Hồ Đức Hải không dám ở bên ngoài lâu, sau khi khoe khoang với đám cung nữ thái giám mình mấy ngày nay ở trong ngục giam muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, chẳng ai làm gì gã, gã vội vàng vào chủ điện tạ ơn Lan phi.
"Nô tài Hồ Đức Hải tham kiến nương nương.
Hu hu hu...!Tạ ơn nương nương đã cứu giúp nô tài, sau này nô tài chắc chắn sẽ vì nương nương mà đầu rơi máu chảy, đến chết mới thôi.
Hu hu hu..."
Xét về diễn kịch, Hồ Đức Hải là người trong nghề.
Gã vừa vào trong liền ba quỳ chín lạy với Lan phi, dùng nước mắt nước mũi biểu đạt sự cảm kích.
Lan phi híp mắt liếc xéo gã: "Khi nãy bổn cung còn thấy ngươi ở bên ngoài khoe khoang với bọn thái giám cung nữ lắm mà, sao đến chỗ bổn cung lại khóc lóc ầm ĩ hả? Cẩu nô tài nhà ngươi gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bổn cung thấy mấy ngày bị bắt giam, ngươi càng ngày càng dẻo miệng!"
"Nương nương trêu ghẹo nô tài rồi, nô tài ở trước mặt nương nương mới là bộ mặt thật của nô tài.
Có đánh chết nô tài nô tài cũng không dám ở trước mặt nương nương ra vẻ khoe khoang gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu nương nương không tin, nô tài có thể thề với trời!"
Hồ Đức Hải lau nước mắt, vừa dứt lời liền giơ một tay lên.
Lan phi nhếch môi: "Thôi, bổn cung thấy ngươi cũng không dám khoe khoang trước mặt bổn cung.
Bây giờ ngươi ra ngoài rồi thì làm việc cho bổn cung thật tốt, đừng uổng cong bổn cung mở lời cầu xin hoàng thượng thả cẩu nô tài nhà ngươi ra."
"Nương nương yên tâm, cái mạng này hiện giờ là của nương nương, nô tài chắc chắn sẽ toàn tâm toàn lực phân ưu cho nương nương."
"Coi như ngươi thức thời.
Ngươi vừa ra ngoài nên chưa biết Xuân Ý của Y Lan Điện chúng ta hiện đã được hoàng thượng phong làm Tuệ tài nhân, đang ở tây thiên điện của Y Lan Điện."
"Gì cơ? Xuân Ý được phong làm Tuệ tài nhân?"
Nghe Lan phi nói, Hồ Đức Hải giật mình.
Trước đây gã từng có vài lời nói cử chỉ trêu chọc Xuân Ý.
Cũng không biết nữ nhân kia có ghi thù gã không?
"Thảo nào khi nãy nô tỳ không gặp nàng ta mà lại thấy có hai nô tỳ lạ mặt, hai nô tỳ kia chắc là hoàng thượng phái đến hầu hạ nàng ta đúng không?"
"Hừ, một tài tử nhỏ bé như nàng ta nào xứng để hoàng thượng đích thân chọn nô tỳ đưa đến? Là nữ nhân Lương phi kia! Lương phi trước nay biết cách lấy lòng hoàng thượng, làm gì cũng nghe theo hoàng thượng.
Bổn cung càng ngày càng không vừa mắt nàng ta!"
"Nương nương đừng quá tức giận, chú ý sức khỏe.
Xét về gia thế, về ân sủng, dù là Lương phi hay Tuệ tài nhân thì bọn họ nào phải đối thủ của người?"
"Tuy là nói như vậy nhưng bổn cung vừa sinh non.
Với tính cách của hoàng thượng thì chắc trong vòng hai ba tháng tới sẽ không lâm hạnh bổn cung, bổn cung lấy gì để tranh sủng đây?" Lan phi lo lắng.
Hồ Đức Hải nịnh nọt: "Nương nương, nô tài có một chủ ý, không biết nương nương có đồng ý không?"
"Chủ ý gì? Mau nói nghe xem!"
"Vâng.
Nương nương cũng biết hoàng thượng vốn không thích sa đọa vào hậu cung.
Hiện giờ người lại đang ở cữ, sức khỏe còn yếu.
Như lời nương nương nói, vì suy nghĩ cho nương nương, chắc chắn trong vòng hai ba tháng tới hoàng thượng sẽ không lâm hạnh người.
Vậy hai ba tháng này không phải sẽ cho nhóm Lương phi và Dĩnh phi được hời sao? Thay vì để bọn họ được hời, nô tài cảm thấy chi bằng nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhân cơ hội này để Tuệ tài nhân trong điện của mình tranh sủng thay nương nương.
Nếu bụng của Tuệ tài nhân biết tranh đua, cũng mang long chủng, vậy thì chờ nàng ta sinh long chủ, nương nương cứ nhận nuôi đứa bé dưới danh nghĩa của mình.
Còn về Tuệ tài nhân, đến khi đó muốn giữ mạng nàng ta hay khiến nàng ta biến mất không phải do nương nương quyết định à?"
Đề nghị này của Hồ Đức Hải là kế mượn đao giết người, nhất tiễn song điêu.
Có câu trái tim nữ nhân như kim đáy biển, gã không chắc sau này Tuệ tài nhân có tìm cơ hội đối phó gã không, thế nên muốn mượn tay Lan phi trừ khử nàng.
Chỉ cần hai ba tháng này Tuệ tài nhân được sủng ái hơn Lan phi, với độ hiểu biết của hắn về Lan phi, chắc chắn không chờ đến thời điểm Tuệ tài nhân mang long thai, sinh ra long tự, Lan phi đã ghen tuông quá độ, lệnh gã nghĩ cách trừ khử nàng.
Đến lúc đó hắn sẽ tùy hoàn cảnh mà ra tay.
Nếu Tuệ tài nhân nghe lời, gã sẽ khuyên Lan phi tạm thời giữ lại mạng của nàng, chờ đến khi nàng sinh được long chủng cho Lan phi mới diệt trừ sau.
Nếu không nghe lời, vậy thì đừng trách gã tàn nhẫn độc ác cho nàng sớm ngày đi gặp Diêm Vương.
Nghe ý kiến của Hồ Đức Hải, Lan phi không vui, có điều sau khi cân nhắc, nàng ta cũng thấy hiện giờ chỉ có cách này.
Nàng ta trừng mắt nhìn Hồ Đức Hải, vừa khen ngợi vừa châm chọc: "Coi như cẩu nô tài nhà ngươi còn chút đầu óc, vậy cứ làm theo ngươi nói đi! Lát nữa ngươi qua thiên điện nhắc nhở Xuân Ý, nói nhân lúc bổn cung còn ở cữ, hoàng thượng thường xuyên ghé thăm, bảo nàng ta trang điểm xinh đẹp một chút.
Sau này ở trước mặt hoàng thượng phải linh hoạt một chút, như vậy mới để lại ấn tượng tốt cho hoàng thượng.
Đến lúc đó bổn cung sẽ thành toàn cho nàng ta."
"Vâng, nô tài lập tức đến tây thiên điện thông báo với Tuệ tài nhân một tiếng."
"Ừ, bổn cung cũng mệt rồi."
Sau khi cáo lui, Hồ Đức Hải về phòng thay đồ rửa mặt rồi mới cầm phất trần đến tây thiên điện, làm bộ làm tịch hành lễ: "Nô tài thỉnh an Tuệ tài nhân, Tuệ tài nhân cát tường."
"Hồ công công miễn lễ, chúc mừng Hồ công công phúc lớn mạng lớn, được đích thân hoàng thượng thả ra ngoài, còn có thể trở về Y Lan Điện làm việc."
"Đa tạ Tuệ tài nhân, lần này nô tài có thể được đích thân hoàng thượng thả ra ngoài đúng là phúc lớn mạng lớn, có điều nếu so với Tuệ tài nhân thì phúc của nô tài đâu đáng là gì.
Trong mắt nô tài Tuệ tài nhân mới là người có phúc đấy.
Tuệ tài nhân có thể nhanh như vậy từ cung nữ trở thành phi tần của hoàng thượng, sau này nếu còn sinh long tự cho hoàng thượng, ngày được phong tần phong phi không phải sắp tới rồi sao? Nô tài sau này còn phải nhờ Tuệ tài nhân quan tâm nhiều hơn."
Đúng là hoạn quan giỏi trèo cao đạp thấp, Tuệ tài nhân thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: "Hồ công công quá khen, ta chỉ là một tài tử nhỏ nhoi, nào dám hi vọng vào ngày được phong tần phong phi chứ? Việc sinh long tự càng không dám mơ mộng đến.
Ta chỉ mong có thể tiếp tục ở Y Lan Điện hầu hạ Lan phi nương nương đã mỹ mãn rồi."
Thấy Tuệ tài nhân từ khi trở thành phi tần của hoàng thượng ăn nói tiến bộ như vậy, Hồ Đức Hải không khỏi phòng bị: "Tuệ tài nhân nói vậy sai rồi.
Người và Lan phi nương nương hiện giờ đều là chủ tử của Y Lan Điện.
Hai người một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, nếu người không chiếm lấy nổi bật thì chẳng phải Lan phi sẽ khó lấy lại thịnh sủng sao? Tuệ tài nhân, không dối gạt người, lần này nô tài tới đây là phụng chỉ Lan phi nương nương có vài câu muốn nói với người.
Nương nương nói trong thời gian nương nương ở cữ, hoàng thượng sẽ thường đến Y Lan Điện của chúng ta, mà nương nương bây giờ lại không thể hầu hạ hoàng thượng, vậy nên nương nương nói sẽ cho Tuệ tài nhân cơ hội tốt này.
Nương nương hy vọng Tuệ tài nhân có thể trang điểm xinh đẹp, cố gắng lấy lòng hoàng thượng hơn.
Nương nương sẽ giúp tài nhân lấy được cơ hội thị tẩm."
Hồ Đức Hải híp mắt, truyền lời biến thành mệnh lệnh và uy hiếp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...