Thẩm Uẩn là lớp trưởng hồi Lan Ninh học tiểu học, ngày ấy cô thường thường mời anh tới nhà mình cùng làm bài tập về nhà.
Đương nhiên cô làm vậy không phải vì muốn chép bài của lớp trưởng, mà là vì Thẩm Uẩn học rất giỏi, làm bài tập cùng anh, có chỗ nào không hiểu lập tức cô sẽ có câu trả lời.
Thẩm Uẩn lại ở chung một khu chung cư với cô, hai người luôn đi về chung một chuyến xe bus ―― Các bạn đều biết đấy, bất kể là bạn ở độ tuổi nào, cũng rất dễ thân thiết với người cùng ngồi chuyến xe bus hàng ngày với mình, Lan Ninh cũng không phải là ngoại lệ.
Thẩm Uẩn là kiểu nam sinh hiền lành, trên sống mũi luôn luôn có cặp kính tri thức, anh rất ít nói, lúc cười sẽ để lộ hai chiếc lúm đồng tiền hơi mờ trên má. Bây giờ Lan Ninh vẫn còn nhớ, vào một buổi chiều sau khi kết thúc tiết toán học, Thẩm Uẩn ngồi bên cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh mặt trời dịu dàng anh mỉm cười với cô.
Càng trùng hợp hơn là cảnh tượng bây giờ cũng y xì như vậy.
Thẩm Uẩn bây giờ trông vẫn rất hiền, anh mặc một chiếc áo T-shirt đơn giản màu trắng, kèm theo một chiếc quần jean sẫm màu, trên sống mũi vẫn là chiếc gọng kính ấy, dường như không hề thay đổi so với năm đó.
Anh đang dắt một chiếc xe đạp, trong giỏ xe phía trước có đặt một chiếc cặp màu đen.
“Tại sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ cậu đang làm việc ở thành phố A nhỉ?” Thẩm Uẩn mở miệng, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy.
Cuối cùng Lan Ninh cũng thoát khỏi vòng xoáy hồi ức, cười với anh mà nói: “Đúng vậy, công ty cho chúng tôi nghỉ hè, nên tôi về quê vài ngày. Còn cậu thì sao? Cuối tuần vẫn tới trường à?”
Thẩm Uẩn nói: “Tôi tới trường dạy thêm cho học sinh, vừa mới học xong, đang định đi về, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
“À.” Lan Ninh thở dài một tiếng, “Tôi nghe mẹ tôi nói, cậu đang dạy cấp ba phải không?”
Thẩm Uẩn gật gật đầu: “Ừm, ngay ở Tam Trung thôi, cũng cách nơi này không xa lắm.”
Lan Ninh như ngộ ra điều gì đó gật gật đầu: “Cậu dạy môn gì?”
Thẩm Uẩn cười nói: “Ngữ văn.”
Lan Ninh bật cười thành tiếng: “Quả nhiên, từ nhỏ điểm ngữ văn của cậu cao nhất trong cả khối, mỗi lần làm bài thầy cô luôn muốn đọc văn của cậu làm mẫu cho cả lớp.”
Thẩm Uẩn cũng hồi tưởng về chuyện ngày xưa, trong đôi đồng tử sáng kèm thêm ý cười nhạt: “Giờ cậu định đi đâu?”
Câu hỏi này thật sự khó với Lan Ninh, cô vốn định ra ngoài tìm Ngôn Nho Ngữ, nhưng đến giờ cũng chưa nhìn thấy người đâu...
“Về nhà.” Cô nói, không chừng anh ấy ra sân bay rồi.
“Tôi cũng định về nhà.” Thẩm Uẩn nói, “Nếu không, chúng ta cùng về chứ?”
“Được.” Lan Ninh gật gật đầu, cùng anh sóng vai đi về nhà.
Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trong quán café nhìn hai người dần khuất xa ngoài cửa sổ, anh hơi chau mày quyết định đứng dậy rời đi. Sau khi anh thanh toán xong, liền cầm túi hành lý đi ra ngoài, rồi nhắn một tin cho Mười Chín Tai: “Tôi không về nữa.”
Mười Chín Tai: Gì cơ?
Ngôn Nho Ngữ nhìn lướt qua màn hình, rồi cất di động vào trong túi.
Buổi tối, Ba Lan tan làm trở về, không thấy Ngôn Nho Ngữ đâu, có chút ngạc nhiên mà hỏi Lan ninh: “Cậu Ngôn đâu? Sao con không mời cậu ấy về đây ăn tối?”
Lan Ninh bị nghẹn cơm trong cổ họng một lúc lâu mới nói: “Hình như anh ấy về rồi ạ.”
“Về rồi?” Ba cô càng bất ngờ hơn, “Sao hôm nay vừa đến đã về rồi à?”
“Chắc là có chuyện gì đó ạ, ha ha.” Cô so đũa cho ba Lan rồi nói, “Ba, ba ăn com trước đi, cuối tuần còn phải tăng ca, cực khổ cho ba quá.”
Ba Lan tròn mắt nhìn cô rồi quay sang nhìn mẹ Lan. Lan Ninh ho khan một tiếng, nói với bọn họ: “Nhắc mới nhớ, hôm nay con gặp cậu bạn lớp trưởng hồi tiểu học đấy.”
Mẹ Lan hơi ngẩn người: “Là cậu Thẩm Uẩn đó à?”
“Vâng, cậu ấy là giáo viên ngữ văn ở Tam Trung.”
Ba Lan và mẹ Lan lén nhìn nhau trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn là mẹ Lan mở miệng hỏi: “Là vì Thẩm Uẩn nên Cậu Ngôn mới bỏ về à?”
“Phụt khụ khụ.” Lan Ninh bị cơm mắc ngang cổ họng, đột nhiên ho khụ khụ hai tiếng, “Tất nhiên là không ạ, bọn họ vốn đâu có quen biết nhau.”
“Ồ...” mẹ Lan đăm chiêu, “Mẹ nhớ hồi học tiểu học con rất thích cậu lớp trưởng đó mà, ba câu nói thì hai câu là nhắc tới lớp trưởng.”
“...Mẹ, tại sao mấy chuyện từ ngày xưa xửa xừa, mà mẹ vẫn nhớ rõ thế?”
“Đúng vậy, nếu không được di truyền tật nhớ dai này của tôi, thành tích của cô có tốt thế không?”
Lan Ninh im lặng mà cong khóe miệng, không đáp lời.
Mẹ Lan lại nói: “Thẩm Uẩn à, mẹ nhớ hình như cậu ta còn chưa có bạn gái đâu.”
Lan Ninh lại bị sặc thêm lần nữa: “Mẹ, chuyện đó vốn không liên quan gì tới con cả!”
“Được được được.” mẹ Lan Ninh bỏ một gắp rau vào miệng mình, vừa ăn vừa bàn luận, “Con và Thẩm Uẩn một người ở thành phố A, một người lại ở đây, lúc mời bạn bè nhất định là không tiện, đến lúc đó con phải quyết định nên ở lại đây, hay là nó theo con tới thành phố A? Dù thế nào cũng phải có người hy sinh sự nghiệp, nên xem ra cậu Ngôn vẫn là người thích hợp nhất.”
Lan Ninh: “...”
Mẹ à mẹ nghĩ nhiều quá rồi.
Ăn cơm xong thì cô giúp mẹ thu dọn bát đũa, rồi vào phòng ngủ đọc bản thảo của Diệp Trừng. Đọc tới mười giờ rưỡi, cô ngáp một cái rồi rửa mặt đi ngủ.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ cô đã bò dậy khỏi giường, nhanh chóng buộc tóc lên thành đuôi ngựa, rồi thay một bộ quần áo thể dục, ra ngoài chạy bộ.
Tuy rằng hiếm khi có kỳ nghỉ nào dài như vậy để cô tha hồ ngủ nướng, nhưng trước đây là vì công việc bận rộn, nên ít khi cô có thời gian vận động, bây giờ tốt nhất vẫn nên tập luyện một chút cho khỏe người.
Khu chung cư nhà cô tuy rằng đã xây từ rất lâu, nhưng vì khu dọc bờ sông này nằm trong dự án quy hoạch của nhà nước nên khung cảnh đã được xây sửa lại khá là khang trang sạch sẽ. Mỗi buổi sáng có không ít người ra bờ sông luyện tập, có người chạy bộ có người khiêu vũ cũng có người tập thái cực quyền.
Cô chạy được một đoạn ven sông, bỗng nhìn thấy phía trước có người đàn ông đang ngồi ven đường thắt dây giày. Cô đi chậm lại, quan sát cẩn thận người kia vài phút, rồi kinh ngạc kêu lên: “Thầy, sao anh vẫn ở đây?”
Ngôn Nho Ngữ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, rồi từ từ đứng dậy: “Sao vậy, chỉ có em mới được chạy bộ ở đây thôi sao?”
“Không, ý tôi không phải như vậy...” hiện giờ trong lòng Lan Ninh có trăm mối ngổn ngang, cô dọn dẹp lại dòng suy nghĩ, rồi mới nói, “Không phải anh đã về thành phố A rồi sao?”
“Vốn là định về, thế nhưng phải chờ chuyến tàu tối muộn, nên tôi quyết định không về nữa.”
Lan Ninh: “...”
Là ai hôm qua còn thề chắc nịch nói với cô, nếu như không thể ở bên cạnh cô, thì ở đây cũng không có ý nghĩa gì nữa?
Quả nhiên không thể tin tưởng đàn ông tùy tiện được, khổ thân cô hôm qua còn cảm thấy tội lỗi.
Cô mím mím đôi môi hơi khô, hỏi anh: “Vậy anh đang ở đâu?”
Ngôn Nho Ngữ quay người, chỉ chỉ tòa nhà cao chót vót phía bên kia bờ sông “Ở khách sạn bên kia, nghe nói đó là khách sạn cao cấp nhất chỗ em.”
“Ừm...” Lan Ninh gật gật đầu.
“Em có chạy nữa không? Cùng chạy nhé?”
“Được.” Lan Ninh chạy sóng đôi với Ngôn Nho Ngữ, hai người đều không nói gì, nhưng bước chân lại phối hợp hết sức ăn ý.
Chạy được một đoạn ngắn, Lan Ninh len lén liếc mắt nhìn anh.
“Thầy.” Cô gọi một tiếng.
“Hả?” Ngôn Nho Ngữ thuận miệng đáp.
Lan Ninh im lặng vài giây, rồi mới hỏi anh: “Hôm qua... tôi nói những lời đó không phải định đuổi anh đi đâu.”
“Nhưng em cũng không có ý muốn giữ tôi lại, không phải sao?”
...
Vậy nên anh mới dám tự tin nói với cô là anh sẽ về sao?
Khóe miệng Lan Ninh giật giật, cô đang định nói thêm gì, bỗng nhìn thấy có người đang chạy về phía cô.
“Lan Ninh?” Thẩm Uẩn dừng lại trước mặt hai người, chào hỏi với cô.
Lan Ninh: “...”
Đây rốt cục là duyên phận kiểu gì vậy??.
Cô nhìn Thẩm Uẩn cười mỉm nói: “Chào buổi sáng, cậu cũng chạy bộ sáng sớm đấy à?”
“Ừm.” Ánh mắt anh chuyển sang nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh Lan Ninh, hỏi một câu, “Vị này chính là?”
“Tôi là...” Ngôn Nho Ngữ lại muốn cướp lời nói trước, nhưng nói tới đây anh chợt dừng lại vài giây rồi ngập ngừng tiếp lời, “Tôi là bạn của Lan Ninh.”
Thẩm Uẩn nhìn anh, khẽ gật đầu.
Lan Ninh cười gượng hai tiếng, hỏi anh: “Cậu đã chạy xong chưa?”
“Ừm, xong rồi, không quấy rầy hai người chạy nữa.” Thẩm Uẩn nói xong định tiếp tục chạy về phía trước, nhưng suy nghĩ một chút, rồi anh lại nói với Lan Ninh, “Khó khăn lắm cậu mới về quê một lần, nếu không buổi trưa tôi mời cậu ăn cơm một bữa, vị tiên sinh này cũng đến nhé.”
“Chuyện này...”
“Được rồi, cám ơn cậu.” Lan Ninh còn chưa nói dứt lời, Ngôn Nho Ngữ đã mau chóng đồng ý.
Lan Ninh: “...”
“Vậy trưa tôi sẽ gọi điện cho cậu.” Thẩm Uẩn gật gật đầu chào hai người, rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.
“Người đó là ai vậy?” Ngôn Nho Ngữ hỏi.
Lan Ninh cười hai tiếng ha ha: “Ngay cả người ta là ai anh cũng không biết, còn đồng ý lời mời ăn cơm của người ta ấy?”
Mặt Ngôn Nho Ngữ thản nhiên: “Chuyện đó có gì không được sao?”
Lan Ninh hừ một tiếng, rồi tiếp tục chạy: “Cậu ấy là lớp trưởng hồi tiểu học của tôi.”
“Lớp trưởng sao?”
“Ừm, tên là Thẩm Uẩn.”
Ngôn Nho Ngữ im lặng chạy một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Hồi học tiểu học em từng thích cậu ta phải không?”
Lan Ninh: “...”
Chuyện này anh cũng suy luận ra được sao?
Lan Ninh bĩu môi: “Chuyện đó cũng rất bình thường mà, hồi còn bé không phải ai thành tích tốt thì rất được ủng hộ đó sao? Những người kiểu như lớp trưởng lớp phó học tập, đều có rất nhiều người yêu mến?”
“Em thích cậu ta không chỉ vì thành tích cậu ta tốt phải không?” Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Đời sống tình cảm của em có vẻ phong phú đấy nhỉ?”
Lan Ninh: “...”
“Lẽ nào anh chưa từng thầm mến cô gái nào. Lúc đi học cũng không có ai thật à?!” Lan Ninh không cam lòng yếu thế nhìn thẳng anh.
Ngôn Nho Ngữ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thật sự không có, hồi còn đi học chẳng có cô gái nào học giỏi hơn anh cả.”
Lan Ninh: “...”
Cô cười nhạo nói: “Nam sinh thích nữ sinh, cũng chẳng phân biệt tuổi tác, đều là người thích cái đẹp cả. Những lời tôi vừa nói, chỉ phù hợp với nữ sinh thôi.”
“Vậy phải giải thích thế nào chuyện tôi thích em đây?”
Lan Ninh: “...”
Thầy à rốt cuộc anh định tỏ tình hay muốn công kích người ta đây, anh nói cho rõ đi!
Cô tức giận không nói gì mà tiếp tục chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng Ngôn Nho Ngữ vang bên cạnh nói: “Thật ra hôm qua ở nhà ga tôi đã nhìn thấy hai người.”
Lan Ninh sửng sốt: “Hôm qua anh cũng ở nhà ga à? Nhưng tôi có nhìn thấy anh đâu.”
“Tôi ngồi ở tiệm cafe ngay bên cạnh.” Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một chút rồi hỏi, “Hôm qua sao em lại tới đó tìm tôi?”
“À ừm...” Nhắc đến chuyện đó cô lại thấy xấu hổ, Lan Ninh suy nghĩ một chút rồi đáp, “Tôi chỉ sợ không có chuyến tàu nào về hôm đó. Có điều nếu anh đã nhìn thấy tôi, sao lại không gọi tôi?”
“Tôi cũng định tìm em hỏi cho rõ ràng.” Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây rồi lại nói, “Nhưng trước đó tôi đã hứa sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nên cuối cùng vẫn cố nhịn không gọi điện cho em.”
Câu này của anh khiến Lan Ninh bỗng bứt rứt trong lòng, cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Vì thế anh định im lặng ở luôn đây đấy à?”
Ngôn Nho Ngữ suy ngẫm một chút, rồi đột nhiên anh bật cười thành tiếng: “Tất nhiên là không rồi, ở chung một thành phố với em nhưng lại không thể gặp em, nhiều nhất chắc nhịn được ba ngày, là tôi không chịu nổi nữa rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...