Cung Tường Vãn Tâm FULL


Một buổi sáng mấy hôm sau, sau khi ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương xong, Tiêu Sát bảo Tiểu Mục Tử mang bích nguyệt kiếm của mình đến Chiêu Dương Điện.
Đến trước cửa Chiêu Dương Điện, hắn thấy Dĩnh phi đang múa kiếm trong sân nên không cho Tiểu Mục Tử thông báo, trực tiếp đi vào, cao giọng: "Xem ra hôm nay trẫm đến đúng lúc rồi."
"Tham kiến hoàng thượng, sao hoàng thượng lại tới đây vậy?"
"Hôm nay trẫm đặc biệt đến xem kiếm thuật của Dĩnh phi gần đây đã tiến bộ hay chưa."
"Hồi hoàng thượng, ngày nào thần thiếp cũng tập luyện, không dám lười biếng."
"Ha ha ha, trẫm thích Dĩnh phi tự tin như vậy.

Được rồi, thế hôm nay đấu vài chiêu với trẫm để trẫm xem nàng có nói thật hay không."
"Vâng, vậy thần thiếp không khách sáo.

Hoàng thượng, tiếp chiêu!"
Vừa trả lời hết câu, Dĩnh phi trực tiếp cầm kiếm lao về phía Tiêu Sát, cả hai lại như du long diễn phượng, quyết đấu nửa ngày mà chẳng phân cao thấp.
Chúng cung nhân vây xem nhìn đến hoa cả mắt, không ngớt lời tán dương.
Sau mấy trăm chiêu bất phân thắng bại, Tiêu Sát thu kiếm về trước, khen Dĩnh phi: "Hôm nay đến đây thôi, kiếm thuật của nàng đúng là đã tiến bộ, khiến trẫm phải lau mắt nhìn."
"Ha ha, tạ hoàng thượng khen ngợi."
"Hôm nay trẫm tới là để dẫn nàng đến giáo trường phía tây, không biết Dĩnh phi có hứng đi không?"
"Thật sao hoàng thượng? Ngài dẫn thần thiếp đến giáo trường thật à?"
"Đương nhiên."

"Thần thiếp muốn đi, thần thiếp rất muốn, tiếc là chưa có cơ hội."
"Được, vậy nàng thay y phục giả nam nhi đi, thay xong rồi đi với trẫm.

Nhớ mang ngưng tinh kiếm của nàng theo đấy."
"Vâng."
Dĩnh phi phấn chấn chạy vào tẩm điện, bảo Châu Nhi đi lấy một bộ y phục nam nhi cho mình thay, sau đó cầm ngưng tinh kiếm cùng Tiêu Sát ngồi xe ngựa xuất cung đến giáo trường phía tây.
Giáo trường phía tây là đại doanh binh mã cấm quân rèn luyện.
Nữ tử không thể bước vào.
Hôm nay Tiêu Sát dẫn Dĩnh phi đến đương nhiên là có mục đích của mình.
Sau khi xuống xe ngựa, vừa vào cửa sau của giáo trường, Dĩnh phi đã nghe thấy tiếng hô hào đầy khí thế.
"Hoàng thượng, tiếng hô hào đúng là khiến người ta phấn chấn!"
"Đương nhiên, lát nữa tới nơi rồi nàng sẽ thấy phấn chấn hơn!"
"Vâng."
Dĩnh phi lúc này vừa háo hức vừa tò mò đi theo Tiêu Sát vào giáo trường.
Cấm quân chia đội xếp hàng ngay ngắn, hăng say tập luyện.
Tổng giáo đầu thấy Tiêu Sát tới, vội chạy đến hành lễ: "Ti chức tham kiến hoàng thượng!"
"Lưu tổng giáo đầu vất vả rồi, cấm quân tập luyện tốt lắm!"
"Tạ hoàng thượng khen ngợi, hoàng thượng quá lời, đây là chức trách của ti chức."
"Được rồi Lưu tổng giáo đầu, hôm nay trẫm muốn đề cử với khanh một cao thủ kiếm thuật, sau này cứ mỗi tháng người này sẽ đến đây nửa tháng giúp trẫm dạy kiếm thuật cho các cấm quân."
"Đa tạ hoàng thượng, không biết người hoàng thượng đề cử là vị nào?"
"À, chính là Đoạn công tử đang đứng cạnh trẫm."
"Dạ? Hoàng thượng!"
"Sao hả, Đoạn công tử, không phải khanh luôn tự nhận kiếm thuật của mình cao siêu, bây giờ lại không tin mình có thể giúp trẫm nâng cao kiếm thuật cho họ sao?" Thấy Dĩnh phi giật mình, Tiêu Sát cười hỏi.
Dĩnh phi đương nhiên có lòng tin, vì thế nàng lập tức đáp: "Hồi hoàng thượng, tại hạ có lòng tin!"
"Tốt! Có điều để Lưu giáo đầu và các binh sĩ có thể phục khanh, hôm nay khanh so tài với Lưu tổng giáo đầu đi.

Lưu tổng giáo đầu, sao hả?"
"Hồi hoàng thượng, ti chức cũng muốn so tài với Đoạn công tử."
"Được rồi, vậy hai khanh đừng khách sáo nữa, thể hiện bản lĩnh thật của mình đi!"
"Vâng."
Lưu tổng giáo đầu lập tức sai người đi lấy kiếm cho mình, bắt đầu tỷ thí với Dĩnh phi.
Hai người quyết đấu mấy trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại.

Tiêu Sát bảo họ dừng lại, hỏi Lưu tổng giáo đầu: "Lưu tổng giáo đầu, khanh thấy kiếm thuật của Đoạn công tử thế nào?"
"Hồi hoàng thượng, kiếm thuật của Đoạn công tử đúng là xuất thần nhập hóa, không  hề kém hơn bất cứ giáo đầu nào ở giáo trường." Lưu tổng giáo đầu không tiếc lời khen với Dĩnh phi, trả lời đúng sự thật.
"Được, vậy để Đoạn công tử kiêm nhiệm chức phó giáo đầu, khanh vừa lòng đúng không?"
"Hồi hoàng thượng, ti chức hoan nghênh Đoạn công tử đến."
"Tốt, Lưu tổng giáo đầu quả nhiên cũng yêu nhân tài, trẫm không nhìn lầm khanh! Đoạn công tử, vậy sau này khanh kiêm nhiệm phó giáo đầu của giáo trường, khanh có vừa lòng không?"
"Hồi hoàng thượng, tại hạ rất vui!"
"Được rồi, vậy việc này cứ quyết định như vậy! Khanh chọn ngày đến nhậm chức đi!"
"Vâng."
Tiêu Sát bảo Lưu tổng giáo đầu dẫn mình và Dĩnh phi đi tham quan những nơi khác trong giáo trường.
Mãi đến giờ ăn trưa, hai người mới rời đi.
Ngồi trên xe ngựa hồi cung, Tiêu Sát mới nói: "Dĩnh phi, trẫm biết nàng có chí hướng nam nhi, cũng có bản lĩnh của nam nhi, vậy nên trẫm không muốn nàng chỉ dùng tài năng của mình ở hậu cung nhỏ bé.

Lần này sắp xếp nàng đến giáo trường kiêm nhiệm phó giáo đầu, không biết có hợp ý nàng không?"
"Hồi hoàng thượng, ngài sắp xếp cho thần thiếp như vậy rất hợp tâm ý của thần thiếp.

Thần thiếp vô cùng tình nguyện đến giáo trường kiêm nhiệm phó giáo đầu, đa tạ hoàng thượng đã suy nghĩ cho thần thiếp, thần thiếp rất cảm kích."
"Hợp ý nàng thì tốt.

Vậy sau này nàng vất vả rồi."
"Thần thiếp không sợ vất vả, thần thiếp chỉ sợ buồn chán!"
"Ha ha ha, tốt, không sợ vất vả thì tốt! Nàng là người có tài, trẫm sẽ không để nàng buồn chán!"
"Hì hì, đa tạ hoàng thượng."
Hai người trao đổi với nhau một vài sở thích, Tiêu Sát lại nói với Dĩnh phi: "Dĩnh phi, lần này trẫm bảo nàng nữ giả nam trang đến giáo trường kiêm nhiệm phó giáo đầu là vì quy định của giáo trường.


Có điều, đợi nàng xây dựng uy vọng ở giáo trường, khiến những cấm quân đó đều phục nàng, trẫm sẽ không để nàng chịu tủi thân nữ giả nam trang nữa, đến khi đó nàng có thể dùng thân phận thận thật của mình xuất hiện ở giáo trường."
"Vâng, cảm ơn hoàng thượng đã suy nghĩ cho thần thiếp, nhưng mà hoàng thượng không cần để ý vậy đâu, thần thiếp không ngại việc nữ giả nam trang, thần thiếp còn thích giả làm nam nhi, giả làm nam nhi tự do biết bao!"
"Ha ha, nàng thấy tự do thì tốt! Vậy trẫm cũng yên lòng rồi."
Sau khi về hoàng cung, Dĩnh phi vui vẻ về Chiêu Dương Điện.
Còn Tiêu Sát trực tiếp về Phượng Nghi Điện.
Nghe Vân Tụ nói buổi sáng Tiêu Sát dẫn Dĩnh phi xuất cung, cả ngày tâm trạng Triệu Thanh Uyển không tốt cho lắm.
Thấy hắn về, nàng khách sáo hỏi: "Hoàng thượng về rồi, ngài ăn trưa chưa?"
"Vẫn chưa, vậy nên mới về chỗ hoàng hậu xin bữa cơm ăn này."
"Nghe ngài nói kìa, ngài muốn về ăn thì nào cần phải xin chứ, bất cứ lúc nào thần thiếp cũng có thể chuẩn bị cho hoàng thượng."
"Ha ha, hoàng hậu của trẫm đúng là tri kỷ.

Được, trẫm đói lắm rồi, nàng ăn chưa? Cùng trẫm ăn một chút đi."
"Vẫn chưa, thần thiếp đang đợi ngài."
"Thế thì đúng lúc, ngồi ăn với trẫm, trẫm có vài việc muốn nói với nàng."
"À."
Thấy tâm trạng Tiêu Sát có vẻ rất tốt, Triệu Thanh Uyển cũng vui lây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận