“Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí, có khả năng cái kia là chiến lược kinh doanh của bọn họ, nói là miễn phí, sau đó trêu chọc cho cậu muốn ngừng mà không được, liền bắt đầu nâng cấp thu phí phục vụ.” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Mình cũng nghĩ là như vậy, hay là, đuổi bọn họ đi đi.” Lưu San và Bạch Nguyệt bàn bạc.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Như vậy là tốt nhất.”
“Đi, quay lại.” Lưu San mở cửa: “Cái kia, các cậu đi đi, chúng tôi không cần nữa.”
“Chúng tôi đã làm sai gì sao?” Thanh niên đeo mặt nạ hồ li giãy giụa nói.
“Tôi thấy cậu nói quá nhiều.” Lưu San không khách khí nói.
Thẩm Diên Dũng mang mặt nạ rồng ngược lại rất thoải mái, đứng dậy, tao nhã gật đầu, đi ra ngoài.
Thanh niên mang mặt nạ hồ li thấy Thẩm Diên Dũng đi rồi, cũng lập tức đi theo.
Lưu San nhìn bọn họ thẳng thắn dứt khoát như thế, yên tâm, cầm cốc rượu vang lên, nhấp một ngụm, rượu khá ngon.
Điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên.
Cô thấy là Cố Lăng Kiệt, lập tức nghe máy.
Cố Lăng Kiệt nghe thấy tiếng hát truyền tới: “Em vào trong rồi?”
Bạch Nguyệt ảo não, bắt máy vội quá, quên không tắt nhạc đi: “Thật sự chỉ là hát hò mà thôi.”
“Bây giờ đi ra ngoài cửa, còn đi vào nữa, tôi đảm bảo, sẽ khiến một người trong các em mất một cái chân đó.” Cố Lăng Kiệt tức giận nói.
“Biết rồi.”
“Em nên biết bên ngoài đều là người của tôi, đừng nghĩ rằng sẽ may mắn thoát được.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Vâng.” Bạch Nguyệt ngắt điện thoại.
“Sao vậy?” Lưu San không hiểu hỏi.
“Mình có việc, phải ra ngoài trước một chút, có khả năng sẽ không quay lại, hay là, cậu cùng mình đi đi.” Bạch Nguyệt lo lắng cho Lưu San.
“Mình đặt ba tiếng cơ, ở đây đủ 3 tiếng sẽ tặng thêm một tối, ngày mai mình không cần đi làm, mình muốn hát thật thoải mái.” Lưu San không đi.
“Một mình cậu ở đây quá nguy hiểm.”
“Có gì nguy hiểm chứ, cướp sắc sao? Cầu còn không được, haha, mình không sao, cậu bận thì đi đi, nếu cậu còn muốn hát, thì đến phòng bao này tìm mình.” Lưu San đẩy Bạch Nguyệt ra ngoài.
Bạch Nguyệt cảm thấy rất có lỗi.
Cô vốn đến để chơi cùng Lưu San, cô cũng không ngờ Mộc Hiểu Sinh sẽ xảy ra chuyện.
“Có chuyện thì gọi điện thoại cho mình. Hôm khác, mình sẽ hát cùng cậu cả một ngày.” Bạch Nguyệt hứa hẹn.
“Được đó, cậu đi đi, không có người giành mic với mình, một mình mình cực kì thoải mái, hahaha.” Lưu San thoải mái nói.
Điện thoại của cô lại vang lên, thấy là số lạ, có lẽ là cục trưởng kia, liền nghe máy.
“Cái đó, cô Bạch Nguyệt. tôi là Trương Đông Bình của Sở Công an thành phố, có người chỉ thị, nếu trong vòng 5 phút cô không ra ngoài, chúng tôi sẽ phải đi vào tìm cô.” Trương Đông Bình thấy có lỗi nói.
“Bây giờ tôi đang trên đường đi ra rồi.” Bạch Nguyệt giải thích.
Cô đoán người kia, là chỉ Cố Lăng Kiệt.
Cô rõ ràng đã chia tay với Cố Lăng Kiệt, anh quản cô cũng quá nhiều rồi.
Cô cũng không phải là bạn gái của anh.
Trong lòng có không còn chút sức nói ra, cứ cảm thấy cứ tiếp tục như thế này, cô sẽ trốn không thoát khỏi cái lồng giam mà anh tạo ra.
Ra khỏi phòng bao, vì quá gấp, cô không để ý đến có người đang nhìn chằm chằm mình.
“Điện hạ, người phụ nữ kia ra ngoài rồi, chúng ta không cần sắp xếp người đưa cô ta rời khỏi nữa chứ?” Thanh niên đeo mặt nạ hồ li nói.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng: “Xem ra, là số trời đã định, chờ Lưu San uống hết li rượu kia, các cậu liền mang cô ấy đi.”
“Vâng.”
*
Bạch Nguyệt đi tới cửa, có hai chiếc xe cảnh sát ở đó.
Một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát, rất uy vũ.
Ông ta chủ động duỗi tay về phía Bạch Nguyệt, khách khí chào hỏi: “Xin chào, tôi là Trương Đông Bình, hiện cô cần tôi giúp đỡ gì vậy?”
“Xin chào, tôi là Bạch Nguyệt.” Sau khi chào hỏi xong, Bạch Nguyệt trực tiếp vào đề: “Đi tìm xem những khách đã chọn Tony là ai trước, tôi muốn tư liệu cụ thể của những vị khách đó.”
“Được, có người bảo cô lên xe chờ, cho tôi khoảng 10 phút, 10 phút sau tôi đưa tư liệu cho cô.” Trương Đông Bình nói.
Bạch Nguyệt: “…”
Trương Đông Bình mang theo người đi vào trong club.
Có cảnh sát mở cửa, ý bảo Bạch Nguyệt lên xe.
Trong lòng cô có cảm giác kì lạ, ngồi lên ghế sau xe, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tin nhắn điện thoại vang lên.
Cô thấy là Lưu San, liền mở ra xem: “Tiểu Bạch, mình nhìn trúng một tên trai bao, đi chơi trước, đừng tìm.”
Bạch Nguyệt lo lắng, gọi điện cho Lưu San.
Lưu San không nghe máy.
“Cậu điên rồi, đang ở phòng nào? Chị San, đừng làm những chuyện khiến mình phải hối hận.” Bạch Nguyệt lo lắng gửi tin nhắn đi.
“Yên tâm đi, mình biết mình đang làm gì, mình đã trưởng thành rồi, cứ như vậy đã, mình đi tắm đã, tắt máy đây. Cậu đừng có quấy rầy mình đó, là chị em thì phải ủng hộ mình.”
Bạch Nguyệt thấy ngữ khí này của Lưu San.
Mặc dù cô không tán thành, nhưng, Lưu San nói đúng, cô ấy đã trưởng thành, biết rõ bản thân đang nói gì.
Nếu cố cưỡng ép đưa Lưu San đi, Lưu San cũng sẽ không vui vẻ.
Cô không gọi điện thoại lại nữa, chỉ lo lắng âm ỉ.
Thẩm Diên Dũng gửi xong tin nhắn, tắt nguồn máy của Lưu San, đặt lên tủ đầu giường, lạnh lùng nhìn Lưu San đang hôn mê trên giường.
Vậy mà lại đến tìm trai bao, anh thật là cho cô quá tự do rồi.
Anh tháo cà vạt, vứt lên sofa, cởi quần áo.
Lưu San khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy thật nóng, giống như có rất nhiều côn trùng đang bò trên người vậy: “Khó chịu.”
Cơ thể Thẩm Diên Dũng áp lên người cô, nắm lấy cằm Lưu San: "Khó chịu đến chết cũng đáng đời em, làm phụ nữ của tôi mà một chút tự giác cũng không có."
Lưu San vỗ tay anh, mở mắt, tầm mắt rất mơ hồ, nhìn không rõ ràng.
Cô uống hết một cốc rượu đã gục, choáng váng chóng mặt.
“Tôi khát, nước.” Lưu San nỉ non.
“Đến đây.” Thẩm Diên Dũng hôn lên môi cô.
Lưu San dùng lực mút lấy, vẫn chưa hết khát, nhưng đã tốt hơn trước rồi.
Thẩm Diên Dũng bị cô mút lấy đầu lưỡi phát đau, rời ra.
Lưu San không thỏa mãn, níu lấy cổ anh.
Thẩm Diên Dũng nhếch khóe miệng, chủ động hôn lên môi cô.
Cô giống như đứa trẻ vậy, thế nhưng, như vậy vẫn chưa thể dẹp đi máu nóng cuồn cuộn trong người.
“Tôi khó chịu.” Lưu San vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Diên Dũng.
“Chờ thêm nửa năm nữa được không?” Thẩm Diên Dũng ý tứ sâu xa nói.
Nửa năm, anh đã có thể đi tới đỉnh cao thế giới, hôn nhân có thể tự mình nắm trong lòng bàn tay.
“Không được, bây giờ tôi rất khó chịu.” Lưu San đẩy anh ta, muốn đi nhà tắm giội nước lạnh để hạ nhiệt độ cơ thể.
Anh kéo lấy cô, cô mềm mại như bông, một chút sức lực cũng không có, ngồi lại trên giường.
Thẩm Diên Dũng nhìn về phía cô: “Em đừng có mà đi tìm bạn trai nữa, sau này tôi sẽ lấy em.”
Lưu San nhìn môi anh mấp máy, tay dường như nghe thấy cái gì, thế nhưng, lại không kịp phản ứng là có ý gì.
Càng ngày cô càng khó chiu.
“Tôi muốn đi bệnh viện, tôi sắp chết rồi.” Lưu San đứng lên.
Anh ôm lấy cô vào lòng mình, không đàng hoàng nói: “Tôi chữa giúp em có được không?”
Cô có chút hoảng hốt.
Anh đặt cô lên giường, bàn tay dọc theo eo váy cô đi xuống.
Thuốc anh hạ là loại mới nhất, cực kì mạnh, cô sớm đã chuẩn bị tốt rồi, lúc anh hôn lên môi cô, tay vén váy cô lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...