- Chắc cháu đã nhìn lầm người rồi đó, thôi cũng trễ rồi, cháu về đi kẻo ba mẹ lo.
- Cháu không ở chung với ba mẹ bác biết mà. Bác ngày xưa với bây giờ giống nhau lắm. Cháu nhìn là nhận ra ngay.
- Bác nói là cháu đã nhận nhầm người rồi mà. Gia đình cháu mà làm sao nác biết. Thôi cháu về đi. Ly vô nhà thôi con.
Nói xong, mẹ nó dắt nó vô nhà, để hắn đứng trước cổng. Nó nãy giờ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, khi tỉnh táo thì bị mẹ dặn dò:
- Kể từ nay con không được giao du với thằng Huy đó nữa nghe chưa?
- Ơ...sao mẹ biết cậu ấy tên Huy ạ...
- Ừ...ờ...là...mà mẹ nói con phải nghe.
- Nhà mình có quen biết với Huy đúng không mẹ?
- Mẹ nói con không nghe hả? Đi lên lầu thay đồ rồi xuống ăn cơm.
- Thôi khỏi đi mẹ, con no rồi.
Nó bước lên cầu thang mác hồn thì bay lạc tứ phía. "Hồi nãy cậu ấy nói mẹ...quản gia...Lam.... nhìn sắc thái hốt hoảng đó, mình nghĩ cô gái cậu ta yêu tên Lam....bingo..." nghĩ đến đây, nó búng tay cái tách, rồi cười, bỗng một gì thoáng qua đầu nó làm tắt đi nụ cười đó." Lam bị mất lúc 7 tuổi, mình thì không có kí ức trước 7 tuổi, cậu ta kêu mẹ là quản gia nhà Lam, cậu ta nói mình giống cô gái đó nữa. Vậy Lam và mình có liên quan gì nhau không ta....uầy...khó nghĩ quá đi..." Nó vò đầu bức tai, đi vô phòng, ngã mình xuống giường, nghĩ ngơi một lát, tắm rửa rồi đi học thêm buổi tối. Đang nhắm mắt thì điện thoại reo báo tin nhắn, là số lạ.
- Ê....ác ma...
- Ai vậy.
- tui nè. Không nhận ra hả.
- Tui là ai, nói kiểu đó thánh cũng không biết.
- Tui là Huy nà. Lát có học thêm không?
- Vòng vo mãi, có, mà chi zị?
-Lát tui qua đón bà nha. 7h30 ok.
- Thôi khỏi.
Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng mãi mà hắn cũng không trả lời. Nghĩ vậy, nó tắm rửa và chuẩn bị đi học. Nó thường 7h25 sẽ ra khỏi nhà nhưng hôm nay không biết sao lại cứ sàng mãi nên 7h30 mới đi. Vừa bước ra khỏi nhà, đập vào mắt là bản mặt khó ưa của hắn đang toe toét cười.
- Lên xe đi.
- Không.
- Giờ bảo lên không.
- Không là không.
- Vậy chắc tôi phải bế cậu lên rồi.
- Thôi thôi tôi lên.
Nói rồi, nó nhảy phóc lên xe của hắn. Hắn vui vẻ, nhe răng cười. Bất chợt cảm thấy đường đi này lạ lạ, nó lên tiếng hỏi:
- Ê, cậu chở tôi đi đâu vậy?
- Đi học.
- Sao lại đi đường này. Tôi học tiếng anh ở trung tâm mà...
- Ách...trung tâm hả? Sao cậu không nói sớm, để tôi lấy xe máy đi cho nhanh.
- Đi lẹ đi..nữa tiếng nữa vào học rồi á.
Và thế là, hắn dốc sức đạp, với vận tốc rất chi là lớn( bằng xe đạp điện). Hắn đã chở nó đến nơi.
- Ê, học thêm môn gì mà đi xa vậy?
- Anh...
- Môn anh hả? Thôi tôi cùng học cho vui.
Hắn rất rất lười học, môn anh là môn mà hắn tệ nhất. Vừa định vị được chỗ ngồi, thì bà cô đến đưa nó và hắn tờ đề. Nhìn thấy học sinh mới, cô cất tiếng hỏi:
- what's your name?
-Hử....hắn nhìn bà cô với một ánh mắt kì lạ.. " cô nói tiếng miên hả". Nó thấy hắn như vậy thì huýt tay hắn ra hiệu. Hắn ngó qua nhờ nó cứu giúp.
- His name's Phong.
