Hôm sau, Thẩm quý nhân dậy sớm trang điểm chải chuốt, chuẩn bị đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.
Tử Quyên vui vẻ hỏi: "Tiểu chủ, lát nữa người có khoác áo choàng hôm qua hoàng thượng ban thưởng không?"
"Không khoác cái đó, khoác cái bình thường là được."
"Tại sao chứ? Đó là vật hoàng thượng ban thưởng cho tiểu chủ, tiểu chủ chỉ khoác một lần thôi sao?"
"Khoác một lần cho hoàng thượng xem là được.
Nếu cố tình khoác cho hoàng hậu và những phi tần khác xem, ngươi muốn ta bị ánh mắt ghen tị của họ dìm chết à?"
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi, tiểu chủ lúc nào cũng cẩn thận."
"Bây giờ chưa đến Phượng Nghi Điện đã cảm thấy lưng mình như bị kim chích, không biết lát nữa sẽ thế nào.
Ân sủng của hoàng thượng đúng là con dao hai lưỡi." Thẩm quý nhân thở dài.
Hôm qua ở riêng với Tiêu Sát lâu như vậy, nàng thật sự rất vui.
Nhưng vừa về đến Thường Ninh Điện, nghĩ đến tình cảnh sắp phải đối mặt, nàng lại thấp thỏm bất an.
Thẩm quý nhân vừa ra ngoài sân, Lương phi đã nhiệt tình gọi nàng lại: "Thẩm muội muội, chờ tỷ tỷ đã!"
"Tham kiến Lương phi tỷ tỷ."
"Thẩm muội muội khách sáo, sao hôm nay muội muội trang điểm nhẹ nhàng thế? Tỷ tỷ thấy muội khoác áo choàng hôm qua trông đẹp hơn." Lương phi tươi cười dối trá.
"Ha ha, tỷ tỷ quá khen, muội muội thích phong cách trang nhã hơn.
Hôm qua...!Chỉ là ngoại lệ, không phải muội muội muốn mặc vậy."
"Thế sao? Bây giờ muội muội có thể đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực, đó là vinh sủng độc nhất trong hậu cung của chúng ta.
Muội muội sau này tiền đồ vô lượng đấy.
E rằng tỷ tỷ còn phải nhờ muội muội quan tâm hơn mới được."
"Tỷ tỷ quá đề cao muội muội rồi, muội muội không dám nhận.
Hôm qua hoàng thượng chỉ nhất thời nổi hứng nên mới truyền muội muội đến nghiên mực, không phải lúc nào cũng thế."
"Vậy sao? Nhưng tỷ tỷ lại thấy lạc quan hơn muội muội nhiều.
Tỷ tỷ đoán sau này hoàng thượng chắc chắn sẽ còn gọi muội muội đến Tuyên Thất Điện hầu hạ nghiên mực."
"Ha ha..."
Cùng Lương phi đến Phượng Nghi Điện, Thẩm quý nhân thật sự không tự nhiên.
Lương phi lúc nào cũng tươi cười chúc mừng nhưng vào tai nàng đều là những câu đầy sự đối địch.
Khi hai người đến Phượng Nghi Điện, không ngờ những phi tần khác đều đã đến, đang hàn huyên với hoàng hậu.
Thoạt nhìn bọn họ như đã hẹn trước tới sớm chờ nàng.
Thẩm quý nhân càng thấp thỏm: "Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ."
Lương phi cũng cùng nàng ta cung kính hành lễ với Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển tươi cười quan sát cách ăn mặc của Thẩm quý nhân hôm nay, xem ra đây đúng là người không cậy sủng sinh kiêu, biết nép mình lại.
Thảo nào Tiêu Sát lại nhìn nàng ấy bằng con mắt khác.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Thanh Uyển trở nên ảm đạm, có điều giọng điệu vẫn dịu dàng: "Hai vị muội muội miễn lễ, ngồi xuống uống miếng trà làm ấm người đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương."
Hai người vào vị trí, Lan phi không vui liếc Thẩm quý nhân: "Thẩm quý nhân đúng là xưa đâu bằng nay, vừa đến Tuyên Thất Điện nghiên mực vừa cùng hoàng thượng đi dạo Lăng Mai Viên.
Hậu cung sau này e rằng người không cần lo lắng việc quản lý lục cung nhất chẳng là Thẩm quý nhân đấy.
Các muội nói xem có phải không?"
"Đúng đấy, đều là quý nhân, muội muội thật sự thấy hổ thẹn, đến nay vẫn chưa bước vào cửa Tuyên Thất Điện."
"Ha ha, Tưởng quý nhân đúng là tự hiểu rõ bản thân.
Trước đây bổn cung tuy từng đến Tuyên Thất Điện nhưng đó cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Hoàng hậu nương nương, người chắc cũng lâu rồi không đến Tuyên Thất Điện đúng không?"
Lan phi và Tưởng quý nhân kẻ xướng người họa, còn muốn lôi kéo Triệu Thanh Uyển, khơi dậy sự ghen ghét của nàng.
Nhưng Triệu Thanh Uyển chỉ thản nhiên cười nói: "Thân mình bổn cung nặng nề, không tiện đi đâu cả.
Hiện giờ hoàng thượng có Thẩm quý nhân bầu bạn, bổn cung rất vui.
Thẩm quý nhân, sau này muội ở Tuyên Thất Điện nhớ hầu hạ hoàng thượng cho tốt.
Nếu hoàng thượng phê duyệt tấu chương quá lâu, muội nhớ nhắc nhở ngài ấy nghỉ ngơi một lát, bảo trọng long thể."
"Vâng, tần thiếp xin ghi nhớ lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương."
Thấy Triệu Thanh Uyển không ghen tị, còn rộng lượng giao hoàng thượng cho Thẩm quý nhân, Lan phi tức giận trừng mắt, cảm thấy nàng nếu không phải dối trá thì đầu óc có vấn đề, nếu hôm nay người ngồi ở vị trí hoàng hậu là nàng ta, nàng ta nhất định sẽ ra oai phủ đầu khiến Thẩm quý nhân đừng hòng độc chiếm hoàng thượng cả ngày."
Có Triệu Thanh Uyển che chở, hôm nay ở Phượng Nghi Điện thỉnh an tuy Thẩm quý nhân cứ có cảm giác đứng trên đồng lửa, ngồi trong đống than, không dám đối mặt với những phi tần khác, có điều nàng vẫn thuận lợi qua ải.
Về Thường Ninh Điện, ăn sáng xong, Tiểu Mục Tử lại tới gọi nàng qua Tuyên Thất Điện.
Thẩm quý nhân lập tức buông xuống tâm trạng lo lắng, vui mừng đi theo.
Hôm nay nàng cũng ở Tuyên Thất Điện bầu bạn với Tiêu Sát nửa ngày, cùng hắn ăn trưa, mãi đến giờ Thân mới về.
Mấy ngày sau, chỉ cần không có đại thần đến Tuyên Thất Điện, Tiêu Sát đều lệnh Tiểu Mục Tử đến truyền Thẩm quý nhân hầu hạ nghiên mực.
Thẩm quý nhân nổi bật, có thể nói là đóa hoa kiêu ngạo nhất giữa nền tuyết.
Tuệ quý nhân quản lý lục cung nhờ vậy mà được yên ổn.
Mãi đến cuối tháng mười hai, sắp hết thời gian ba tháng cùng Lương phi quản lý hậu cung, nàng không hề bị ai chú ý hay làm khó.
Mà nàng cũng dần quen xử lý mọi việc, chẳng qua vì địa vị quá thấp, có vài việc nàng không có quyền quyết sách, vẫn nghe theo Lương phi và Triệu Thanh Uyển mà thôi.
Tháng mười hai, tuyết rơi, gió mưa cũng nhiều hơn.
Hoắc Liên Liên phải chờ đến cuối tháng mới có thể xuất cung.
Nàng xuất cung đương nhiên là để đi gặp Yến Tử Huân.
Có điều lần này nàng không thấy hắn và sạp tranh chữ của hắn ở phố Trường An, chỉ đành tới chỗ ở của hắn tìm hắn.
"Có ai không?"
Đến chỗ ở của Yến Tử Huân, thấy cửa đóng chặt, nhưng bên ngoài lại không khóa, Hoắc Liên Liên vừa gõ cửa vừa gọi.
"Yến Tử Huân, huynh có ở bên trong không?"
"Là Hoắc cô nương hả?"
Yến Tử Huân bị bệnh mấy ngày, bên cạnh không ai chăm sóc, lúc này đang bệnh nằm liệt trên giường, nghe tiếng của Hoắc Liên Liên, hắn vội đi ra mở cửa cho nàng.
Chương 162: Trông hắn
"Yến Tử Huân, sao mặt huynh tái nhợt vậy? Huynh bị bệnh hả?"
Yến Tử Huân mở cửa, Hoắc Liên Liên thấy hắn bị dở dở ương ương, vội hỏi thăm.
"Không sao, ta chỉ nhiễm phong hàn thôi."
"Vô trong đi, để ta bắt mạch cho huynh."
"Không cần đâu, đa tạ Hoắc cô nương, ta thật sự không sao, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa chắc sẽ khỏe lại."
"Một đại nam nhân như huynh sao lại xấu hổ thẹn chứ, ta là nữ nhân nhưng cũng là đại phu mà.
Nào, lên giường nằm đi, ta bắt mạch cho huynh."
"Hoắc cô nương, thật sự không cần..."
"Nghe lời đại phu, mau nằm xuống!"
Thấy Yến Tử Huân đã bị bệnh vẫn còn kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, Hoắc Liên Liên kéo hắn nằm xuống giường, nghiêm túc bắt mạch.
"Tì của huynh bị hư, có phải từ lúc đến kinh thành không ăn uống được không?"
"Ha ha, không có, việc ăn uống của ta vẫn rất bình thường."
"Sao có thể? Ta là nữ y ngự dụng của hoàng hậu, sức khỏe người thường có vấn đề gì sao có thể gạt ta được?"
Nghe Hoắc Liên Liên nhắc đến Triệu Thanh Uyển, Yến Tử Huân lập tức mặc kệ sức khỏe của mình, cũng mặc kệ sự xấu hổ khi nãy, vội hỏi: "Gần đây Uyển Nhi ở trong cung có khỏe không? Lá thư ta viết lần trước nàng ấy đọc rồi đúng không? Nàng ấy có nhờ Hoắc cô nương đưa thư hồi âm cho ta không?"
"Chính huynh đã như vậy còn lo cho nương nương?"
"Ta vì nàng ấy nên mới đến kinh thành, sao có thể không lo cho nàng ấy? Gần đây nàng ấy sống tốt không?"
"Yên tâm đi, nương nương nhờ ta nói với huynh, nàng ấy...!Vẫn tốt."
hoắc Liên Liên đương nhiên biết việc gần đây Tiêu Sát sủng ái Thẩm quý nhân, xa cách Triệu Thanh Uyển, vậy nên khi trả lời có hơi do dự.
Yến Tử Huân đương nhiên nhận ra Hoắc Liên Liên đang nói dối, hỏi ngay: "Hoắc cô nương không gạt ta đấy chứ? Hậu cung của hoàng thượng có bao nhiêu phi tần, Uyển Nhi có thể dễ dàng làm hoàng hậu sao? Mỗi lần nghĩ đến việc này ta lại rất lo cho nàng ấy."
"Có làm được hay không không phải nương nương đã làm rồi sao? Việc này đâu phải nàng ấy không muốn làm là có thể bỏ!"
"Nghe Hoắc cô nương nói vậy, Uyển Nhi đang không vui có phải không? Lần trước cô nương nói nàng ấy đang rất hạnh phúc chỉ là an ủi ta, gạt ta thôi đúng không?"
"Ta lừa huynh hồi nào chứ? Lần trước ta tới nương nương đúng là rất hạnh phúc, chẳng qua quân tâm khó dò, bây giờ thì..."
"Bây giờ không tốt sao?"
"Ừ."
Hoắc Liên Liên thật sự thấy bất bình thay Triệu Thanh Uyển, bĩu môi gật đầu.
Vừa nghe nói Triệu Thanh Uyển đang sống không tốt, Yến Tử Huân cau mày.
Hắn thật sự muốn gặp nàng, tận mắt xem nàng bây giờ sống thế nào.
"Hoắc cô nương, ta có thể gặp Uyển Nhi không?"
"Hả? Huynh nói gì? Huynh như bây giờ sao có thể gặp nương nương? Huống hồ nương nương đã mang thai hơn sáu tháng, sức khỏe cũng không tiện, sao có thể gặp huynh?" Hoắc Liên Liên khiếp sợ mở to hai mắt.
Suy nghĩ này của hắn quá điên cuồng.
Đây có khác nào là đang đánh cược tính mạng?
"Cô nương là ngự y trong cung, có thể tự do ra vào hoàng cung, chẳng lẽ không thể sắp xếp cho ta gặp Uyển Nhi sao? Hoắc cô nương, coi như Yến Tử Huân ta nợ cô nương một ân tình, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp cô nương, cô nương giúp ta gặp Uyển Nhi đi, ta cầu xin cô nương."
"Ta đúng là có thể tự do ra vào hoàng cung, nhưng một người sống sờ sờ như huynh ta đâu thể nhét vào túi của mình lén đưa vào cung chứ.
Thỉnh cầu của huynh tha lỗi cho Liên Liên không có cách nào đồng ý.
Hơn nữa nếu ta đồng ý thì chẳng khác nào đang hại huynh, cũng sẽ liên lụy đến nương nương, huynh dẹp bỏ suy nghĩ này đi, cứ yên tâm chờ đến kỳ thi mùa xuân sang năm, cố gắng đến vòng thi đình, nói không chừng đến khi đó ngươi có thể quan minh chính đại gặp nương nương."
Thấy Hoắc Liên Liên trực tiếp từ chối thỉnh cầu của mình, Yến Tử Huân quay đầu, duỗi tay vào dưới chăn, lấy áo choàng Triệu Thanh Uyển tặng ra ôm vào lòng, lẩm bẩm: "Nhưng còn ba tháng nữa mới đến kỳ thi mua xuân, ta chỉ muốn sớm được gặp Uyển Nhi, muốn nghe chính miệng nàng ấy nói cho ta biết nàng ấy có hạnh phúc không..."
Từ khi nhận áo choàng Triệu Thanh Uyển tặng, dù trời có lạnh, Yến Tử Huân cũng không nỡ mặc, sợ làm hỏng.
Hắn coi nó như bảo bối, đặt ngăn nắp dưới gối, chỉ khi ngủ mới lấy ra ôm vào lòng.
Mấy ngày qua hắn bị bệnh, tâm trạng cũng không tốt, bên cạnh lại không có bằng hữu, nỗi nhớ nhung Triệu Thanh Uyển càng như hồng thủy tràn lan không thể cứu vãn.
Cả ngày lẫn đêm, dù tỉnh táo hay mơ màng, dù thức hay mơ, trong đầu hắn đều là nàng, đều là những hình ảnh hai người từng ở bên nhau.
Thấy Yến Tử Huân chẳng những cơ thể bị bệnh mà tâm cũng bệnh, Hoắc Liên Liên thật sự đau lòng cho nam nhân thâm tình này, cũng vô cùng hâm mộ Triệu Thanh Uyển có thể được một nam nhân như thế nhớ mong.
Thấy hắn bệnh rồi còn lo lắng không biết Triệu Thanh Uyển có hạnh phúc hay không, Hoắc Liên Liên nhẹ nhàng an ủi: "Ba tháng nhanh lắm, huynh xem, không phải huynh đến kinh thành cũng gần ba tháng rồi sao? Gần đây huynh hay nhớ nhung nương nương như vậy là vì huynh đang bị bệnh, dễ suy nghĩ lung tung.
Lát nữa ta đến hiệu thuốc bốc thuốc cho huynh, huynh ấy uống hai ba ngày là sẽ khỏi hẳn.
Đúng rồi, sáng nay chắc huynh chưa ăn gì đúng không, ta thấy trong phòng huynh cũng không có gì để ăn, ta sẽ tiện đường mua chút đồ ăn về.
Huynh cứ nghỉ ngơi đi, ta đi rồi vè ngay thôi."
"Hoắc cô nương..."
Hoắc Liên Liên vừa nói hết câu, không chờ Yến Tử Huân nói gì thêm đã chạy đi.
Nàng đến hiệu thuốc mua dược liệu trị phong hàn tì hư, sau đó đi mua nguyên liệu nấu ăn và một túi than.
Quay lại, nàng đốt một chậu than sưởi ấm trong phòng Yến Tử Huân trước, sau đó đi nấu cháo nấu thuốc, đút cho hắn ăn trước rồi đút hắn uống thuốc.
Loay hoay một lúc đã qua sau giờ Ngọ.
Hoắc Liên Liên vẫn không yên tâm để Yến Tử Huân một mình, hơn nữa hắn vừa mới uống thuốc xong trông càng không có tinh thần, mơ màng đi vào giấc ngủ.
"Có nên hồi cung không nhỉ?"
Nhìn Yến Tử Huân nằm trên giường, lại thấy trời bên ngoài tối dần, Hoắc Liên Liên do dự.
Không có nàng một đêm, Triệu Thanh Uyển và An Ninh chắc sẽ không gặp vấn đề gì, hơn nữa Triệu Thanh Uyển vẫn chưa đến lúc sinh, trong cung còn có nhiều ngự y nữa.
"Hay là không về, tối nay ở lại trông huynh ấy!"
Hoắc Liên Liên nghiêm túc nhìn ngắm Yến Tử Huân ôn tồn lễ độ đã thiếp đi, thẹn thùng cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...