Bữa cơm hôm ấy mọi người ăn rất vui vẻ, ba Lan hỏi bóng hỏi gió một lúc liền điều tra được tất cả những thông tin cá nhân của Ngôn Nho Ngữ.
“Cái gì? Hóa ra cậu chính là tác giả Hạnh Tâm đó à?!” Ba Lan kinh ngạc đến mức miếng khoai đang gắp trên đũa cũng rơi luôn xuống bát, “Gần đây có phải cậu vừa ra thêm sách mới không, cái gì mà ‘Lời nhắn’ gì đó? Tôi có một ông đồng nghiệp, ngày nào cũng nhắc tôi phải đọc truyện đó.”
Mẹ Lan cũng vô cùng bất ngờ: “Ninh Ninh nhà chúng tôi cũng rất thích truyện của cậu, giá sách trên phòng nó chất đầy sách của cậu.”
Lan Ninh: “...”
Mẹ à chuyện xấu hổ thế này thì đừng nên nói ra chứ...
“Mẹ, mẹ ăn nhiều hơn đi ạ.” Lan Ninh gắp cho mẹ mình một cái đùi gà, với ý định đánh lạc hướng mẹ mình. Nhưng mẹ Lan ngay lập tức nhận ra ý đồ của cô: “Làm sao, định chặn miệng mẹ đấy à? Hồi học đại học tôi cho cô mấy đồng sinh hoạt phí, cô còn nằm lỳ ở ký túc ăn cơm trắng sống qua ngày, nhưng nhất định phải mua được sách của cậu ấy.”
Lan Ninh: “...”
Mẹ cô bán con gái mình nhiệt tình quá.
“Thì ra em thích tôi mãnh liệt đến thế.” Ngôn Nho Ngữ cười như không mà nghiêng đầu qua nhìn cô nói nhỏ.
Lan Ninh rất muốn cầm bát cơm này úp vào mặt anh luôn cho rồi, nhưng vừa nghĩ tới ba mẹ cô vẫn đang ngồi đây, cuối cùng vẫn nhịn lại: “Anh đừng nghe mẹ tôi nói quá, một cuốn truyện cũng chỉ mấy chục tệ thôi, lúc tôi mới lên đại học thì anh mới xuất bản được vài quyển, làm gì đến mức thiếu tiền phải xuống căn-tin ăn cơm trắng phải không?”
Mẹ Lan vội nói tiếp: “Đúng vậy, nếu như cô chỉ mua một quyển cũng không sao, nhưng hết bản bình thường, rồi lại bản đặc biệt, bản tái bản mua hết cả đống, mẹ cô cũng đến chịu cô.”
Lan Ninh: “...”
Ngôn Nho Ngữ ngồi bên cạnh khẽ cười thành tiếng: “Thật ra mỗi bản đều không có gì khác về nội dung, chỉ là bookmark và quà tặng kèm theo thì khác nhau mà thôi.”
... Làm sao anh có thể hiểu được cảm giác muốn sưu tập đầy đủ tất cả các phiên bản cả các fan như cô chứ! Sao anh hiểu được!
Lan Ninh im lặng mà xúc một miếng cơm, thật ra bây giờ bản thân cô đã là một biên tập viên, ngẫm lại thì cảm thấy ngày đó mình thật trẻ con, những cái được gọi là bản đặc biệt bản tái bản gì đó, chỉ là trò gian che mắt mà kiếm tiền từ fans mà thôi.
“Có điều nhắc tới chuyện đó mới thấy duyên phận thật kỳ diệu, Ninh Ninh nhà chúng tôi lại trở thành biên tập của cậu, nhất định con bé nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu.”
Lan Ninh: “...”
Chuyện cô nằm mơ cũng không dám nghĩ tới đâu chỉ có mỗi chuyện đó? Thử hỏi ai có thể ngờ thầy Hạnh Tâm lại là một tên bệnh thần kinh miệng lưỡi vô sỉ, lầy bản thảo thành nghề thế này chứ?
Ngôn Nho Ngữ cười mỉm mà đáp lại: “Đúng rồi, hôm nay cháu tới còn mang theo chút quà, hi vọng dì và chú nhận cho cháu vui ạ.” Anh mở túi hành lý của mình lấy vài chiếc hộp ra, “Hộp thuốc bổ này là của dì, nó có thể tiêu độc dưỡng da, làm giảm tốc độ lão hóa, còn hộp trà lá này cháu xin tặng chú.”
Lan Ninh: “...”
Cô thấy Ngôn Nho Ngữ cứ ôm khư khư túi xách của mình, còn tưởng rằng trong túi có món đồ gì quý giá, ví dụ như laptop có bản thảo, vậy mà không ngờ lại là...
“Ha ha, cậu Ngôn khách sáo quá rồi.” Mẹ Lan vừa nói mấy lời khách sáo, vừa giữ chặt hộp thuốc chi chít tiếng nước ngoài kia không buông. Ba Lan cũng rất hài lòng mà nói: “Sao cậu biết tôi thích uống loại trà lá này?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Trước khi cháu mua thì có hỏi ý kiến chuyên gia rồi ạ.”
Lan Ninh: “...”
Không cần phải nghĩ nhiều, vị chuyên gia kia nhất định là Đại Thanh, hai người đó là cùng một giuộc, rốt cuộc là định làm loạn đến mức nào?
“Cậu Ngôn thật có lòng.” Ba Lan càng đánh giá cao con người Ngôn Nho Ngữ. Lan Ninh nhìn ba mẹ mình cười nói vui vẻ với Ngôn Nho Ngữ, thì chỉ mím môi chứ không nói gì.
Sau khi ăn uống xong xuôi không biết Ngôn Nho Ngữ theo chân Mẹ Lan xuống nhà bếp thì thầm gì đó, cuối cùng Lan Ninh cũng tìm được chút thời gian rảnh, liền khởi binh vấn tội Đại Thanh: “Mày coi bạn thân của mình là rác phải không, lần này tao thực sự sẽ tuyệt giao với mày đó. [bái bai]”
Đại Thanh: Lan Ninh mày dám nói mà không dám làm, rõ ràng mày thích thầy Hạnh Tâm người ta ra mặt, tại sao vẫn không chịu đồng ý? [Móc mũi]
Lan Ninh: Tao thừa nhận tao thích anh ấy, nhưng chuyện đó đâu có nghĩa là tao phải hẹn hò với anh ấy? Tao cứ im lặng mà thích không được à? Tao không muốn yêu đương nữa cũng không được à?
Đại Thanh: Thôi đi, mày cứ như con đà điểu ấy, chịu đau một lần thì co hết cổ vào.
Lan Ninh: Mày có trải qua đâu mà biết? Kim không đâm vào người mày, thì mãi mãi mày không hiểu cảm giác đau ấy nó như thế nào.
Lần này Đại Thanh im lặng một lúc lâu, sau đó mới nhắn tin đáp lại cô: “Nếu mày đã nói như thế, vậy tao chân thành xin lỗi mày, sau này chuyện của hai người tao sẽ không can dự vào nữa. Nhưng mày thật sự quyết định vì tên cặn bã Vu Mộ Viễn đó, mà không yêu đương với ai nữa sao? Có đáng không?”
Lan Ninh: Tao không có ý ngừng hẹn hò yêu đương, nhưng hai người có thể cho tao chút thời gian điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân chút không? Hai người cứ dồn ép tao liên tục như vậy, tao cảm thấy rất áp lực.
Đại Thanh: Được rồi, tao hiểu, có cần tao nói lại chuyện này cho thầy không?
Lan Ninh: Không cần, tao sẽ tự nói với anh ấy.
Cô vứt di động lại vào trong túi xách, đi tới nhà bếp đi liếc mắt nhìn. Mẹ cô đang nói gì đó với Ngôn Nho Ngữ, anh cúi đầu vẻ mặt rất chăm chú lắng nghe. Lan Ninh thở dài một cái, gọi vào: “Thầy à, anh có định đi thuê khách sạn trước không?”
Mẹ Lan nói: “Đâu cần gấp gáp như vậy chứ?”
“Con sợ đến muộn sẽ không còn phòng tốt nữa, thôi thì đi sớm một chút vẫn hơn.”
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, rồi xoay người nói với mẹ Lan: “Dì ạ, vậy cháu đi thuê khách sạn trước.”
“Được được.” Mẹ Lan Ninh nhìn hai người đi ra, thì quay sang thủ thỉ với ba Lan, “Chỉ cần gọi điện đặt phòng trước ở khách sạn là được mà ông nó nhỉ?”
Ba Lan Ninh cười ha ha vài tiếng đáp lại: “Cái đó mà bà còn không hiểu sao? Hai đứa nó đang muốn có thời gian riêng ra ngoài tâm sự thôi.”
Mẹ Lan: “...”
Hiếm khi nào ông già này nói được một câu hợp lý đến thế.
Bên ngoài khu chung cư, Lan Ninh cùng Ngôn Nho Ngữ sóng vai đi trên con đường nhỏ. Thành phố này đúng như lời Ngôn Nho Ngữ nói, chỉ là một thành phố nhỏ, đến đường cái cũng không rộng bằng một nửa con đường nhỏ của thành phố A, nhưng vệ sinh đường phố lại vô cùng sạch sẽ.
Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu quay sang nhìn Lan Ninh một chút, mà hỏi cô: “Có phải em có lời gì định nói với tôi không?”
Lan Ninh cười khẽ một tiếng: “Quả nhiên không có chuyện gì qua mặt được anh hết.” Cô dừng chân đứng lại, nhìn người đang đứng trước mặt mình, “Thầy à, có thể việc anh và Đại Thanh đang làm đều là vì muốn tốt cho tôi, tôi cũng biết vì đã trải qua một cuộc tình thất bại, rồi không dám can đảm bắt đầu một cuộc tình mới là không đúng, nhưng con người ta thỉnh thoảng cũng có lúc như vậy...”
Càng là vì đối mặt với người mình thích, bạn sẽ càng lo sợ đâu đâu.
Cô chậm rãi hít vào một hơi, không để ý gì nữa mà nói: “Tôi thích anh, tình cảm thì không thể kìm nén được, nhưng bây giờ tôi thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới, dù hai người ép buộc tôi, tôi cũng không thể nói đồng ý với anh ngay bây giờ.”
Nói cho cùng, yêu anh không có nghĩa là sẽ tin anh vô điều kiện, hoặc đúng hơn là cô không tin vào bản thân mình.
Lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lên: “Em nghĩ rằng chúng tôi đang ép buộc em?”
“...Chẳng lẽ không đúng sao? Còn đến tận nhà gặp ba mẹ tôi luôn rồi.” Tuy rằng cô không thẳng tay nhẫn tâm bỏ anh ở lại nhà ga, là lỗi sai của cô.
Ngôn Nho Ngữ im lặng trong phút chốc: “Tôi hiểu ý của em, chuyện này có thể tôi hơi vội vàng nên hành động có chút thiếu suy nghĩ.” Anh hơi cong khóe miệng cười mỉm rồi nói, “Có điều nghe được chính miệng em nói em cũng thích tôi, khiến tôi vẫn rất vui.”
Lan Ninh quay đầu đi ho vài tiếng che giấu tâm trạng: “Vậy tôi đưa anh tới khách sạn trước nhé.”
“Không cần.” Ngôn Nho Ngữ nói, “Tôi tới đây cũng chỉ vì em, nếu như không thể ở gần em, tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.”
Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi nói với Lan Ninh: “Tôi sẽ tới nhà ga giờ, xem còn vé về thành phố A không thì về luôn.”
Nhìn dáng vẻ anh vội vàng như vậy, trong lòng Lan Ninh bỗng cảm thấy thực khó chịu. Cô nói những lời vừa nãy, cũng không có ý muốn đuổi anh đi, chỉ là cô muốn nói hết cho anh biết những suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Ngôn Nho Ngữ cong khóe môi cười dịu dàng với cô: “Nửa tháng tới coi như là thời gian tôi cho em suy nghĩ đi, hi vọng lúc em trở lại thành phố A, tôi sẽ được nghe tin tốt.”
Anh nói xong thì nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, đi thẳng tới nhà ga. Lan Ninh đứng nhìn chiếc xe taxi rẽ sang trái ở ngã ba trước mắt, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng xe đâu, cô mới từ từ đi thẳng về nhà.
Sau khi Ngôn Nho Ngữ tới nhà ga thì lên quầy vé hỏi thăm, hôm nay vẫn còn vé về thành phố A, nhưng phải chờ đến gần tối mới có chuyến, Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định mua vé.
Vì từ giờ đến lúc tàu chạy còn một lúc lâu nữa, nên Ngôn Nho Ngữ ra quán cà phê ngay gần nhà ga, gọi một ly cafe. Anh ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hành lý liền đặt xuống cạnh chân. Rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập QQ nhắn một tin ngắn cho Mười Chín Tai: “Cuốn ‘sổ tay chinh phục nữ thần’ cậu cho tôi, thật sự vì muốn hãm hại tôi phải không? ”
Mười Chín Tai: Làm sao vậy? Không phải mấy ngày trước cậu nói nó rất hiệu quả đó sao?
Hạnh Tâm: Trong sách có nói trong trường hợp bạn công khai tuyên bố với mọi người bạn là bạn trai của cô ấy, nếu cô ấy không phủ nhận, có nghĩa là mối quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước nữa. Cậu có chắc không?
Mười Chín Tai: Về mặt lý thuyết thì không sai, cậu có làm y như vậy không?
Hạnh Tâm: Ừ, lần trước tại tiệc cưới của bạn cô ấy.
Mười Chín Tai: Ừm, có thể vì tình huống lúc đó quá đặc biệt, nên cô ấy không thể mở miệng phủ nhận được...
Hạnh Tâm:...
Hạnh Tâm: Hôm nay tôi cũng nói với mẹ Lan Ninh tôi là bạn trai của cô ấy thì cô ấy đã phủ nhận.
Mười Chín Tai:...Cái gì? Cậu đã chạy đi gặp mẹ người ta rồi? [cười chảy nước mắt]
Hạnh Tâm: Trong cuốn sách cậu cho tôi có nói, như thế nghĩa là quan hệ của cả hai có thể tiến thêm một bước nữa.
Mười Chín Tai: Tôi cảm thấy ý của tác giả có nghĩa là tiến một bước nhỏ thôi, bước đi này của cậu dài quá rồi... [cười cry]
Hạnh Tâm: Thông tin quan trọng thế này, không phải tác giả nên ghi rõ ràng hơn sao?
Mười Chín Tai:...Được rồi, tình trạng của cậu bây giờ như nào?
Hạnh Tâm: Cô ấy đuổi tôi về, giờ đang ở nhà ga chờ tàu về thành phố A.
Một lát sau, Mười Chín Tai nhắn lại cho anh một tin nhắn âm thanh, Ngôn Nho Ngữ vừa chạm vào nút play, ngay lập tức liền nghe thấy một đoạn cười lớn không dứt: “Ha ha ha ha ha ha xin lỗi nhé, cậu để tôi cười chục phút đã ha ha ha….”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Anh đen mặt cũng thu lại một câu gửi qua: “Cậu gõ chữ đi, đừng gửi cái tiếng cười buồn nôn đó qua cho tôi.”
Mười Chín Tai lại gửi thêm một tin nhắn âm thanh tới: “Tôi cảm thấy cậu ép cô ấy quá mức rồi, cậu đã nói trước đây cô ấy từng có thằng bạn trai khốn nạn, tất nhiên bây giờ đối mặt với tình yêu nhất định sẽ thận trọng hơn nhiều.”
“Không lẽ cứ để cô ấy rúc mình trong mai rùa mãi sao?”
“Chuyện đó thì, haiz, chủ yếu cũng là vì đối phương là cậu thôi, nếu như gặp được người đàn ông đáng tin cậy như tôi, nhất định cô ấy đã đi ra lâu rồi.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Anh đáp lại với giọng nói lạnh tanh: “Cậu có tin tôi gửi thư tỏ tình của độc giả cậu cho chị nhà không?”
Mười Chín Tai:...
Mười Chín Tai: Hà tất phải tự sát hại nhau như vậy, chờ khi nào cậu về tôi mời cậu uống rượu, được chưa?
Sau khi Lan Ninh về đến nhà, mẹ cô đã rửa xong bát đũa. Ba đang ở trong phòng ngủ trưa, cô lặng lẽ đi vào phòng khách.
Mẹ cô vừa thấy cô bước vào, thì hơi kinh ngạc nói: “Về sớm vậy con?”
“Dạ...” Lan Ninh ậm ừ đáp một tiếng cho qua.
Mẹ cô vội kéo tay cô lại, cười tít mắt nói với cô: “Mẹ cảm thấy cậu Ngôn này rất khá, không nhắc tới ngoại hình cao ráo sáng sủa, người ta còn là một tác giả nổi tiếng, là người có ăn học đàng hoàng.” Bà vừa nói tới đây, lại mỉm cười có chút thần bí, “Vừa nãy ở dưới bếp, nó còn nói nhỏ với mẹ hỏi cách làm món gà nướng khoai môn thế nào, nói là sau này có thể tự tay làm cho con ăn.”
Lan Ninh hơi ngạc nhiên, thì ra vừa nãy dưới nhà bếp anh nghe mẹ cô nói chăm chú như vậy, chính là đang nghe cách làm món gà nướng khoai môn?
Món ăn này là món cô thích nhất, cô đã từng theo mẹ cô học mấy lần. Nhưng nước sốt mẹ cô dùng không phải loại mua bên ngoài, mà là mẹ cô tự tay làm, quá phiền phức quá phức tạp, ngay cả cô cũng chẳng muốn ghi lại, vậy mà anh lại nghe chăm chú như thế.
“Con có thể suy nghĩ nghiêm túc về cậu ấy.” Mẹ cô nói.
Lan Ninh bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, có chút hốt hoảng chạy ra ngoài: “Mẹ à, con còn chút chuyện, phải ra ngoài một chút!”
Quả nhiên không thể để anh cứ thế mà về được, chí ít cũng phải cố gắng chào tạm biệt anh một câu.
Cô chặn một chiếc xe taxi rồi tới thẳng nhà ga, một hơi chạy vù vào phòng chờ cho khách.
Nhà ga này mới sửa được hai năm nay, nên rất to cũng rất đẹp. Bởi vì đây là một thành phố nhỏ, nên trong phòng chờ cũng không có quá nhiều người, Lan Ninh đi kiếm quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ đâu.
Cô tới quầy vé hỏi thăm, chuyến tàu sớm nhất về thành phố A cũng phải bảy giờ tối, bây giờ anh chưa lên tàu mới đúng. Lẽ nào là anh cảm thấy phải đợi quá lâu, nên đã ngồi xe taxi đến sân bay rồi?
Cô lấy di động ra muốn gọi điện cho anh hỏi chuyện một chút, ngón tay đặt trên màn hình nhưng lại chậm chạp không nhấn nút. Gọi điện cho anh xong cô phải nói gì đây? Chẳng lẽ lại là chúc anh thuận buồm xuôi gió? Hay cảm ơn anh đã học món gà nướng khoai môn vì cô?
Lan Ninh toát mồ hôi hột.
Cô cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay, bất tri bất giác đã ra khỏi nhà ga từ lúc nào.
“Lan Ninh?”
Bỗng một giọng nam vang lên thu hút sự chú ý của cô, cô ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn người đối diện một lúc lâu, sau đó mới ngập ngừng hỏi: “Lớp trưởng?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...