Hôm sau.
Ảnh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính chiếu vào, trên một cái giường đôi kingsize, cô gái năm ngủ say sưa ngọt ngào, lụa chăn màu trắng như tuyết tuột xuống, lộ ra đường cong quyến rũ nửa người trên, da thịt trắng nõn như tuyết đầu mùa lấm tấm đỏ, người hiểu chuyện nhìn sơ cũng biết cô gái tối hôm qua trải qua cái gì.
Nằm trên giường, Lưu Yến Thanh trở mình, thân dưới truyền tới cảm giác khó chịu cùng hơi đau đớn khiến cô mở to hai mắt.
Đây là.
.
.
?
Nhìn trần nhà trắng xóa, đèn treo thủy tinh màu tím nhạt, còn có tấm chăn màu trang đắp trên người, cô chớp chớp mắt, đột nhiên liên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Những động tác xấu hổ kia, hơi thở của đàn ông còn có tiếng gầm của hắn cùng tiếng rên của cô, mồ hội của hắn cùng dòng lệ của cô.
Lưu Yến Thanh lập tức ngồi dậy, vết hôn trên người rõ ràng in trên làn da trắng nõn nhắc nhở cô chuyện xảy ra tối hôm qua căn bản không phải là giấc mộng
Trong không khí còn lưu lại khí tức mập mờ, mà người vốn ở bên cạnh đã không còn ở đây, chiếc gối lạnh như băng nhắc nhở cô, Lâm Thành Thông đã rời đi rất lâu rồi.
Việc phát sinh tối hôm qua giống như một cuộn phim điện ảnh từng cảnh từng cảnh hiện ra trong đầu cô, Lưu Yến Thanh hai tay nắm chặt góc chăn, mu bàn tay nổi gân xanh.
Lâm Thành Thông Cô trong mắt tóe ra một tia giận dữ, mãnh liệt mà sâu sắc.
Nghĩ đến cái tên này, Lưu Yến Thanh liền hận không thể xẻo từng miếng thịt trên người hẳn xuống, để hắn máu tươi đầm đìa, sau đó hủy thi diệt tích!
Lưu Yến Thanh hít một hơi thật sâu, nhịn không nổi tức giận cùng uất ức cực độ trong lòng.
Tại sao? Tại sao cô lại trở thành như vậy.
Tại sao cuộc sống vốn yên bình trong nháy mắt rối như tơ vò h thế này.
Đều là tại Lâm Thành Thông!
Nếu như không phải sự xuất hiện hàn làm rối loạn cuộc sống yên ổn của cô, cô cũng sẽ không bị buộc lập gia đình, cũng sẽ không giống như bây giờ.
Anh ơi.
.
.
Em nên làm gì đây?
Lưu Yến Thanh nhất thời không ai giúp đỡ, trong lúc cô khổ sở nhất, người cô có thể nghĩ tới chỉ có người anh luôn yêu thương cô từ nhỏ.
Khi còn bé ba bận bịu xã giao đối tác, trong nhà chỉ có anh cùng mẹ, sau đó mẹ cũng qua đời, chỉ còn lại một mình anh.
Anh.
..
Lưu Yến Thanh nắm tay thành quả đấm, trong mắt lóe lên một tia quật cường.
Cô không quên cái gọi là cuộc hôn nhân này của mình, là để đổi lấy việc anh an toàn ở Mỹ
Vì anh, cô tuyệt đối không thể chịu thua! Lâm Thành Thông, chúng ta chờ mà xem!
Lưu Yến Thanh trong lòng âm thầm động viên mình, ánh mắt kiên định giống như ngọn núi đang cháy, rực lửa, kinh diễm "Thưa cô, cô dậy rồi?" Lưu Yến Thanh vừa định xuống giường, ngoài cửa liền truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
Lưu Yến Thanh phút chốc thu hai chân về, gật đầu nói, "Ừ."
Khóa cửa lách cách mở ra, một người phụ nữ trung niên tầm bốn năm mươi tuổi đi vào, trong tay bưng một khay quần áo.
"Thưa cô, đây là quần áo thiếu gia chuẩn bị cho cô." "Cám ơn." Lưu Yến Thanh nhếch mép, người giấu kín trong chăn chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, "Để ở bên kia được rồi." "Vâng.
Người phụ nữ để quần áo trong tay sang một bên, sau đó đi ra ngoài.
Lưu Yến Thanh thở ra một hơi, đứng dậy cầm quân áo lên đi vào phòng tâm.
Tắm nước nóng, Lưu Yến Thanh cảm thấy cảm giác khó chịu giữa hai đùi tốt hơn nhiều, cô mặc quần áo tử tế, phát hiện quần áo rất vừa người, có hơi bất ngờ, giống như là may theo size chuẩn của cô vậy.
Lưu Yến Thanh không suy nghĩ nhiều, sau khi mặc trang phục liền rời khỏi phòng, đi xuống lầu.
Người làm nữ đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Lưu Yến Thanh sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, theo bản năng liếm môi.
"Xin hỏi đây là đâu?"
Người làm nữ đang quét nhà quay đầu lại mỉm cười với cô, "Nơi này là biệt thự Thành Phương, thuộc sản nghiệp nhà họ Lâm."
Lưu Yến Thanh gật đầu.
Biệt thự Thành Phương, khu đất vàng nổi danh cả là thành phố.
Nhà Lưu Yến Thanh mặc dù điều kiện cũng không thua kém, nhưng đối với khu vực này cô vẫn là không dám tùy tiện xuống tay.
Bởi vì ở người ở chỗ này không phải hậu phương chính trị mạnh mẽ, thì cũng là giới siêu giàu, quyền lực có thể làm chao đảo cả nền chính tri.
Lưu Yến Thanh nhìn toàn bộ ngôi nhà từ trên xuống dưới, tòa nhà hai tầng, trang hoàng theo phong cách tao nhã mà sang trọng.
Thảm lông dễ mềm mại, ghế sofa màu trắng, ấn tượng nhất là chùm đèn treo thủy tinh màu vàng hắt ánh sáng dìu dịu, toàn bộ đồ đạc trong ngôi nhà đều bằng gỗ đỏ phục cổ thượng hạng.
khắp nơi hiện ra vẻ tao nhã mà xa hoa, nhưng vẫn đủ ấm áp.
Lưu Yến Thanh bĩu môi, cảm giác ấm áp của ngôi nhà căn bản không cân xứng với khí chất bá đạo của Lâm Thành Thông.
Trong sân là một sân cỏ rất lớn, bãi cỏ xanh non rất hợp với bầu trời xanh thắm, không khí mát mẻ cùng nhiệt độ mặt trời thích hợp, khiến cho Lưu Yến Thanh vốn tâm tình phiền não lập tức thoải mái hẳn ra.
Lưu Yến Thanh ngắm nhìn bốn phía, Lâm Thành Thông này thật đúng là có tiền, phòng ốc rộng rãi mút mắt, căn bản không thấy cổng lớn ở đâu!
Đôi môi đỏ mọng trề ra, Lưu Yến Thanh có hơi nổi nóng, vừa chuẩn bị xoay người, ánh mắt liền lướt đến đài phun nước cách đó không xa.
Có người ?!
Cô nhếch môi, hướng về phía người nọ "Xin chào, xin hỏi.
.
." Lưu Yến Thanh lời còn chưa là nói hết liền dừng lại, trợn to hai mắt nhìn người trước måt.
Cả người đều là âu phục màu trắng, trong tay cầm bút vẽ an tĩnh vẽ trên một khung tranh canvas, hãn quay đầu lại, trong nháy mắt Lưu Yến Thanh không nhịn được suýt kêu lên.
Người này.
.
.
dáng dấp giống Lâm Thành Thông như đúc.
Nhưng mà, chỗ không giống chính là.
.
.
Lâm Thành Thông cả người tản mát ra khi chất tà mị, tàn nhẫn cùng lạnh lùng, nhưng ánh mắt người này lại vô cùng trong trẻo.
Thời điểm hắn nhìn về phía cô, gương mặt liền nhoẻn cười, tựa như là ánh mặt trời, ấm áp dịu dàng, trực tiếp đánh mạnh vào trong lòng Lưu Yến Thanh.
Thì ra trên thế giới này thật sự có người có thể mìm cười lấp lánh rực rỡ như thế sao? "Anh.
.
.
là ai ? Anh là anh em sinh đôi với Lâm Thành Thông sao? Anh là anh hay là em trai hắn.
?" Lưu Yến Thanh hỏi nhỏ, nhưng mà một loạt vấn đề của cô, chỉ làm cho người đàn ông trước mắt nghiêng đầu, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp.
Anh ta không trả lời, chẳng qua nghiêng đầu mỉm cười, nhìn Lưu Yến Thanh.
Trong lúc nhất thời có chút lúng túng, Lưu Yến Thanh sờ gáy, nhìn bức tranh trước mặt do hắn vẽ, trên khung tranh canvas là một bức tranh hoa hướng dương còn dang dở.
"Anh vẽ thật đẹp mắt.
Giống như thật vậy!" Lưu Yến Thanh cười, nhìn trong mắt hắn đầy vui mừng.
Người đàn ông vẫn là không nói chuyện, nhưng là nhưng đôi mắt cong lên gật đầu một cái với Lưu Yến Thanh, tựa hồ đồng ý quan điểm của cô.
Lưu Yến Thanh hơi không biết làm sao, mặc dù khuôn mặt rất giống tên ác ma đó, nhưng là nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Chỉ tiếc.
Hắn cho đến bây giờ cũng không nói chuyện với cô một câu nào..
Hắn là không thể nói chuyện? ! Hay là, căn bản không muốn nói chuyện cùng cô?!
Lưu Yến Thanh thở dài một cái, nhìn đồng hồ, cười nói với hắn: "Anh có thể cùng tôi trò chuyện hay không? Nếu như anh không muốn nói, có thể cho tôi biết làm sao để ra khỏi biệt thự này, tôi phải đi về nhà!"
Người đàn ông thoáng qua một tia không muốn trong ánh mắt, nhưng rất nhanh không để ai kịp năm bắt, ngay sau đó liền gật đầu.
Hắn nhìn Lưu Yến Thanh, chậm rãi xoay người, ngón tay chi hướng bên phải.
"Bên kia đúng không?" Lưu Yến Thanh hỏi.
Người đàn ông gật đầu, không có nhìn cô nữa, xoay người, tiếp tục vẽ nốt bức tranh của mình.
Lưu Yến Thanh dừng lại một chút, đưa mắt nhìn hằn, nói với hắn một câu tạm biệt, sau đó dựa theo phương hướng tay hắn chỉ, rất nhanh liền đi ra ngoài.
Nhưng không biết tại sao, Lưu Yến Thanh luôn cảm thấy vừa rồi người kia cho cô cảm giác gì đó là lạ, nhưng là cô lại không nói được rốt cuộc là là chỗ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...