Lưu Yến Thanh dậy thật sớm, sau khi đi thử váy cưới liền đi thơ thẩn không mục đích ở trên đường, cô không muốn về nhà, cái nhà đó căn bản không có sự ẩm áp mà cô mong muốn!
Lưu Yến Thanh hai mắt vô thần, cả người như đang trôi trên đường, đơn giản giống như trạng thái linh hồn thoát khỏi thể xác, cho nên điện thoại di động reo thật lâu cô mới phản ứng.
Alô, Vân Vân à?" "Yến Thanh sao giọng cậu lại uể oải vậy? Cậu xảy ra chuyện gì à?" Trong điện thoại Huỳnh Vân Vân lo lắng hỏi.
"À, không sao tớ chỉ là hơi đói.
Cậu bây giờ có thời gian không đi ra ăn cơm với tớ địn
Được, ở đâu?" "Tớ nhắn tin gởi địa điểm cho cậu!" "Vậy tớ lập tức tới ngay
Cúp điện thoại, Lưu Yến Thanh gửi tin nhắn bảo cho cô địa điểm ăn cơm, chẳng bao lâu Huỳnh Vân Vân liền chạy tới.
Hai người ngồi trong một nhà hàng Pháp trang trí hết sức tinh tế, chính giữa nhà hàng còn có một người ngồi trước một chiếc dương cầm màu trắng đàn bản nhạc du dương.
Huỳnh Vân Vân ưu nhã cắt bò bít tết, đôi môi nhỏ nhắn nhỏ nhẹ nhai.
"Tối hôm qua Lâm Thành Thông không có làm gì cậu chứ ? Lúc hắn mang cậu đi dáng vẻ thật dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy!"
Lưu Yến Thanh nhếch mép, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Không có, hắn chỉ thấy tớ uống nhiều rồi, sau đó đưa tớ về nhà thôi."
Nói đến phần sau thanh âm càng ngày càng nhỏ, Lưu Yến Thanh nghĩ tuyệt đối không thể để cho Vân Vân biết chuyện xảy ra tối hôm qua, nếu không Vân Vân nhất định sẽ lo lắng cho cô.
"À, nhưng sắc mặt hàn hung dữ như vậy để làm gì, suýt hù chết tớ!" Huỳnh Vân Vân vừa nói vừa ôm ngực, làm ra dáng vẻ sắp bị dọa chết đến nơi.
Lưu Yến Thanh thấy Huỳnh Vân Vân ra vẻ khoa trương như vậy liền bật cười, "Hắn chính xác là bằng sơn ngàn năm, rất lãnh khốc có điều vẫn là người tốt." Thời điểm Lưu Yến Thanh nói ra lời này, trong lòng cũng suýt nôn ra.
Ai tốt Lâm Thành Thông căn bản là tên biến thái Tên háo sắc! Bạo lực điên cuồng mới đúng! Bất quá nghĩ thì nghĩ, Lưu Yến Thanh đích trên mặt vẫn là bày ra một nụ cười.
Dầu sao, cô không muốn để cho Vân Vân biết Lâm
Thành Thông làm những chuyện kia với cô.
"Vậy à." Huỳnh Vân Vân uống một hớp, ánh mắt có hơi lóe lên.
Lâm Thành Thông là chủ tịch tập đoàn Đế Quốc, là chàng trai vàng trong làng độc thân
Nghe hắn ở trên thương trường nổi danh lòng dạ ác độc, tác phong cứng rắn, bất quá bên người hắn đến nay hoàn toàn không có một người đàn bà nào.
Dĩ nhiên, đàn bà muốn ngã nhào vào lòng hắn không phải là ít.
Huỳnh Vân Vân ngẩng đầu nhìn Lưu Yến Thanh, đáy lòng âm thầm khinh thường, thật sự nói dáng người Lưu Yến Thanh cũng không phải đặc biệt đẹp, cảm giác cô cho người ta giống như là thiếu nữ hàng xóm vậy, trong con người vẫn thiếu đi một chút phong tình thành thục.
Huỳnh Vân Vân nhìn lại mình một chút, bộ ngực phổng phao trêu người, eo thon như rằn nước, còn có một gương mặt đủ để mê hoặc trăm nghìn đàn ông.
Cô cảm thấy mình tuyệt đối không thua kém Lưu Yến Thanh! Nhưng tại sao Lâm Thành Thông lại lựa chọn Lưu Yến Thanh?
Huỳnh Vân Vân trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng! "Yen cậu thật muốn kết hôn cùng Lâm Thành Thông sao?"
Lưu Yến Thanh cười khổ, " Tớ cũng không muốn.
Nhưng tớ không còn cách nào, vì anh trai, tớ nhất định phải gả cho hãn! Chỉ có gả cho hần, anh ấy mới có thể được chữa trị tốt hơn ở Mỹ."
Có khi nào cô lại không muốn gả cho một người mình yêu cùng cũng yêu mình chứ, sau đó hạnh phúc bình yên sống qua một đời.
Nhưng là...!Thực tế không cho phép cô có cuộc sống như thế.
Lưu Yến Thanh không hề cam lòng, cũng cảm thấy chới với, cũng oán trời trách người, nhưng vừa nghĩ tới gả cho Lâm Thành Thông có thể làm cho anh trai ở Mỹ được chữa trị tốt, cô cảm thấy hết thảy đều đáng giá!
Anh trai từ nhỏ đã bảo vệ cô, yêu thương cô, người khiến cô cảm thấy kiêu ngạo cùng sùng bái, cũng chính là động lực của cô!
Lưu Huy Dương đã từng là người huy hoàng biết bao, cười lên có thể làm cho mặt trời cũng phải ảm đạm, tựa như mọi ánh sáng thế giới đều vây quanh anh mà chói chang!
Anh trai là cảnh sát hình sự quốc tế, đã từng rạng rỡ như vậy, hô phong hoán vũ dưới một người trên vạn người,, toàn bộ thành phố này, có ai không cho nề mặt mũi anh trai cô.
Anh đã từng là người nói một câu, là có thể làm cho cả thành phố này run rẩy sợ hãi, nhưng bây giờ chỉ có thể nhằm hai mắt năm ở trên giường không nhúc nhích.
Nghĩ đến dáng vẻ hiện ngang lúc anh cầm súng, anh đối mặt kẻ thù lâm nguy không sợ, Lưu Yến Thanh liền không nhịn được khó chịu trong lòng.
Anh chắc chắn là rất khó chịu ...!Anh...
Bất quá không sao cả, có từ đầu đến cuối tin tưởng, một ngày nào đó, anh có sẽ phục hồi lại, anh sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, trở lại là Lưu Huy Dương quang vinh vô hạn Huỳnh Vân Vân kéo tay Lưu Yến Thanh, ôn nhu nói: "Đừng lo lắng, hết thảy cũng sẽ khá hơn! Anh cậu chắc chắn sẽ khá hơn!"
Lưu Yến Thanh nhếch môi, cố sức gật đầu một cái.
Thấy Lưu Yến Thanh đích dáng vẻ, Huỳnh Vân Vân không nhịn cười nhạt tận đáy lòng.
Nói dễ nghe thật, vì anh trao, nói cho cùng nhà họ Lưu của cô không phải là muốn kết hôn liên minh vì quyền lợi? Không phải muốn leo lên cửa cao, làm mợ Cả hà họ Lâm hay sao?
Huỳnh Vân Vân cúi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, đúng là làm gái điểm còn muốn treo bảng hiệu làm ăn "Vân Vân! Vân Vân!" Lưu Yến Thanh gọi mấy tiếng, chỉ thấy Huỳnh Vân Vân cúi đầu đang suy nghĩ gì đó.
"A?" Huỳnh Vân Vân lấy lại tinh thần.
"Cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ kêu cậu mấy lần rồi đó!" "Không, không có gì." "Vân Vân tớ muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết Lâm Thành Thông có người anh hoặc là em trai hay không?"
Huỳnh Vân Vân suy nghĩ một chút, trả lời, "Đúng vậy, có một người em trai, tên là Lâm Thành Hy
Lâm Thành Hy.
Tận đáy lòng Lưu Yến Thanh thầm đọc cải tên này.
Thì ra.
Ngày đó cô ở nhà họ Lâm nhìn thấy người đàn ông đó giống như ánh mặt trời ấm áp, thì ra tên là Lâm Thành Hy.
Như ánh nắng ban mai.
Nắng ban mai là ánh mặt trời sáng sớm, sạch sẽ nhất, tượng trưng cho ấm áp cùng sáng sủa.
Tên hắn thật là dễ nghe, giống như con người hắn.
Lưu Yến Thanh trong lòng có chút rung động, cảm giác ấm áp trên người hắn, khiến cô không nhịn được vừa nghĩ tới liền tim đập rộn ràng.
Bất quá chỉ tiếc, hắn cùng Lâm Thành Thông có khuôn mặt giống nhau như đúc
Lưu Yến Thanh khẽ lắc đầu, đáy lòng âm thầm nuối tiếc.
"Vậy hắn có phải là anh em sinh đôi với Lâm Thành Thông không?" "A?" Huỳnh Vân Vân ngẩn ra, có chút kinh ngạc, "Chưa nghe nói Lâm Thành Thông có anh em sinh đôi "Nhưng tớ chính mắt nhìn thấy! Dáng dấp giống Lâm Thành Thông như đúc! Thật rất giống!" Lưu Yến Thanh vừa nói trơn to mắt.
"Chính mắt cậu thấy? Ở đâu?" "Ở nhà Lâm Thành Thông...!Lưu Yến Thanh dừng một chút, lén nhìn Huỳnh Vân Vân rồi nói tiếp: " Ừ...!Có một lần cùng ba đến nhà Lâm Thành Thông tham gia mộtbuổitụ họp vô tình tớ nhìn thấy "
Huỳnh Vân Vân gật đầu, cười gượng gạo một tiếng.
Lưu Yến Thanh vận khí rốt cuộc tốt đến đâu? Biệt thự nhà họ Lâm cũng không phải là nơi người bình thường có thể đi vào! Cô lại có thể bước vào nhà Lâm Thành Thông dễ như trở bàn tay! Bây giờ còn sắp kết hôn cùng hằn!
Tại sao chuyện tốt như vậy không tới phiên Huỳnh
Vân Vân tôi? !
Trong mắt Huỳnh Vân Vân trong nháy mắt thoáng qua một tia hung ác, hai tay đặt ở trên đùi hung dữ nằm lại thành quả đấm, nắm chặt.
Bất quá...!Người có dáng dấp giống Lâm Thành Thông nhau như đúc là sao? Cô từ trước tới nay chưa từng nghe nói qua Lâm Thành Thông có anh em sinh đôi!
Ngược lại chuyện này có vẻ thú vị!
Huỳnh Vân Vân đảo tròng mắt, trong lòng có suy tính.
Cô phải điều tra một chút thử xem, chuyện "Sinh đội" này rốt cuộc là thế nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...