, phải bồi dưỡng cho tốt.” Đại trưởng công chúa ngầm
chứa lửa giận, cũng không tiện phát tác trước mặt trẻ nhỏ, đành phải nén nhịn.

Từ Man thấy không tốt, vội đi lên hỏi: “Là bệnh sao ạ?”

Đại trưởng công chúa hài lòng nhìn nữ nhi, thấy nữ nhi ‘tùy mặt gửi lời’, liền biết ra “Bệnh” này không phải là “Bệnh” kia.

Nhưng Thục Gia lại vẫn vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Chẳng lẽ không phải bị bệnh sao? Vậy làm sao trong người lại thấy khó chịu ạ?”

Đại trưởng công chúa thầm thở dài một tiếng, Giang lương nhân nuôi dưỡng
Thục Gia thành tính tình đơn thuần như vậy, lúc nàng còn sống, tạm thời
không cần quan tâm đến ánh mắt người khác, cũng có thể sống tự tại,
nhưng một khi sau này thành gia lập thất, hoặc giả lần này nếu Giang
lương nhân rời đi, vậy Thục Gia có thể sống đến ngày xuất giá hay không

còn là hai việc khác nhau.

“Không phải bệnh, là bị
dính Nguyên thủy.” Đại trưởng công chúa cũng không tiện nói nhiều, lại
trông Thục Gia thật sự ngốc đến lợi hại, liền dặn dò vài câu, để ma ma
thiếp thân mình mang đến ở lại, Từ Man thậm chí còn nhìn thấy mẫu thân
đưa mắt ra hiệu với ma ma.

Bệnh tình của Giang lương
nhân xem như cũng đã ổn định, nhưng chuyện còn chưa xong, Đại trưởng
công chúa mang theo nữ nhi thẳng đường đến Thừa Đức Cung, Hoàng đế vừa
mới bãi triều, gần như bên trong vừa mới thông báo, ngay lập tức Từ Man
và mẫu thân đã đi vào.

Thấy cữu cữu, Từ Man nhớ tới
bộ dạng đầy người là máu của Gia Cát Sơ Thanh, rốt cuộc có một tia không được tự nhiên, nhưng vẫn chôn dưới đáy lòng, ngẩng đầu nói: “A Man
thỉnh an cữu cữu.”

Hoàng đế vừa thấy tỷ tỷ cùng Từ
Man đến đây, đặt bút lông xuống, vén áo bào đứng lên, đi đến trước mặt
tỷ tỷ nhà mình, nói vài câu rồi nhìn Từ Man, chẳng có chút khúc mắc nào, cười nói: “Nghe nói thời gian trước con bị bệnh, nay đã khỏe rồi chứ?”

Nghe trong lời nói của cữu cữu lộ vẻ quan tâm, Từ Man cảm thấy lòng dạ mình
quá hẹp hòi, vậy mà lại quên mất ngày thường cữu cữu đối tốt với mình
thế nào, trong lòng không khỏi ngượng ngùng, trên mặt cũng lộ ra càng
nhiều nhu thuận, trả lời: “Khỏe rồi ạ, đã khiến cữu cữu lo lắng.”

Con ngươi Hoàng đế càng dịu hơn vài phần, quay sang tỷ tỷ nhà mình nói:
“Chuyện hôm đó, tỷ đã nói rõ rồi, tội gì còn bắt A Man vừa khỏi bệnh đã
vào cung rồi, tỷ cũng biết trong cung này người đông lắm kẻ miệng mồm,
lỡ đụng chạm đến con bé rồi sao.”

Nghe đệ đệ bảo vệ
con gái mình, tâm tình của Đại trưởng công chúa thoáng tốt lên, song vẫn nhíu mày nói: “Giang lương nhân bị bệnh, đệ đã biết chưa?”

Chuyện này Hoàng đế đã có nghe báo, cũng đã tự mình đi thăm, chỉ là thái y nói không nghiêm trọng lắm bèn bỏ qua, không ngờ tỷ tỷ nhà mình lại hỏi
đến, liền trả lời: “Đã biết rồi, cũng có đi xem qua, thái y nói là phải

dưỡng ấm nhiều hơn.”

“Dưỡng ấm cái gì!” Đại trưởng
công chúa cả giận nói: “Cái kia sao có thể dưỡng ấm là được! Mấy ngày
nay tỷ đã tìm Phạm thái y đến, vừa rồi mới xem qua xong, đó là trúng xá
nữ, đệ có biết không! Xá nữ đó a! Hậu cung làm sao có thể có thứ này.”

Từ Man ở bên cạnh dỏng tai ghe, ban nãy mẫu thân nói nguyên thủy nàng nghe không hiểu, nhưng Xá nữ thì nàng có biết, ở cổ đại, rất nhiều đạo sĩ si mê luyện đan, xá nữ trẻ con (xá nữ: thiếu nữ) là những thứ hàng đầu,
nhưng hiện tại, cái gọi là xá nữ trẻ con, chính là chì và thủy ngân, đều là những thứ ăn vào sẽ chết người.

Kỳ thật, Từ Man
cũng biết sở dĩ mẫu thân tức giận cũng không phải vì có hảo cảm gì với
Giang lương nhân, nếu không phải nàng năn nỉ mẫu thân đi tìm Phạm thái y đến, sợ là Giang lương nhân đã không có phúc khí sống sót, nói không
chừng bởi vì thái y tắc tránh mà sẽ ra đi sớm. Cho nên, mẫu thân tức
giận là vì những thứ bẩn thỉu kia làm cách nào có thể lọt vào hậu cung
được.

Bởi vì Tôn gia mấy đời trước có một vị Hoàng đế yêu thích đạo sĩ luyện đan cuối cùng làm cho chết sớm, cho nên những
Hoàng đế đời sau đều căm thù đến tận xương tuỷ mấy cái vụ luyện đan vấn
tiên đó, sau bởi Phật giáo phát triển, Đạo giáo ngày càng xuống dốc,
luyện đan cũng không được phát triển lớn hơn, có lẽ đây cũng là một
trong những nguyên nhân vì sao thế giới này không phát minh ra được
thuốc súng.

“Xá nữ? Nguyên thủy (thủy ngân)?” Hoàng
đế bất ngờ thốt lên, những thứ này đã nghiêm lệnh cấm xuất hiện ở trong
hậu cung, sao lại có người trúng độc?

“Chứ còn gì
nữa, hôm nay chỉ là một phu nhân, nếu ngày mai đổi thành đệ thì sao!”
Đại trưởng công chúa không phải người ngoài, đối với đệ đệ ruột của mình trước nay đều ‘không biết thì thôi, đã biết là sẽ nói hết’, nàng thật
sự rất lo lắng Hoàng đế sẽ bị trúng độc, nàng vậy mà nhìn ra được, người của Thái y viện chỉ là một đám phế vật, lỡ đến lúc Hoàng đế xảy ra
chuyện, cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết quả chết bất đắc kỳ tử.

Đại trưởng công chúa người nói vô tâm, Từ Man đứng ở một bên, vậy mà người
nghe cố ý. Chuyện này thế nhưng cũng là ấn chứng cho tình tiết trong
sách: sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, Hoàng đế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, Đại hoàng tử tức khắc đăng lên hoàng vị, Hoàng hậu bởi vì không có
con trai lại triền miên trên giường bệnh, cũng chết rất sớm, kể từ đó
thiên hạ này là của Đại hoàng tử.

Từ Man bị chính suy nghĩ của mình làm cho kinh hãi, túa ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không
phải nàng cầu xin mẫu thân chữa bệnh cho Giang lương nhân, nàng cũng
quên béng luôn vụ này.

Lời của mẫu thân cũng nói không sai, xem ra thái y của Thái y viện phải chỉnh lại lề lối cho ngay ngắn mới được.


Ngoài Từ Man, Hoàng đế cũng sợ không nhẹ, tỷ tỷ chưa bao giờ bắn tên không
đích, tỷ ấy có thể nói ra những lời này, có thể thấy được tính nghiêm
trọng của sự tình.

* bắn tên không đích: ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế.

“A tỷ, chuyện này…”

“Tỷ đã sớm bảo đệ thanh tẩy hậu cung rồi mà, đệ cứ luôn để cho Hoàng hậu
buông tay để chờ nước đục, bây giờ thì hay rồi, hôm kia đã chết một công chúa thứ xuất không nói, hôm nay đến cả xá nữ cũng lọt vào cung, còn
thiếu chút nữa kéo luôn A Man vào, đây là muốn làm cái gì? Muốn cho
hoàng cung và phủ công chúa thầm bất hòa sao?” Đại trưởng công chúa suy
diễn nói.

Hoàng đế cũng giận tái mặt, trịnh trọng
nói: “Đệ đệ cho dù có hoài nghi ai, cũng sẽ không hoài nghi a tỷ, cho dù a tỷ không đưa ra những chứng cớ kia, A Man là đệ và Hoàng hậu nhìn đến lớn, con bé có phẩm hạnh thế nào, đệ còn không biết ư? Há có thể sinh
hoài nghi, a tỷ đã suy nghĩ nhiều rồi.”

“Đế tâm khó
dò a.” Đại trưởng công chúa bỗng nhiên mệt mỏi nói: “Đều nói Hoàng đế đa nghi, tỷ đây cũng không muốn tình cảm tỷ đệ bao nhiêu năm của chúng ta
bị những trò vặt vãnh xấu xa kia làm hỏng.”

Hoàng đế
vươn tay kéo tỷ tỷ qua, trong lòng cũng không dễ chịu, nhìn bộ dạng Từ
Man đứng bên cạnh lo lắng, liền ấm giọng nói: “A Man con cũng khuyên nhủ a nương con đi, sợ là tỷ ấy ngày ngày sống sướng quá, bây giờ lúc nào
cũng nghĩ ngợi lung tung.”

Lời này vừa nói xong, Đại trưởng công chúa đẩy đệ đệ một phen, cũng nở nụ cười.

“Bất quá có một chuyện, a tỷ cũng đã nói trúng đáy lòng của đệ.” Hoàng đế đi đến cạnh long án, cầm lên sổ con bí mật, không hề kiêng dè đưa cho tỷ
tỷ xem, nói: “Bởi vì Thục Mẫn đã mất, thế tử Trường tín hầu cuối cùng
bày tỏ thái độ, khẳng định sẽ không lấy công chúa.”

Từ Man nhớ lúc nàng còn bệnh, đại ca có nói với nàng, thế tử Trường tín
hầu chưa từng nói là thích Thục Mẫn, vả lại chỉ gặp mặt công chúa Thục
Mẫn một lần, ngay cả ấn tượng đều rất mơ hồ. Vậy rốt cuộc là ai tung tin đồn nhảm ở trong cung, châm ngòi tình cảm giữa Thục Thận và Thục Mẫn
đây.

“Khởi bẩm hoàng thượng, bên ngoài An bát tử cầu
kiến hoàng thượng.” Hai tỷ đệ còn chưa nói chuyện xong, thái giám tổng
quản từ cửa đi vào, khom người bẩm báo.

Đại trưởng công chúa nhìn Hoàng đế, cười lạnh một tiếng.

Từ Man lại bình tĩnh đứng ở một bên, xem ra, là có người cố ý truyền tin cho An bát tử đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui