Hắn bắt đầu lạnh cả người chỉ vì một từ "ừ" của nó. Hắn đứng phắt dậy, quay lưng về phía nó và cởi áo ra. Từng hành động của hắn cứ diễn ra làm nó mặt đỏ lên vì ngượng:
- Yaaaa...anh làm gì thế hả? Mặc áo vào đi...
Câu nói của nó phát ra âm lượng đủ để cả ngôi nhà nghe thấy, phía dưới nhà, mấy người kia nhìn nhau cười tủm tỉm mà đâu biết chuyện gì đang xảy ra cơ chứ. Còn hắn khi nghe xong câu nói đó mỉm cười nhưng không quay mặt lại phía nó.
- Em đang nghĩ gì thế, amh chỉ cởi áo sơ mi còn áo thun bên trong mà. Anh cởi để em đánh bớt giận thôi mà.
Bây giờ, mặt nó đỏ lên tiếp không phải vì ngượng nữa mà là tức giận. Quay lại nhìn nó, hắn biết mình đùa hơi quá nên nhảy đến ôm nó lần hai.
- Thôi mà đừng giận nữa, anh xin lỗi, tối nay mình cùng đi chơi nha. Có nhiều đồ ăn lắm, kem nè, gà nè, súc sích nè,....
Con mặt của nó đang sắp lòi ra, miệng của nó cứ chép chép theo từng từ, chữ hắn nói ra.
- Được được, đi ngay.
Nó vừa phóng xuống giường thì bị hắn kéo ngược lại, theo quán tính nó nhào vào lòng hắn, thân hình nhỏ bé của nó đang nằm gọn trong vòng tay của hắn. Bây giờ, nó nghe rõ từng tiếng tim đập, hơi thở nhẹ nhàng phả vào sau gáy, hắn ghé sát tai nó:
- Vẫn còn sớm, em nghĩ đi. Ngủ ngon.
Nói xong, hắn buông tay cúi xuống hôn lên trán nó rồi bước ra. Vòng tay ấm áp không còn, nó cảm thấy hụt hẫn nhưng cảm giác làn môi của hắn đặt lên trán nó nhẹ nhàng vẫn còn vương vấn. Nó mỉm cười hạnh phúc, nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hắn bước ra khỏi phòng nó, vừa đi vừa huýt sáo rất vui vẻ. Hắn vừa đặt chân cuối cùng xuống phòng khách thì bị Thanh, Long kéo lại.
- Lúc nãy hai mày làm gì ở trong phòng?
- Đã không mày?
Long huýt tay hắn nhưng chưa trả lời thì bị Thanh cốc đầu.
- Tất nhiên rồi, ông không thấy Huy vui vẻ đi xuống hả?
Long gật gù cười cười, hắn thì không hiểu hai đứa bạn của mình đang nói chuyện gì cả. Đành lên tiếng hỏi:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
Đang nhìn nhau cười thì câu nói của hắn làm họ tắt ngúm, cùng nhau quay sang hắn.
- Không phải mày với Ly ấy ấy hả?
Vừa nói Long vừa đưa hai ngón tay chọt chọt vào nhau. Hiểu ý, hắn đỏ mặt, đánh vào đầu Long.
- Khùng hả? Suy nghĩ đen tối vừa thôi. Hai tao không làm gì hết cả.
- Ủa chứ sao Ly hét lên kêu ông mặc áo vào.
Thanh ngu ngơ hỏi mà chả để ý đến sắc thái thay đổi của hắn.
- Dạ thưa cô, tôi cởi áo ngoài thôi để cô ấy dễ đánh. Mà sao hai người giống đang hỏi cung thế hở?
- Ấy đây không phải hỏi cung mà là quan tâm nên mới hỏi thôi mà.
Thanh cười giảng hòa rồi đứng dậy kéo Long đi ra ngoài.
Chỉ còn một mình , hắn chợt nghĩ đến ngọn đồi năm xưa nó được chôn. Nghĩ là làm, hắn ghi một tờ giấy nhắn là hắn đi ra ngoài để nó khỏi lo. Đặt tớ giấy trên bàn, hắn xỏ dép và đi lên đồi. Cảnh vật ngày đó và bây giờ không có khác gì cả, xung quanh hai bên đường toàn cây cối rậm rạp, hắn đi thẳng, đi thẳng rồi dừng lại trước một ngôi mộ. Ngồi xuống bên cạnh, hắn lấy tay làm sạch bia mộ, rồi nhổ mấy cây cỏ nhỏ trên nấm mồ đó. Hắn mỉm cười:
- Em trở lại với anh rồi, tuy đây chỉ là cái mộ giả nhưng anh vẫn làm sạch.
Hắn cứ ngồi bên mộ nhổ cỏ và nói chuyện như lúc nhỏ cho đến khi chiều tối. Men theo con đường hắn đi về thì thấy nó đang ngồi ngoài cửa, thấy hắn từ xa nó chạy lại ôm chầm, dụi mặt vào ngực Huy. Hành động của nó tuy lạ nhưng làm hắn rất vui, vuốt tóc nó, hắn hỏi nhỏ:
- Em sao vậy?
Dụi dụi vào ngực hắn, nó nói:
- Ban nãy ngủ, em nằm mơ thấy anh bị xe đụng, 1 vũng máu....rồi em thấy anh nhưng không ôm được.....Và em tỉnh dậy tìm anh nhưng chỉ thấy tờ giấy, em lo lắm.....huhuhu....
Nó òa khóc làm hắn nhói lòng vì lo lắng cho hắn mà nó khóc nhưng một phần nào đó hắn rất vui vì nó rất quan tâm, lo lắng và yêu hắn.
- Thôi nín đi, anh về rồi mà.
Thấy nó vẫn còn thút thít, hắn lấy tay ngước mặt nó, lau hết nước mắt, mỉm cười:
- Nào, khóc sẽ xấu mất, mắt sưng lên sao lát đi được chứ hả? Thôi vào tắm rửa,thay đồ rồi đi.
Đẩy nó vào trong nhà, hắn đi ra shop gần nhà mua một cái váy cho nó và không ngờ tại đó là shop tình nhân bán đồ cặp. Đứng lựa mãi, hắn cũng đã ưng ý với cặp áo trắng. Pull rộng dành cho nam và nữ thì váy đơn giản với nơ ở vòng eo và xếp li ở phía dưới. Đi nhanh về nhà, hắn thấy Thanh đã mặc một chiếc váy màu xanh rất giống chiếc váy hắn vừa mua. Mỉm cười vì sự trùng hợp và hắn đưa nó mặc vào. Hắn muốn bộ đồ này công khai tình cảm của hắn và muốn nó mãi thuộc về mình.
Sau một lúc trang điểm xong xuôi, cả bọn quyết định đi bộ để tăng thêm độ lãng mạn và tiện thể ngắm cảnh vật. Ở đây là một vùng núi nên khi về tối thì càng lạnh, vì vậy càng đi cả hai cô nàng càng lạnh, tay chà sát vào nhau. Thấy thế, hai chàng trai đồng loạt nắm tay hai cô đút vào túi áo mình.
Hơi lạnh đang tràn xuống nhưng vẫn có bốn con người đang được sưởi ấm bằng con tim, bằng gấu 37 độ của chính mình.
Đã xong chap này, *tung bông* ủ đã lau giờ mới ra lò chap mới...xin lỗi mọi người ạ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...