Lưu San cũng không biết bản thân mình muốn gì, cảm giác khó chịu dần dần mất đi, ngủ sâu một giấc.
Thẩm Diên Dũng say đắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, vén tóc mái cô sang một bên.
Lần đó của 3 năm về trước, anh đã yêu cô đến tận xương tủy.
Nếu đã chưa từng từ bỏ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ, đào hoa bên cạnh cô, anh liền diệt từ trong trứng nước.
Hoặc là cô cô độc đến già, hoặc là, cô chỉ có anh…
*
Bạch Nguyệt lấy được tư liệu về những hội viên kim cương cuối cùng đã chọn Tony hôm đó.
Lúc xem tư liệu, cô thừa nhận, có vài phần hoảng hốt.
Tô Tiểu Linh.
Người cuối cùng chọn Tony, vậy mà lại là Tô Tiểu Linh, như vậy, Mộc Hiểu Sinh có lẽ là bị Tô Chung bắt đi.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô.
Nếu chỉ là quan chức bình thường, Cố Lăng Kiệt chỉ cần nói một câu.
Tô Chung, đẳng cấp ở trên Cố Lăng Kiệt, hơn nữa còn là ứng cử viên sáng giá cho chức vị tổng thống lần này.
Không làm tốt…
Bạch Nguyệt cũng không dám manh động, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Một tiếng tút…
Cố Lăng Kiệt liền nghe máy.
“Cái kia, Cố Lăng Kiệt, tôi nghi ngờ người bắt Mộc Hiểu Sinh là bố của Tô Tiểu Linh, Tô Chung, sau đây… nên làm thế nào?” Bạch Nguyệt cực kì cẩn thận hỏi.
“Em nói Tony, Thành Lai, club dành cho nữ, tôi đã đoán ra là ông ta rồi. Không cần lo lắng, tôi đã giải quyết xong rồi, giờ Mộc Hiểu Sinh được thả ra, chuyện về sau, em không cần nhúng tay vào, Mộc Hiểu Sinh sẽ toàn quyền phụ trách.” Cố Lăng Kiệt thẳng thắn dứt khoát nói.
Bạch Nguyệt: “…”
“Anh đã biết rồi, còn bảo cục trưởng Trương đến phối hợp điều tra với tôi?” Cô không hiểu.
“Tôi chỉ là suy đoán, bảo hiểm hai chiều, sẽ không sai. Giờ tôi gọi người đưa em về, tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai gặp.” Cố Lăng Kiệt nói xong, không chờ cô đáp lời, liền ngắt máy.
Ngày mai gặp?
Ngày mai anh đã về rồi sao?
Vốn nói sẽ buông tha cho nhau, giờ cô lại nợ anh một bữa cơm, cũng không tiện từ chối anh.
Anh hời hợt nói, thả Mộc Hiểu Sinh ra, quá trình ở giữa chính là ngàn cân treo sợi tóc.
Cô nên mời anh.
Bạch Nguyệt quay về, để ngày mai có một tinh thần tốt, cô uống thuốc, nằm lên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô ngủ tới tự nhiên tỉnh, mở mắt ra, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngủ bên cạnh mình, đối mặt với cô, tay anh rất tự nhiên khoác lên eo cô.
Bạch Nguyệt rất ngạc nhiên, “Sao anh lại ở đây?”
Cố Lăng Kiệt không mở mắt, yết hầu lên xuống đầy gợi cảm: “Ngủ với tôi một lúc nữa.”
Cô thấy anh thật sự rất mệt mỏi.
Hôm qua lúc cô gọi điện cho anh đã gần 9 giờ, 9 giờ anh lên tàu hỏa, đến thành phố A có lẽ là 4 giờ sáng.
Cô không nói gì, cũng không động đậy.
Vốn cảm thấy không ngủ được nữa, dù sao từ trước đến giờ cô đều ngủ không ngon, dựa vào thuốc mà kiên trì, nhưng, cô bất giác lại chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu.
Cố Lăng Kiệt vừa động, Bạch Nguyệt liền tỉnh, mở mắt ra: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Cố Lăng Kiệt nhìn qua điện thoại: “12 giờ.”
Bạch Nguyệt: “…”
Cô ngủ quá lâu rồi, ngồi dậy, “Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm.”
Cố Lăng Kiệt đè vai cô xuống, áp lên giường, “Trước khi ăn cơm, làm một số chuyện khác trước đã.”
Bạch Nguyệt thấy anh định hôn lên môi mình, liền che miệng lại.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, “Bạch Nguyệt, đừng chọc tôi tức giận.”
“Tôi còn chưa đánh răng.” Bạch Nguyệt rầu rĩ nói.
Ánh mắt Cố Lăng Kiệt dừng lại, buông lỏng cô, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt trước.
Bạch Nguyệt đi tới, vừa lấy kem đánh răng, đã thấy Cố Lăng Kiệt đi vào bồn tắm đứng, tắm ngay trước mặt cô.
Bạch Nguyệt không cẩn thận nhìn thấy chỗ đó của anh, là trạng thái đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mặt cô đỏ lên, một bộ dáng nghiêm chỉnh đánh răng, bôi sữa rửa mặt, rửa mặt.
Anh đã đứng sau lưng cô, chỉ quấn khăn tắm, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Em muốn tắm hay không?”
Bạch Nguyệt đối diện với con ngươi thâm thúy của anh, nhìn thấy ham muốn trong mắt anh, trong lòng có vài phần hoang mang.
Làm sao, lại quay về như trước rồi?
Cô lắc đầu, “Hôm qua tôi đã tắm rồi, lát nữa còn phải đến phòng nghiên cứu báo cáo, chiều còn phải tăng ca nữa.”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, trong mắt mang ý giận, “Em không phải là nhân viên ngoài biên chế sao? Mộc Hiểu Sinh nói em không cần đi làm, hành động tự do.”
Làm sao anh đều biết thế?
Cô có loại cảm giác tự bê đá đập chân mình.
“Không muốn?” Cố Lăng Kiệt nhìn ra tâm tư của cô.
Bạch Nguyệt cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua tia sáng, “Tôi đói, hôm qua không ăn trưa, tối cũng không ăn mấy, sáng nay chưa ăn gì, bụng tôi giờ đói đến phát đau.”
“Ừ, là tôi sơ sót rồi, đi ăn trước đi. Quần áo thay ra, em giặt giúp tôi, không sao chứ?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn qua.
Quần áo tùy thân mà anh nói kia, nhìn bên ngoài, có lẽ phải giặt khô.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại gật đầu.
Cố Lăng Kiệt nhếch khóe miệng, coi như thỏa mãn với câu trả lời của cô, đi ra khỏi nhà tắm.
Bạch Nguyệt cũng ra theo, lúc này mới phát hiện, anh mang theo cả hành lí tới.
“Anh gần đây không cần đến quân khu sao?” Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“Lát nữa sẽ quay về, trong quân khu còn rất nhiều việc phải làm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Phản ứng của cô anh đều thu vào trong mắt, không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh đi một chút.
Anh thay quần áo trước mặt cô, giống như vợ chồng già vậy, Bạch Nguyệt xấu hổ, cầm quần áo, đi vào nhà tắm thay xong mới đi ra.
Bọn họ cùng đi quốc tế Thủy Nguyệt ở bên cạnh khách sạn tìm quán ăn cơm.
Cô còn nhớ hơn 3 năm trước, bọn họ cũng cùng nhau ăn ở đây, lúc đó, nếu như không tiếp tục, thì tốt làm sao.
“Muốn ăn kem không?” Cố Lăng Kiệt hỏi Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nhìn thấy quán kem kia, cười lên.
Vẫn là quán kem đó, chủ quán vẫn chưa đổi, “Lần đầu tiên tôi và anh hẹn hò, anh cũng hỏi tôi muốn ăn kem không? Tôi nói không muốn, anh lại mua 3 cái, bảo tôi cầm giúp anh, cuối cùng, tôi ăn kem, anh liền đưa kem cho bạn nhỏ khác.”
“Khá giống chuyện tôi sẽ làm ra.” Cố Lăng Kiệt không phủ nhận.
“Phúc hắc.” Bạch Nguyệt bình luận nói.
“Nếu là loại chuyện này, có lẽ là lúc đó tôi thích em.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Ánh mắt Bạch Nguyệt dừng lại, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, bắt gặp ánh mắt anh nhìn sang.
Cố Lăng Kiệt đánh giá cô, “Em không tin tôi thích em?”
Bạch Nguyệt không muốn tiếp tục tôi đoán anh đoán mọi người cùng đoán, cô muốn quyết đoán một chút, không lãng phí thời gian của nhau, "Cố Lăng Kiệt, người anh thích có lẽ là Chu Hân Ly."
Cô Lăng Kiệt rất bình tĩnh, trên mặt cũng không thay đổi biểu cảm.
Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu.
“Bạch Nguyệt, em từng yêu Tô Khánh Nam sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Chuyện của chúng ta không giống nhau.”
“Kết quả giống nhau, không phải sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại.
“Trong lòng tôi đã không còn Tô Khánh Nam, trong lòng anh vẫn còn Chu Lân Ly sao?” Bạch Nguyệt tự hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...