Cô cảm thấy chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ không nói được lời nào tử tế.
Nếu đã không có lời nào tử tế, thì sao cô phải tự khiến bản thân mình khó chịu chứ?
“Về những người và việc không liên quan đến cuộc sống của tôi, tôi đều không muốn biết.” Bạch Nguyệt dứt khoát nói.
“Cô biết rõ như vậy là tốt, tôi nghe nói, Cố Lăng Kiệt đã chuyển công văn tới bệnh viện của cô, bảo cô đăng ký đi quân khu à?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tin tức của anh cũng nhanh nhỉ? Cố Lăng Kiệt có thù oán gì với anh à?” Bạch Nguyệt nhếch miệng cười, đi về phía trước.
“Vốn không có thù oán gì, có điều nhắm vào vợ của tôi, nhốt tôi vào trại giam, lại khiến tôi mất đi chức vụ Phó cục trưởng, tôi sẽ không quên bất cứ chuyện nào hết. Cô nói xem tôi có bỏ qua cho hắn không?” Mắt Tô Khánh Nam lạnh lẽo hơn vài phần.
“Đừng tuyệt tình quá, nếu như tôi giống anh thì không biết anh đã chết mấy trăm lần rồi.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Tôi tha cho người khác không có nghĩa là người khác cũng sẽ tha cho tôi, giống như Tô Tiểu Linh, cô ta cũng sẽ đi quân khu. Cô cảm thấy nếu như cô đi, cô ta sẽ tha cho cô sao?” Tô Khánh Nam cười nói.
Mắt Bạch Nguyệt rũ xuống, cô khẳng định: “Tôi sẽ không đi đâu.”
“Sợ thì sợ, nếu như cô không đi, e rằng công việc ở bệnh viện cũng chẳng làm được nữa. Dù sao quân khu cũng đã hạ lệnh rồi, cô thấy có mấy người dám chống lại bố của Lưu San.” Tô Khánh Nam rũ mắt nói.
Bạch Nguyệt không còn gì để nói.
Tô Khánh Nam liếc cô một cái, hắn nắm lấy cánh tay cô, kéo cô tới bên cạnh mình.
“Anh làm gì thế? Buông tôi ra.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
“Nếu Cố Lăng Kiệt sắp kết hôn rồi, thì đừng chọc vào hắn nữa.” Tô Khánh Nam cảnh cáo, nhìn cô với ánh mắt tàn nhẫn.
“Việc của tôi, tôi tự biết quyết định, Tô Khánh Nam, đừng quên anh chỉ là chồng cũ của tôi, trên pháp luật thì chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.” Bạch Nguyệt ra sức kéo tay mình lại.
Cô bước vào tiệm hoa quả. Tô Khánh Nam cũng không nói gì nữa mà đi theo cô.
Bạch Nguyệt chọn sầu riêng, trả tiền xong liền xách sầu riêng đi về phía trước.
Tô Khánh Nam nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, trong lòng giống như bị thứ gì chặn lại, vô cùng khó chịu.
Tô Khánh Nam hắn chưa từng phải khúm núm với một người phụ nữ nào như thế này.
Bạch Nguyệt chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ hắn vứt bỏ.
Nghĩ tới đây, Tô Khánh Nam không bước vào, hắn quay người bước lên xe của mình, rời đi.
Bạch Nguyệt bước vào phòng của Bạch Bích.
“Khánh Nam đâu?” Bạch Bích thấy không có ai phía sau Bạch Nguyệt bèn hỏi.
“Anh ấy bận nên đi trước rồi, mẹ, con bổ sầu riêng cho mẹ ăn nhé.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Bạch Bích cau mày: “Con với Khánh Nam lại cãi nhau hả? Tiểu Nguyệt, Khánh Nam là người đàn ông tốt như thế, con sửa tính khí của mình đi, đừng có luôn để người khác phải dỗ dành, cũng đừng chỉ chú tâm vào công việc.”
“Vâng.” Bạch Nguyệt khẽ cúi đầu đáp lời.
“Được rồi, con đi tìm Khánh Nam đi, nó mua ti vi cho mẹ rồi, mẹ xem ti vi đây. Tiểu Nguyệt, đừng để chồng quá tự do, nếu không nó sẽ cho con tự do mãi mãi đấy.”
“Mẹ, anh ấy bận công việc, con còn phải gội đầu với tắm cho mẹ nữa.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Không cần đâu, hôm nay Khánh Nam đã tìm một người chăm sóc cho mẹ rồi, hầu hạ mẹ hai mươi tư tiếng đồng hồ, con với nó mau sinh một đứa con đi. Đúng rồi, đứa bé trước kia con cho người khác rồi hả?” Bạch Bích lo lắng hỏi.
Bạch Nguyệt buồn rầu: “Vậy con đi trước nhé, tuần sau con lại tới thăm mẹ.”
Bạch Nguyệt cầm túi lên, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh của mẹ cô.
Một mình cô lững thững bước đi không mục đích. Bước đi, bước đi, chẳng biết đi mấy tiếng.
Vừa ngẩng đầu, lại thấy cổng của quân khu đặc chủng.
Cô vô thức đi tới đây, cô bị điên rồi sao?
Bạch Nguyệt vội quay người, xe của Cố Lăng Kiệt lại đi từ quân khu ra. Anh nhìn thấy Bạch Nguyệt thì hét: “Dừng xe.”
Trung tá Thượng nhìn thấy Bạch Nguyệt bèn nhắc nhở: “Sếp, giờ đang là thời kỳ đặc biệt, nếu như ngài và cô Bạch bị chụp được...”
Lời của trung tá Thượng còn chưa dứt, Cố Lăng Kiệt đã xuống xe rồi.
Anh nắm lấy cánh tay của Bạch Nguyệt.
“Buông ra.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô, anh buông tay ra, trầm giọng nói: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”
“Không cần đâu.” Bạch Nguyệt nhìn thấy có xe taxi liền vẫy tay.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, khóe môi nhếch lên.
Xe taxi dừng trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đang định mở cửa xe thì Cố Lăng Kiệt nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô đi về phía trước.
“Anh làm gì thế? Buông em ra.” Bạch Nguyệt phòng bị nói.
Cố Lăng Kiệt mở cửa phía sau xe ra, Bạch Nguyệt kiên quyết đứng đó, không muốn lên xe.
Anh dùng một tay mở cửa xe ra, một tay nắm bên hông cô, “Nếu như em cứ giằng co với anh thì anh chiều.”
“Em không thấy chúng ta có thể tiếp tục quan hệ gì nữa.” Bạch Nguyệt cau mày, tuyệt tình nói, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn anh.
“Cho nên em chặn số điện thoại của anh?” Cố Lăng Kiệt hỏi ngược lại, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận.
“Nếu như anh cảm thấy khó chịu trong lòng thì cũng có thể chặn số của em.”
“Lên xe, anh không muốn nói lại lần thứ ba.” Cố Lăng Kiệt ngang ngược nói, còn sắc bén nhìn cô.
Bạch Nguyệt quay mặt đi. Anh tiến tới hôn cô.
Bạch Nguyệt hoảng sợ, lùi về sau, lùi tới mức không lùi được nữa, đành phải bước vào ghế sau của xe.
Cố Lăng Kiệt ngồi bên cạnh cô, đóng cửa xe lại, trầm giọng dặn dò: “Đi khu nam.”
Trung tá Thượng liếc nhìn Bạch Nguyệt một cái, do dự hỏi: “Bây giờ ư?”
“Bảo cậu đi thì đi, nói lắm thế làm gì.” Cố Lăng Kiệt cáu.
Trung tá Thượng không dám hỏi nữa, lái xe đi khu nam.
Bạch Nguyệt quay mặt, nhìn ra ngoài cửa xe.
Tất cả mọi người đều không nói gì, bầu không khí đè nén vô cùng quái dị.
Cố Lăng Kiệt liếc cô, trầm giọng nói: “Tập đoàn Cố thị là gia sản nhà anh, việc này em biết chứ?”
“Ừm.” Bạch Nguyệt không nhìn anh, đáp một tiếng.
“Đầu tiên Cố thị kinh doanh tơ lụa, đến tay mẹ anh thì bắt đầu kinh doanh bất động sản. Là doanh nghiệp kinh doanh bất động sản khá sớm những năm 80.”
Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt. Cô không hiểu tại sao Cố Lăng Kiệt lại nói với cô những việc này.
“Bố anh đảm nhiệm chức vụ quan trọng từ rất sớm, ông ấy từng gọi điện thoại cho cục trưởng của bộ quản lý và phân phối tài nguyên, nói rằng ông ấy bán mấy miếng đất của ông ấy cho Cố thị với giá rẻ, đổi lại thì vị trí của vị cục trưởng này sẽ đổi thành thống đốc.”
“Dùng quyền lực giải quyết việc riêng, chuyện thường tình.” Bạch Nguyệt mỉa mai nói.
“Bây giờ chủ tịch của huyện này thất thế rồi, đang ở trong tay Tô Chung, có thả hay không là nhờ một câu nói của ông ta.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt hiểu rồi, ánh mắt càng ngày càng lạnh nhạt, “Tô Chung yêu cầu anh cưới con gái ông ta, điều kiện là sẽ thả thống đốc, đúng không?”
Cố Lăng Kiệt buồn bã nhìn Bạch Nguyệt.
Điện thoại của anh vang lên.
Anh nhìn thấy tên hiển thị là Tô Sỹ Hào liền nghe máy.
“Lăng Kiệt, thống đốc bị bắt kia chết trong cục cảnh sát, có phải do anh làm không?”
“Cái gì? Thống đốc chết rồi?” Cố Lăng Kiệt rất kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...