Lưu Yến Thanh trợn mắt há hốc nhìn hình ảnh đập vào mắt.
Làn da màu đồng cường tráng khỏe mạnh, phần bụng sáu múi phập phồng, cơ thể cao lớn nhưng cần đối được hắn chăm sóc rất tốt, từng giọt nước khúc xạ ánh sáng lóe lên, từ cổ chảy xuống ngực, lướt qua chiếc eo hẹp, chảy xuống và biến mất bên trong chiếc khăn tắm lớn màu trắng vắt hờ hững ngang hông, đường cong hấp dẫn tản ra mị lực cuồng dã.
Lưu Yến Thanh nuốt nước bọt, đáy lòng nói thầm một câu, lấy sắc dụ người.
"Sáng sớm làm cô mù mắt rồi à?" Lâm Thành Thông cau mày.
Gò má giống như bị hun nóng, Lưu Yến Thanh nhanh chóng nhắm tịt mắt, đôi má và vành tai lập tức đỏ rựng, cả người đều tựa như đang bị nướng trên than hồng, nóng muốn phát sốt
Thấy cô xấu hổ như chưa trải sự đời, dáng vẻ mắc cỡ đỏ bừng hai gò má, giống như một con thỏ trắng ngây thơ, điềm đạm đáng yêu, Lâm Thành Thông thiếu chút nữa không nhịn được nhào tới.
Nhưng vừa nghĩ tới lần đầu tiên chúng đụng cô, đi vào một cách thuận lợi không hề trở ngại, ánh mắt hắn bất thình lình liền trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn Lưu Yến Thanh mang vẻ chán ghét.
"Đại tiểu thư, cô thật là khéo giả vờ, ngay cả người không còn trinh trắng như cô cũng biết đỏ mặt? Thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt!"
Khóe miệng giuông lên, hai tay khoanh trước ngực vẫn ung dung nhìn chế giễu cô.
"Cô chắc hẳn đã từng lên giường với không ít đàn ông chứ ? Chỉ tiếc, kẻ hèn này cảm thấy công phu trên giường của tiểu thư cô vẫn chưa thuần thục lắm, cần cần mẫn học tập nhiều hơn!"
Lưu Yến Thanh sửng sốt một chút, lập tức phản ứng! Đáng chết, Lâm Thành Thông dám nói mình là xe bus miễn phí?
Đêm hôm đó! Lần đầu tiên của cô chính xác không phải là cho hắn đích! Bất quá cô cũng là người bị hại l
Trên du thuyền, người đàn ông kia ngang ngược xông vào, còn cướp đi trinh tiết của cô, cô mới là người là cảm ăn hoàng liên có khổ không nói ra được! Nỗi oan ức của cô tìm ai than thở
Thân thể Lưu Yến Thanh phập phồng dưới chăn, khuôn mặt cô bị chọc giận, đỏ ửng đến nỗi có thể nhỏ máu!
Nhưng Lưu Yến Thanh cũng không phải là đèn cạn dầu, lúc này cô trầm mặt xuống, giọng mỉa mai nói: "Lâm Thành Thông, anh là đồ miệng chó không mọc nổi ngà voi! Không biết đầu đuôi thì im miệng cho tôi!" "Cô nói lại lần nữa? Sắc mặt Lâm Thành Thông trong nháy mắt trở nên hung ác tới cực điểm!
Trong mắt hắn đột nhiên tóe ra một tia băng lãnh, hắn trầm mặt mặt không cảm xúc, cả người toát ra một sức mạnh bức người.
Lưu Yến Thanh theo bản năng rụt vào trong chăn.
"Lưu Yến Thanh! Có bản lãnh cô cứ tiếp tục mồm nhanh hơn não, tôi có nhiều nhất chính là thời gian, tôi sẽ từ từ chơi với cô, ngược lại tôi muốn xem miệng lưỡi bén nhọn của cô có thể chống đỡ được tới khi nào!"
Nói xong, "Ầm ––" đất một tiếng, Lâm Thành Thông đập cửa bỏ đi.
Lưu Yến Thanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, căm hận nhìn bóng lưng hãn, đáy lòng âm thầm mắng: Lâm Thành Thông anh tốt nhất giữ mồm giữ miệng, tích chút phúc đức, nếu không đến lúc đó xuống âm tào địa phủ, Diêm vương cũng không tha cho anh!
Nhặt quần áo tán loạn rơi trên mặt đất, Lưu Yến Thanh chịu đựng đau xót giữa hai đùi, đi vào phòng tầm, kết quả lúc thấy dấu vết trên người mình, cô nhất thời "A!" Cô hét lên.
Trong phút chốc, từ trong phòng tắm vọng ra tiếng thét đinh tai nhức óc, ngay sau đó liền nghe được Lưu Yến Thanh lôi hết toàn bộ trên dưới mười tám đời tổ tông Lâm Thành Thông mắng chửi một trận
Người giúp việc dưới lâu nghe sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi, ánh mắt sợ hãi nhìn người trong cuộc, hết thảy đổ mồ hôi giùm Lưu Yến Thanh.
Mà Lâm Thành Thông tựa như không nghe thấy, thần sắc như thường.
Lưu Yến Thanh đứng ở trước gương nhìn cả người mình trên dưới chi chít vết hôn, cô đổ mồ hôi lạnh
Da thịt trắng nõn hết xanh lại tím, ngay cả nơi đó, mơ hồ có thể thấy dấu vết kịch chiến tối hôm qua.
Lâm Thành Thông đáng chết.
Lâm Thành Thông đáng ghét.
Lâm Thành Thông ác độc!
Lâm Thành Thông khốn kiếp!
Khốn kiếp!
Lưu Yến Thanh ngâm mình dưới nước, dùng sức xoa xoa da, tựa hồ muốn đem những thứ không chịu nổi kia xóa sạch không để lại dấu vết.
Chừng nửa giờ sau, Lưu Yến Thanh mới tắm rửa thay quần áo xong, đi xuống lầu.
Cô vốn là muốn xuống trễ, như vậy cũng sẽ không là nhìn thấy Lâm Thành Thông nữa, lại không ngờ, hắn đang ngồi ở trước bàn ăn ăn bữa sáng một cách ưu nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có phong độ quý tộc.
Lưu Yến Thanh sờ cái bụng đang phát ra tiếng ục ục, nhìn bữa ăn sáng phong phú trên bàn, nuốt nước miếng ực một cái.
Cô liền bước xuống, đặt mông ngồi xuống ghế, đưa tay định lấy bò bít tết trước mắt, lại bị một cái tay gạt ra.
"Anh muốn làm gì? Ăn cũng không cho?" Lưu Yến
Thanh tròn mắt trợn trừng, tức tối bất bình nói.
Lâm Thành Thông cất một miếng nhỏ bò bít tết, bỏ vào miệng, nhai thật kỹ, sau đó chậm rãi mở miệng: bất quá là nữ đầy tớ tôi mua về, có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn với tôi?" "Anh!" Lưu Yến Thanh chỉ vào mặt hắn, giận đến không nói nên lời.
"Muốn ăn cũng được, chờ tôi ăn xong rồi ăn phần còn dư lại!" Lâm Thành Thông vừa nói, đôi mắt cười nham hiểm.
Lưu Yến Thanh cứng họng.
"Lưu Yến Thanh không phải miệng mồm lanh lợi sao? Sao bây giờ một câu cũng không nói "..." Lưu Yến Thanh cắn răng nghiến lợi, cô buông xuống thứ đang cầm trong tay, hít sâu một hơi, nhếch mép cười nói: "Được! Lâm Thành Thông, anh giỏi lắm! ăn thì không ăn!"
Nói xong, Lưu Yến Thanh đứng phắt dậy, nhanh chóng chạy trở về phòng, không muốn nhìn thấy Tên khốn đáng chết, Lâm Thành Thông đáng chết, chờ hẳn đi, cô mới xuống ăn
Nhìn Lưu Yến Thanh xoay người chạy đi, Lâm Thành Thông buông dao trong tay xuống, lau miệng.
"Thiếu gia, như vậy có phải hơi quá đáng hay ? Thiếu phu nhân sẽ Lai thông cảm nhìn theo Lưu Yến Thanh, quay đầu nói với Lâm Thành Thông.
"Chú Lai, cô bất quá là đầy tớ tôi mua về, đừng coi cô ta là thiếu phu nhân gì đó trong cái nhà này, không cần để mặt mũi cho cô ta.
Nói đến đây, Lâm Thành hơi dừng lại một chút, nói tiếp: "Cô ta là người lớn rồi, sẽ không để mình chết đói đâu!"
Chú Lai trên mặt xẹt ngang một tia mất tự nhiên, đổ mồ hôi giùm Lưu Yến Thanh, trong lòng thầm than, lắc đầu thương cảm.
Chú Lai từ thời cha chủ Lâm Thành Thông vẫn làm việc ở nhà họ Lâm, gặp qua vô số người.
Ông nhìn ra được Lưu Yến Thanh là một cô gái tốt, cũng thật xứng đối với thiếu gia, nếu là không có chuyện cũ kia...!Nói không chừng còn có thể tác thành nhân duyên, đáng tiếc!
Chủ Lai lắc lắc đầu, cảm thấy không đáng cho Lưu
Yến Thanh.
Lưu Yến Thanh nằm giữa chiếc giường lớn, sau khi lăn đến vòng thứ mười tám, cuối cùng không còn sức lực nữa.
Giống như cá chết nằm ở trên giường không nhúc nhích, một đôi mắt to trống rỗng vô hồn nhìn chăm chăm trần nhà.
Cô sắp đói ngất đi
Nhìn cái đèn treo thủy tinh màu tím nhạt trên trần nhà, trong lòng lặng lẽ điểm danh: long thang bao, há cảo da cả, vịt quay, cua đại áp, tôm rang muối, thịt kho tàu...
Ta muốn ăn thịt! Lưu Yến Thanh khóc không ra nước mắt.
Trong lòng gào khóc: Lưu Yến Thanh sao lại không có khi tiết như vậy! Hắn không cho mày ăn cơm thì mày không ăn cơm à! Tại sao mày phải nghe lời hãn như vậy hả!
Mày không biết người là sắt, cơm là thép, không ăn sẽ đói chết sao?!
Lưu Yến Thanh trong lòng đầy hối hận!
Trên thế giới này tuyệt đối không thể đắc tội với hai thứ, một thứ là tiền, một thứ khác chính là thức ăn Đang lúc Lưu Yến Thanh ở trên giường tự thương xót cho chính mình, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...