Nó nói và chỉ tay vào hắn, bà cô nheo mắt nhìn kĩ hắn." Đẹp trai mà bị mù tiếng anh, tội nghiệp". Bà cô vừa đi thì hắn quay qua chỗ nó hỏi bà cô nói gì. Nó thì mồm O mắt A nhìn hắn, ánh mắt cảm thông. Cuối cùng nó phán một câu,mà hắn cảm thấy mình thật ngốc khi nổi hứng muốn chở nó đi học.
- Kể từ hôm nay tôi sẽ kèm cậu học.
- À mà cuộc thi tiếng hát học đường. Cậu định hát bài gì.
- Không biết nữa cậu chọn bài gì tôi hát bài đó. Vậy bài "chuột yêu gạo" của kevin Khánh và Khởi My được không?
- Nghe cái tên giống con nít quá không?
- Không cũng hay lắm, mà ngây thơ giống bà thôi.
- Để tôi về nghe thử, học bài đi.
@%#_#-$$%@**%*_#*
Sau một tiếng rưỡi bị tra tấn lỗ tai thì cuối cùng cũng được về nhà. Trên đường đi, hắn bật bài hát cho nó nghe,
- Quả thật nghe hay và ngộ nghĩng ghê.
- Tôi mà lị..Vậy chọn bài này nha.
- ừm.....sáng mai chúng ta bắt đầu nha...
Sáng hôm sau,
-Thảo........
Mẹ chưa kịp kêu thì đã thấy nó thong thả bước xuống cầu. Mẹ cứ dụi mắt rồi nhìn đồng hồ, nhìn nó cứ như vậy cho đến khi nó đi lại nhéo mẹ một cái.
- Mẹ không mơ đâu? Thôi con đi học đây.
Đang thông thả đạp thì hắn chạy lại đập vai nó.
- Ối má ơi...hết cả hồn...
- hề hề...mà chúng ta tập ở đâu vậy..
- Phòng nhạc ấy...
" When that day I hear your voice" từ hát đến giờ, cái câu hát này đã được lặp lại hơn kém mấy chục lần. Nào sai nốt, sai giọng, sai lời....
- Mệt quá đi, tôi nhớ tôi đâu hát dở như vậy. Mà tôi nhớ cậu học tiếng anh dở lắm mà sao hát được bài này hay vậy.
- Kệ tôi. Hát tiếp đi.
Cứ như vậy, nó hát hắn chê rồi sửa. Sửa rồi hát, hát xong lại chê cho đến khi vào tiết.
- Thôi vào lớp rồi.
- Ừ...mai tập tiếp.
Nó và hắn mới bước vào cửa thì nhận ra một điều rất kì lạ. Hôm nay lớp im lặng đột suất, đề phòng đi vào, nó nhìn một lượt dừng lại tại nhỏ Linh và Thơ. Hai nhỏ rất khác với lớp, khuôn mặt nở nụ cười nham nhở.
- Lớp trưởng, chúng tôi muốn thi hát nữa.
- Được có tinh thần.
- Cuộc thi như lời thách đấu.
-Với.....
-Lớp trưởng.
- ok...điều kiện.
- Nếu chúng tôi thắng thì lớp trưởng phải tuân thủ mọi yêu cầu của chúng tôi, nếu chúng tôi thua thì ngược lại.
-được rồi, tôi chấp nhận.
Nó vừa ngồi xuống thì cái Thanh chồm người qua, cốc đầu nó một cái:
- mày biết hai nhỏ đó có trong top văn nghệ giỏi của trường không?
- Biết...
-Vậy sao còn đồng ý.
-Thích.
- Mày kiệm lời nói hồi nào vậy hả?
- Nãy.
-Mày...tao ứ thèm chơi mày nữa.
- Em sao vậy, ai làm em giận nói anh nghe coi.
Long ở đâu chui ra ,nói câu làm nó phải nổi da gà. Thanh khẽ liếc nó, hiểu ý, Long quay ngắt sang nó, chỉ :
-Ai chỗ cậu dám ăn hiếp em iu của tôi.
- Tôi...
-Ôi má ơi...em ơi anh không trả thù được rồi con kia nó ngông cuồng quá à. Anh sợ nó trả thù như lần trước thì khốn.
Nghe câu nói của Long, cả lớp cười ầm lên, đùa giỡn một lúc nữa cho đến khi giáo viên vào. Kể từ lúc nó làm lớp trưởng, cả lớp vui vẻ hơn nhiều, học tốt hơn và quậy hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...