Cuộc Chiến Gia Tộc


Diệc Phàm nhìn sang Hàn Tuyết thấy cô gật đầu, anh rút điện thoại ra thờ ơ nói: “Vậy tôi nhờ người kia của của tôi giúp nói là được rồi”.


Sau đó anh gọi cho Vương Quân Long.


Mắt Hàn Tuyết sáng lên, Diệp Phàm thực sự có số điện thoại của Vương Quân Long, lần trước ở nhà hàng cô, không hề thấy Vương Quân Long đưa số điện thoại cho Diệc Phàm, điều đó chứng tỏ họ đã quen biết nhau từ trước.


Hàn Tuyết hừ lạnh trong lòng: “Còn non lắm, còn dám lừa tôi, xem tôi chỉnh anh như thế nào?”

Một lát sau, Diệp Phàm bỏ điện thoại ra nhưng vẫn chưa ngắt máy anh thản nhiên nói: “Được rồi, chuẩn bị đi báo cáo đi”.


“Hừ, diễn, cậu diễn tiếp đi, quỷ mới biết cậu gọi cho tên ăn mày hay cậu chủ tập đoàn Hoàng Minh là bạn của cậu, cậu ta là bạn của cậu, vậy tôi chính là mẹ của cậu ta, bà nội của cậu ta…”

Lưu Thải Liên vỗ bàn bộp bộp, vẻ mặt khinh bỉ tức giận trách Diệp Phàm: “Còn nói là anh em họ hàng, hừ, toàn là giả dối, tất cả đều là giả tạo”.


“Ngọc Cương, Hà Nguyệt, chúng ta đi thôi, nhớ kỹ chúng ta trèo cao không nổi nhà dì ba đây, nói với bác cả và chú tư nữa, tránh tìm đến nhà khiến người ta ghét bỏ”.


“Mẹ con biết rồi, nói không chừng chúng ta vừa mới đi, dì ba liền cho người quét dọn thật sạch tránh cho chúng ta làm bẩn nhà bọn họ”.


Viên Hà Nguyệt nói chuyện càng chua ngoa hơn nữa, thậm chí có thể tính là độc miệng.



Trông thấy bọn họ đứng dậy, Lưu Tú Cầm nhất thời gấp gáp nói: “Diệp Phàm, rốt cuộc cậu…”

Ring ring ring…

Vừa dứt lời thì điện thoại của Viên Ngọc Cương đổ chuông, là thông báo có thư tới.


Viên Ngọc Cương mở tin ra xem, đó là thư mời.


Viên Ngọc Cương đọc xong thì rất vui mừng, cậu ta kích động nói: “Mẹ, tập đoàn Hoàng Minh gửi offer cho con, ha ha ha, thời gian thực tập lương 9000, một tháng sau lên chức, lương tháng 20.000 tệ, lại còn có thưởng cuối năm, chức vị là trợ lý giám đốc ngoại thương”.


Lưu Thải Liên vội vàng bước qua xem, cười to nói: “Tốt tốt tốt, rất tốt chức trợ lý giám đốc rất có tương lai, không ngờ cái tên phế…À không, anh rể con lại tài giỏi như vậy, ha ha ha…”

Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt khác, tốc độ làm việc cũng nhanh thật đấy, chưa đầy 5 phút đã có thư mời rồi.


Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần càng kinh ngạc hơn nữa, có điều Lưu Tú Cầm nghe đến chỗ lương 20.000 một tháng thì sắc mặt liền trầm xuống.


Lưu Thải Liên nhìn sang Diệp Phàm, mặt đầy cảm kích: “Diệp Phàm bác không nghĩ đến…”

Lưu Thái Liên mới nói được nửa câu thì Viên Hà Nguyệt vôc nhẹ bà ta nói: “Mẹ, mẹ còn chưa nhìn kỹ liền cảm ơn người ta rồi, em Cương có thể nhận được offer chẳng liên quan gì đến anh ta, mẹ nhìn kỹ chức vụ này đi”.


“Trợ lý giám đốc ngoại thương, tức là làm thương mại với nước ngoài, mà em Cương du học ở Mỹ, rất giỏi ngoại ngữ, công việc này liên quan đến ngành học của em ấy, hiện giờ điện thoại tới chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu thực sự quen biết với cậu chủ tập đoàn nhà người ta thì chí ít cũng được chức vụ thư ký tổng giám đốc, làm sao lại sắp xếp đúng chức vụ này cơ chứ, rõ ràng là nhìn chúng năng lực của em Cương phù hợp với bọn họ, chỉ là vô tình trùng hợp mà thôi”.



Lời của Viên Hà Nguyệt khiến Lưu Thái Liên nhất thời suy tư, bà ta vội vàng xem kỹ mấy lượt.


Lúc này Viên Ngọc Cương cũng lên tiếng: “Mẹ, mẹ chị nói đúng đó, chẳng qua vừa khớp mà thôi, chắc chắn là do đề cao thân phận du học sinh của con, chốt lại vẫn là do con có năng lực xuất sắc”.


Diệc Phàm ngạc nhiên cậu ta lấy từ đâu lắm tự tin để nói ra mấy người không biết xấu hổ như vậy?

Diệp Phàm vô cùng hoài nghi, nếu cậu ta xuất sắc như thế thì sao khi về nước không tìm nổi một công việc?

Hàn Tuyết bắt đầu cảm thấy không vui, đây rõ ràng là nhờ công của Diệp Phàm.


Cô nói: “Bác hai, mấy người không thể qua cầu rút ván như vậy, đây rõ ràng là nhờ có Diệp Phàm, nếu không phải do anh ấy thì Ngọc Cương chắc chắn sẽ không được nhận, tập đoàn Hoàng Minh tuyển dụng…”

“Được rồi, được rồi… đừng có khoác lác nữa…”

Lưu Thái Liên mất kiên nhẫn ngắt lời Hàn Tuyết: “Cháu thử hỏi mẹ cháu xem bà ấy có tin đây là công sức của Diệp Phàm hay không? Rõ ràng là vì Ngọc Cương xuất sắc nên mới được nhận, chả liên quan gì đến tên vô dụng này cả”.


“Còn nữa, Tiểu Tuyết à, bác hai khuyên cháu một câu loại đàn ông cứ thích mở mồm ra ba hoa như vậy không tin tưởng được đâu, bác hai khuyên cháu lên ly hôn sớm đi, tìm một nhà người tốt hơn, con trai của đồng nghiệp đã nghỉ việc ở chỗ bác cũng ổn áp lắm, có cơ hội để hai đứa gặp mặt”.


Lưu Thái Liên nhanh mồm nhanh miệng, sắc mặt Hàn Tuyết u ám một cách đáng sợ cô đứng phắt dậy cầm lấy một hộp trái cây nhỏ trên mặt bàn hung hăng đập vào lòng Ngọc Cương, chỉ ra cửa tức giận nói lớn: “Cầm lấy đồ của các người rồi cút ra ngoài, cút ngay lập tức cho tôi, tôi không có các người bác như bà”.


Hàn Tuyết đột ngột nổi điên khiến cho mọi người nhất thời không dám làm gì, vẫn là Lưu Tú Cầm kịp phản ứng đầu tiên.



Lưu Thái Liên bị chỉ thẳng vào mặt mà quát thì cũng nổi đoá: “Mày lại dám đuổi tao cút à Hàn Tuyết, tao là bác hai của mày đấy, đúng là không coi người lớn ra gì, tao thay mặt mẹ mày dạy dỗ mày”.


Lưu Thái Liên thét lên một tiếng chói tai, bà ta dơ tay đánh về phía Hàn Tuyết.


Nhưng có một người nhanh hơn cả bà ta, đó là Diệp Phàm đã giáng một cái tát trời giáng đánh xuống.


Chát!

Tiếng tát giòn vang cả phòng khách, Lưu Thái Liên bị đánh cho ngã xuống sofa, khóe miệng bà ta rỉ máu, có thể thấy rõ cái tát này của Diệp Phàm cực kỳ mạnh.


“Mẹ kiếp, dám đánh mẹ tao… Viên Ngọc Cương lớn tiếng mắng, cậu ta xông tới giờ nắm đấm vào Diệp Phàm.


Diệp Phàm cười lạnh, giơ tay bắt lấy nắm đấm của cậu ta rồi nhẹ nhàng vặn một cái, tiếng rắc rắc vang lên.


Viên Ngọc Cương gào to, Diệp Phàm không hề do dự đá vào đầu gối cậu ta.


Phịch!

Viên Ngọc Cương bị đá trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hàn Tuyết, từ nhỏ cậu ta đã được luôn chiều chuộng, được Lưu Thải Liên cưng như cưng trứng, giờ lại bị đánh đau đớn gào khóc.


Lưu Thải Liên nghe thấy tiếng khóc thì đau lòng muốn chết, vội vã bò dậy chạy lại chỗ hắn: “Con ngoan đừng khóc, để mẹ sao cho con…”

Những việc này xảy ra quá nhanh, khiến cả Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm đều không kịp phản ứng.



Có điều bọn họ cũng không định ngăn lại, dù chuyện nào đi nữa thì Lưu Thải Liên cũng không được đánh Hàn Tuyết.


Nhưng mà Viên Ngọc Cương cũng gào khóc rồi, nếu còn không lên tiếng nữa thì không hay cho lắm, Lưu Tú Cầm giả bộ nổi giận: “Diệp Phàm, sao cậu có thể thô lỗ như vậy, đây là em họ của cậu đó, mau xin lỗi đi”.


Hàn Tuyết lạnh lùng cất tiếng: “Mẹ, Diệp Phàm không làm gì sai không cần phải xin lỗi!”

“Được lắm Hàn Tuyết, các người được lắm, Lưu Thái Liên tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, dám đánh con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho một ai”.


Lưu Thải Liên hung hăng buông một câu rồi xám xịt mặt mày dẫn Viên Ngọc Cương và Viên Hà Nguyệt rời đi.


Có Diệp Phàm ở đây bọn họ cũng không lên tiếng chiếm ưu thế gì cả, nếu còn cố đấm ăn xôi chỉ rước thêm nhục vào người.


Cả đám Lưu Thải Liên vừa rời đi, Lưu Tú Cầm vội vàng lôi kéo Diệp Phàm hỏi: “Diệc Phàm cậu thực sự giúp cho Viên Ngọc Cương được vào tập đoàn Hoàng Minh ư? Còn là lương 20.000 tệ nữa?”

Diệp Phàm gật đầu, sau đó liền cười nói: “Mẹ, mẹ không muốn cậu ta được nhận à?”

“Tôi..”, Lưu Tú Cầm sững người một lúc, hắng giọng nói: “Hừ, tôi có nói vậy à?”

“Ha ha, cậu ta không nhận được nỗi đâu, lúc nãy con quên tắt điện thoại mọi lời của bác hai đều bị cậu chủ tập đoàn Hoàng Minh nghe thấy hết rồi”, Diệc Phàm nói xong liền rút điện thoại ra quả nhiên trên màn hình vẫn chưa tắt máy.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui