Trong phút chốc, chủ biên khiến Lan Ninh bối rối, trong đầu cô bây giờ là hàng loạt những dấu chấm than đầy nghi ngờ.
Cái gì, thầy Hạnh Tâm sẽ do cô phụ trách! Cô là biên tập viên mới đến, tự nhiên lại
giao vị tác giả nổi tiếng này cho cô! Tại sao có chuyện tốt như vậy được???
“Thầy Hạnh
Tâm có sách xuất bản sắp đến ngày giao bản thảo, nhưng tôi đã dùng mọi
phương thức liên lạc với anh ta nhưng cũng không có cách nào bắt sóng
theo kịp anh ta, nhiệm vụ này giao lại cho cô.”
“Hả?”
Chờ chút, giao cho cô ý là bảo cô đi giục bản thảo sao?
Cô còn chưa
kịp tiêu hóa thông tin, chủ biên đã mau chóng xé một tờ giấy, đặt lên
bàn rồi viết thật nhanh: “Trên đây là toàn bộ phương thức liên lạc với
anh ta, tôi không biết cô dùng cách nào, nhất định phải lấy được đầy đủ
bản thảo từ anh ta trước ngày mười lăm tháng sau, cố lên.”
Cô ta nói xong rồi nhét vội tờ giấy kia vào tay Lan Ninh, vẫy vẫy tay chào cô rồi trở về phòng làm việc của mình.
Lan Ninh: “…”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giống như có cơn lốc xoáy vừa đi ngang qua vậy.
Cô chậm chạp lê bước về chỗ ngồi của mình, hỏi qua cô nàng Bình Quả ngồi bàn bên
cạnh vài điều. Đại khái là vì chủ biên ném thầy Hạnh Tâm lại cho cô, nên mong Bình Quả giới thiệu cho cô một chút về tình hình của thầy Hạnh
Tâm, không ngờ câu nói đầu tiên của cô nàng chính là: “Cậu có biết chúng tôi đặt biệt danh cho thầy Hạnh Tâm là gì không?”
“Là gì?”
“Thiên Vương lầy [1] nhất Đông Á.”
[1] Chỗ
này là 拖稿 – Tha cảo có nghĩa là không chịu nộp bản thảo, kéo dài thời
gian chày cối ko chịu nộp đấy ạ. Cơ mà để ngắn gọn thì em xin dùng từ
lầy, ai có ý kiến đóng góp cứ tự nhiên ạ ^^
Lan Ninh: “…”
Thiên Vương trốn bài và Thiên Vương cầm tháp có liên quan gì không?
Mười phút
sau đó, cô dở khóc dở cười mà nghe Bình Quả kể hàng đống trò gian manh
mà thầy Hạnh Tâm đã dùng, tầng tầng lớp lớp các cách để trốn được bản
thảo, theo lời của Bình Quả, anh ta có thể xuất bản một quyển sách với
tên ‘Bí kíp trốn bản thảo’ là điều hoàn toàn chắc chắn.
“Nhưng vô
liêm sỉ hơn cả là anh ta còn xây dựng một group, kéo thật nhiều tác giả
khác cùng vào, rồi chia sẻ với bọn họ những cách trốn nộp bản thảo mà
anh ta tâm đắc.” Bình Quả nói đến đây thì phẫn nộ đến mức đập rầm một
cái lên mặt bàn.
Lan Ninh: “…”
Trước đây cô cũng là biên tập viên, nên cũng đã từng gặp các tác giả trốn nộp bản
thảo, nhưng thể loại không chỉ một mình mình lầy, còn trở thành giáo chủ muốn lôi kéo mọi người theo cùng lầy như mình, đây là lần đầu tiên cô
gặp.
… Má nó chớ
cô bị hãm hại rồi! Biết ngay mà, sao tự nhiên có chuyện tốt như vậy rơi
xuống đầu, thì ra nụ cười nham hiểm của thím chủ biên là vui mừng vì ném được gánh nặng là củ khoai lang nóng kia sang tay cô!
“Biên tập
của thầy Hạnh Tâm đã nghỉ việc, chủ biên đã định cô ấy sẽ nhận quả bom
nổ chậm này, cuối cùng là liên lạc bằng cách nào anh ta cũng không có
phản ứng, gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng không nhận.” Bình Quả cầm
quả táo trên bàn cắn một miếng rồi nói với Lan Ninh, “Nói chung trong
khoảng thời gian này cậu cứ tập trung đi đòi bản thảo của thầy Hạnh Tâm, mọi chuyện ở đây tôi sẽ giúp cậu giải quyết.”
“Được, cám
ơn cậu..” Ngày đầu tiên đi làm Lan Ninh đã cảm thấy bầu trời như sụp đổ, chút niềm tin cơ bản giữa người và người cũng không còn nữa.
Cô sắp xếp
lại bàn làm việc một lượt, kéo ghế ra ngồi xuống. Sau khi mở Computer,
cô cầm tờ giấy nhớ chủ biên vừa ghi chép đọc qua một chút.
Trong giấy
có ghi mã số QQ, tên Weibo,nick Wechat, số điện thoại, địa chỉ nhà thậm chí còn cả số tài khoản ngân hàng của thầy Hạnh Tâm. Cô nhìn mà đắng
hết cả mề, đọc một lượt thông tin cơ bản phía dưới, ánh mắt quét qua ba
chữ ở hàng đầu tiên.
Ngôn Nho Ngữ.
Đây là tên thật của thầy Hạnh Tâm, nghe qua rất có phong cách, nhưng phải nói thế nào nhỉ… mặt đẹp như ngọc? [2]
[2] Ngôn Nho Ngữ đọc gần giống Nhan Như Ngọc: ý chị là cái tên thì đàn ông mà sao đọc ra thì ý nó đàn bà vợi =))))
Phụt. Cô nở nụ cười một tiếng, click chuột vào biểu tượng chim cánh cụt trên màn hình.
Mỗi biên tập của Mister Calitri đều có một mã số QQ do công ty lập cho, nói cách
khác sau khi một biên tập viên nghỉ, người đi nhưng QQ phải để lại. Theo hướng dẫn của Bình Quả, Lan Ninh sửa lại mật khẩu trước đã, sau đó mới
online.
Trong số QQ
này có lưu rất nhiều mã số QQ của tác giả, nhưng cô cũng không dám click bừa, cô tìm nick của Hạnh Tâm trong nhóm tác giả, gửi cho anh một tin:
“Xin chào thầy Hạnh Tâm, tôi là Súp Lơ biên tập viên mới của Mister
Calitri, xin hỏi bao giờ thầy mới có thể giao bản thảo?”
Lần đầu tiên gửi tin nhắn cho người nổi tiếng, Lan Ninh có chút căng thẳng, ngay cả
ngón tay cũng đang run lên. Nhưng sau khi gửi tin lại đau thương như đá
chìm biển lớn.
Cô mím chặt
môi, quyết định đổi sang cách thức liên hệ khác. Weibo phải dùng nick
của mình, mà cô và Hạnh Tâm chưa thêm bạn tốt, cách này cũng có thể thử
xem sao. Cô bò lên Weibo của mình, inbox cho Hạnh Tâm một tin y hệt như
thế, sau đó cũng bặt tin như đá chìm biển lớn.
Được rồi, chỉ có thể gọi điện thoại quấy rầy.
Lần này Lan
Ninh run rẩy toàn thân, sau khi bấm nút gọi điện, rõ ràng có tiếng báo
đã kết nối nhưng đối phương không nhận. Chợt QQ kêu tách một tiếng, Lan
Ninh nghĩ thầy Hạnh Tâm đã trả lời cô, kích động đến mức suýt chút nữa
đánh rơi điện thoại xuống đất, kết quả vừa mở ra thì là tin Bình Quả gửi cho cô tên mail nhận bản thảo của tạp chí để xem bản thảo.
Mister
Calitri ngoài đăng những tác phẩm của tác giả nổi tiếng, cũng rất cố
gắng khai thác người mới, vì thế tạp chí còn mở riêng một mail chuyên
nhận bản thảo của các tác giả mới, Bình Quả bảo cô thẩm định bản thảo là những bản thảo của tác giả mới.
Trong hòm
thư có bảy, tám bản thảo chưa ai đọc, Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là gác chuyện thầy Hạnh Tâm qua một bên, tập trung đọc bản thảo mới.
Thẩm định
bản thảo kỳ thực là một việc vô cùng khô khan, nếu như bản thảo hợp khẩu vị của người đọc thì không sao, nếu như nó không thú vị chút nào, vậy
thì thực sự như đang tự ngược bản thân vậy. Hơn nữa chất lượng bản thảo
của người mới là khác nhau, Lan Ninh đọc đến tận trưa đã choáng váng đầu óc mỏi mắt vô cùng.
“Được rồi,
ngày đầu tiên đi làm không cần liều mạng như vậy, để chào mừng người mới vào nhóm, trưa nay tôi mời mọi người ăn cơm.” Không biết chủ biên đã
đứng sau Lan Ninh từ lúc nào, vỗ vỗ vai cô an ủi.
Mọi người
nghe cô nói vậy, đều phấn khởi hò hét. Lan Ninh tắt máy tính, cầm áo
khoác cùng mọi người ra ngoài ăn trưa. Xung quanh công ty cũng có vài
nhà hàng món Trung, mọi người vào bừa một quán, vừa ngồi xuống mọi người liền bắt đầu tự giới thiệu.
Tỉ lệ nam nữ trong phòng này cũng coi như cân đối, có điều một nửa là người đã kết
hôn. Mọi người đều rất vui tính, Lan Ninh cũng rất nhanh chóng hòa nhập
với đồng nghiệp. Sau khi cơm nước xong ngồi nghỉ một lúc, cô lại bước
vào con đường đọc bản thảo.
Bản thảo này có tiêu đề là ‘Cầu xin’, tên tác giả là Trời Xanh Mây Trắng. Lan Ninh
vốn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, nhưng vừa đọc vài trang thì bất tri bất giác bị hấp dẫn từ lúc nào.
Cách dùng từ và xây dựng cốt truyện của tác giả này rất giống phong cách của thầy
Hạnh Tâm, nhưng sau khi đọc xong lại khiến người ta có cảm nhận khác
hẳn. So với Hạnh Tâm nếu anh miêu tả rất rõ sự ghê tởm và đen tối của
tội phạm, thì tác giả này tuy rằng cũng viết tội phạm rất ác độc, nhưng
đọc từ đầu đến cuối tác phẩm khiến người đọc luôn có cảm giác rất nhẹ
nhàng thoải mái, thực sự khó mà tin nổi.
Lan Ninh đã
đọc không ít tiểu thuyết trinh thám, có rất nhiều tác giả viết về nhân
vật chính vì “Nhân danh tính yêu mà phạm tội”, nhưng lại rất ít người có thể viết tình yêu tinh tế đến như vậy, bởi vì mọi người đều chú ý nhiều đến tình tiết trinh thám hơn thay vì tình cảm.
Như vậy câu chuyện của tác giả này càng thêm điểm cộng, bởi vì các yếu tố trinh thám của tác phẩm cũng được đầu tư rất kĩ lưỡng.
Lan Ninh cảm thấy bỗng nhiên cô phát hiện ra một ngôi sao tương lai.
Cô mở khung
chat, gửi một tin nhắn cho Bình Quả: “Cậu đọc qua bản thảo này đi, tôi
cảm thấy viết cũng khá tốt, nhưng tôi có chút lo lắng người viết bản
thảo này dùng nick clone ảo nộp bản thảo cho chúng ta.”
Quả Táo: Được, lát nữa tôi sẽ đọc qua.
Lan Ninh
thấy cô nàng nhận bảo thảo, liền bắt đầu đọc những bản thảo tiếp theo,
tầm ba giờ chiều, cô nhìn qua điện thoại di động một lượt, không có cuộc gọi nhỡ, lại mở khung chat với Hạnh Tâm trên QQ, anh ta vẫn chưa trả
lời cô.
Lan Ninh: “…”
Xem ra kỹ năng giả chết của thầy Hạnh Tâm đã tu luyện đến cảnh giới thượng thừa [3] rồi.
[3]
Thành ngữ gốc ‘Lô hỏa thuần thanh’ -炉火纯青: lửa trong lò đã chuyển thành
một màu xanh thuần nhất; nguyên để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ
luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng
đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ.
À quên mất,
cô nhớ Bình Quả đã tiết lộ, lần cuối cùng thầy Hạnh Tâm trả lời tin nhắn của chủ biên là trước khi công ty nghỉ tết, anh ta nói anh ta bị bệnh
rất nghiêm trọng, thời gian giao bản thảo có thể sẽ phải kéo dài.
Lan Ninh nhanh chóng nheo mắt, không phải anh ta bệnh nặng quá nằm chết trong nhà, không ai phát hiện ra đấy chứ?
Không phải do trí tưởng tượng của cô phong phú đâu, mà cô thật sự đã đọc được những tin tức tương tự trên ti vi.
Giấu nhẹm ý nghĩ này trong lòng, cô do dự gửi một tin nhắn cho Bình Quả.
Súp Lơ: “Thầy Hạnh Tâm thật sự không muốn trả lời, tôi cảm thấy có spam nữa chứ spam mãi anh ta cũng không thèm để ý đâu, tôi định đến cắm rễ ngoài cửa nhà anh ta _(:з” ∠)_ “
Quả Táo: … Cậu thật liều mạng.
Súp Lơ: Tôi chắc chắn nếu như không lấy được bản thảo, chủ biên sẽ khai trừ tôi mất??? hơn nữa không phải anh ta nói anh ta bị bệnh sao, đúng lúc tôi
có thể chăm sóc cho anh ta.
Quả Táo: ha ha ha ha ha cậu tin anh ta bị bệnh sao??? nếu chủ biên cho cậu địa
chỉ của anh ta, thì cậu cứ dũng cảm đến tận nhà anh ta đi. Tôi sẽ nói
với chủ biên xin cho cậu ra ngoài.
Súp Lơ: Được [??]
Cô tắt máy
tính, cầm áo khoác ra ngoài. Thầy Hạnh Tâm cũng ở thành phố A, cô nghe
nói trước đây chủ biên cũng đã từng tới nhà anh ta nên địa chỉ này chắc
hẳn là đúng.
… Nói thật nếu cô là Hạnh Tâm, nhất định cô đã rời khỏi thành phố A rồi.
Cô ngồi tàu
điện ngầm rồi đi xe bus, mất hơn một tiếng mới đến địa chỉ ghi trên
giấy. Đây là một khu chung cư cao cấp, lúc cô đi vào bảo vệ còn hỏi cô
rất lâu, cuối cùng còn bắt cô phải ghi lại thông tin cá nhân.
Dựa theo địa chỉ cô tìm tới số phòng 2103 tòa nhà số 7, Lan Ninh hít sâu một hơi, rồi nhấn chuông cửa.
Sau khi tiếng chuông vang lên Keng, cô lo lắng đứng ngoài cửa chờ đợi.
Ba mươi giây trôi qua, trong nhà không có tiếng động gì. Cô lại nhấn chuông cửa lần
nữa, rồi lại tiếp tục lo lắng đứng ngoài cửa chờ đợi.
Lại ba mươi giây nữa trôi qua, trong nhà vẫn không có tiếng động.
Leng keng leng keng leng keng.
Lần này cô nhấn chuông cửa đến ba lần, sau khi không thấy trong nhà có tiếng động gì cuối cục cũng dừng tay.
Được rồi, thật sự trong nhà không có ai.
… Mẹ nó, lão Hạnh Tâm này sao không hành động như người bình thường cho tôi nhờ!
Cô lấy di động trong túi sách, gọi một cuộc nhưng Hạnh Tâm vẫn không trả lời. Không sao cả, cô có thể tiếp tục gọi!
Thế nhưng đối phương vẫn tiếp tục không nhận.
Cô làm tư
thế hít một hơi thật sâu, rồi cất điện thoại vào túi sách. Tại sao cô
đường đường là một biên tập viên, lại phải đi đòi bản thảo từ tác giả
như con buôn đi đòi nợ thế này?
Cô kéo vạt
áo khoác, quyết định sẽ đứng đây chờ đến khi Hạnh Tâm về thì thôi. Hồi
tiểu học thầy giáo của cô đã dạy, khó khăn giống như một cái lò xo, bạn
càng ép nó sẽ càng bật mạnh. Không phải chỉ là trốn bản thảo thôi sao,
cô không tin mình không trị được anh ta!
Chờ được mấy phút, khí thế bắt đầu tụt dần, cô lại lôi điện thoại ra, tựa người vào cửa chơi vài ván game để giết thời gian.
Sau khi mở
khóa cho level mới, cô nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần,
cô vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông hai tay xách
hai bịch túi nilon to đang đi về phía cô.
Trong nháy
mắt Lan Ninh mở to hai mắt, tuy rằng người đàn ông đã thay bộ trang phục leo núi thành áo len lông mỏng, nhưng cô vẫn nhận ra gương mặt đẹp trai kia!
Đây không phải người đàn ông cô đã gặp trên núi ở Hokkaido đấy à!
Dường như người đàn ông kia cũng nhận ra cô, anh chau mày nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Cô đứng trước cửa nhà tôi làm gì?”
Vẻ mặt Lan
Ninh ngơ ngác, ngay cả ván game đang chơi dở cũng quên thoát, để mặc
tiếng nhạc game vang lên giữa hai người: “Cửa nhà anh? Anh cũng ở đây?
Nhưng tôi tới tìm thầy Hạnh Tâm mà.”
Người đàn ông im lặng đánh giá cô một lượt rồi mở miệng hỏi: “Cô là ai? Tìm anh ta có việc gì?”
“Tôi là biên tập viên của tạp chí… cơ mà, chuyện này liên quan gì đến anh?”
“Cô là biên
tập viên?” Người đàn ông hứng thú nhếch mép cười một cái, đôi mắt dài
nheo lại nhìn cô, “Đương nhiên là có liên quan tới tôi rồi, bởi vì tôi
chính là thầy Hạnh Tâm cô vừa nhắc.”
Lan Ninh: “……”
Trong giây phút ấy, rõ ràng cô nhìn thấy một dòng chữ nhấp nháy trong mắt anh ta.
” Cô gái, thành công rồi ~ cô khiến tôi hứng thú.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...