Cuộc Chiến Học Đường

Cô gái đầy nghi vấn nhìn hắn. Cái người này không phải lúc nãy gặp
ngoài kia, còn hỏi sinh đôi hay gì nữa.. Có phải là bị thần kinh không?
Chết! Có thể tìm ra nhà nó thế này..

” Chào. Tôi chỉ là đến để chào cô. ” Hắn cười. Đúng là nó sao?

” Chào rồi thì anh về đi. ” Cô gái vội đóng cửa lại. Hắn lấy tay giữ
lại cửa. Nó bây giờ đang đứng trước mặt hắn, hắn có thể cho đi sao?

Yêu một người, khi tìm được người đó giữa bao nhiêu vô vọng, là cảm giác như vừa chết đi sống lại.

” Anh.. Muốn gì.. ” Giọng nó đầy run rẩy.

Hắn nhìn cô gái đứng trước mắt, bàn tay vươn ra, khuôn mặt trước mắt hắn là thật phải không?

” A! Anh hai! Cứu em! Có tên thần kinh! ” Nó la to.

Người con trai đang ngồi làm việc trên phòng, nghe tiếng la vội vàng chạy xuống.

Hắn giật mình.

Là Lâm Minh Ân, anh trai của nó.

Minh Ân hình như cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn. Tình huống này anh biết sẽ xảy ra,chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!

” Cậu.. Vào nhà đi! Chúng ta sẽ nói chuyện. ” Minh Ân nói, rồi cầm tay em gái dẫn vào nhà ” Là bạn anh, không cần sợ! ”

Hắn đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh. Căn nhà này không lớn lắm, có
phòng khách, nhà bếp, cầu thang, chắc trên đó chính là phòng tắm và
phòng ngủ. Trên bức tường có hình một lớp học.. Là hình kỷ yếu của lớp
10A1 chụp từ năm năm trước.

” Hy, lên phòng đi. Anh muốn nói chút chuyện với bạn. ”


Nó gật đầu rồi chạy lên phòng chơi.

Minh Ân nhìn hắn ” Cậu còn muốn tìm Hy làm gì? ”

” Tôi còn rất yêu Hy.. Năm năm qua tôi như sống trong bể tuyệt vọng. Vốn dĩ tôi đã muốn quên nhưng lại không thể.. ” Hắn nói.

” Cậu nên về đi. ” Minh Ân khổ não nhìn hắn.

” Tại sao? Tôi đã hết sức mình, trong năm năm để tìm kiếm Hy, chẳng lẽ bây giờ tôi phải bỏ cuộc vì anh nói sao? ”

” Hy.. Nó bị chứng mất trí nhớ rồi.. ”

Hắn nhìn Minh Ân, là mất trí nhớ? Là thật?

Chuyện từ năm năm trước, hôm bác sĩ nói đã hết cách cứu chữa, không phải là sự thật.

Minh Ân và Minh Hoàng đã đề nghị bác sĩ làm thế. Một phần muốn chăm sóc em gái, một phần không muốn để hắn biết nó mất trí nhớ.

Rồi một hôm, Kỳ đến nhà, lúc đó chỉ có mình nó ở nhà, sau đó Ân về
nhà, nói chuyện với Kỳ về nó. Cuối cùng chuyện của nó, cả đám đều biết,
trừ hắn. Mọi người không ai nói gì với hắn, xem như nó đã không tồn tại. Minh Ân không muốn để hắn thấy nó trong tình cảnh này nên đã nhiều lần
gọi cho ba hắn, nói rằng hãy đưa hắn về Mỹ làm việc. Hắn vẫn nhất quyết
không chịu về Mỹ, cứ sống lẻ loi ở đất nước này.

Hắn nghe Minh Ân kể, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm phần nào.

Thì ra không phải do nó.

” Tôi có thể lên phòng Hy? ” Hắn đứng dậy.

” Ừ, cậu lên đi! ”

Hắn đi lên phòng nó, gõ cửa.

Nó mở cửa.

” Chào. ” Hắn cười.

” A.. Ừm, chào! ”

” Tôi có thể vào chơi không? ”

Nó ngập ngừng 1 lát rồi đáp ” Anh vào đi. ”

Phòng nó kê 1 cái bàn học, 1 cái giường, 1 cái tủ, 1 cái máy tính bàn là hết chỗ. Cách sống của nó vẫn không thay đổi, vẫn bừa bộn, cẩu thả.

” Cô đang làm gì đấy? ”

” Sáng tác nhạc. ” Nó trả lời, tay gõ gõ nhịp trên bàn, miệng ngâm nga hát.

” Tôi có thể nghe không? ”

” Giọng tôi không được hay nên.. ”

” Được mà. ” Hắn cười, đi lại phía máy tính nó đang ngồi.


Nó đưa headphones cho hắn.

Giai điệu trầm lắng, nghe buồn não lòng.

Nó trầm tư nhìn người đứng trước mặt.

” The Last Time I Met You. ” Hắn đột nhiên lên tiếng.

Nó ngơ người nhìn hắn. Cái gì cơ?

” Đó là 1 album của Black Diamonds. Anh cũng là 1 Jewels giống tôi sao? ” Nó vui mừng nói.

Nó trở thành fan của hắn .. ? Từ khi nào ..

” Yeah.. Phải! Tôi cũng là 1 Jewels. ” Hắn cười cười.

” Lần đầu tôi thấy 1 fanboy đấy! Đáng ra anh phải là thành viên của
Black Diamonds, nhưng anh lại là 1 Jewels .. Thật tiếc! ” Nó chậc lưỡi ” Anh thích ai trong nhóm? Tôi là tôi thích Henry và Edward nhất! ”

” Sao cô lại thích 2 người đó mà không phải là Andrew hay James? ” Hắn thắc mắc.

” Edward chính là ” hoàng tử ấm áp “,còn Henry là ” hoàng tử lạnh
lùng “, và cả 2 đều chơi guitar rất hay. Và cả 2 còn rất điển trai nữa. ” Nó hào hứng nói.

” Vậy giữa 2 người, cô thích ai hơn? ” Hắn vô cùng tò mò chuyện này.

” Là Edward. Bởi anh ấy vô cùng thân thiện, nói chuyện rất dễ thương nữa. ” Nó lấy trong hộc bàn ra 1 đĩa CD trong 1 cuốn album.

The Last I Met You.

Hắn nhìn đĩa CD trong tay nó, liệu nó có nhận ra bài hát trong album đều là nói về nó?

” Mai có 1 buổi kí tên ,mai tôi sẽ đi, anh có đi không? Mai đi chung với tôi! ”

” Ừ. Mai tôi sẽ đi với cô. ”

” Tốt quá! Tôi còn định mai kéo anh hai đi chung, thật may là có anh! ” Nó mỉm cười.

” Henry .. Nếu cô nhìn thấy anh ta, cô có nhận ra không? ”


” Tôi cũng không biết.. Mỗi lần tôi đi tham dự buổi kí tên đều không
thấy anh ấy nên trong lòng có chút tiếc nuối nhưng may là có Edward của
lòng tôi. Cũng chẳng có ai chụp được hình anh ấy nên tôi cũng không
biết. Còn những buổi concert thì anh ấy cũng không có mặt nên tôi cũng
đành chịu.” Nó buồn bã kể lại.

Hắn vì chuyện của nó mà không muốn biểu diễn nữa. Rồi 1 ngày hắn ngồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời,bỗng sáng tác được 1 vài bài hát. Sau đó album
The Last Time I Met You đã ra đời. Nhưng những buổi fan meeting, những
buổi kí tên, hắn đều không muốn đến. Chỉ có những buổi concert, hắn mới
đứng đằng sau sân khấu và hát.

Thành viên Black Diamonds?

Lúc trước hắn đã từng muốn bỏ sự nghiệp ca sĩ, quay về sống như 1 con người bình thường. Nhưng bây giờ nó lại trở thành fan hâm mộ của hắn,
việc này đã trở thành động lực của hắn.

” Này, mai ở trước cửa nhà cô nhé? Để xem .. 8 giờ được chứ? ” Hắn đứng dậy, đi ra cửa.

” Được! Mai gặp anh sau! ” Nó vẫy tay chào tạm biệt.

Hắn đóng cửa lại, đi xuống nhà dưới.

” Tôi về đây! Mai tôi tới đón cô ấy đi chơi! ”

” Cái gì!? Hy đồng ý đi sao? ” Minh Ân ngạc nhiên, đối với người lạ nó không bao giờ đi đâu cùng cả.

” Phải! Mai 8 giờ tôi sẽ qua. Chào anh. ”

Hắn nói rồi đi về, miệng khẽ cong 1 nụ cười.

(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui