Cung Tường Vãn Tâm FULL


Sau khi Châu Nhi mang kiếm tới, Dĩnh phi lập tức nhận lấy, ôm quyền với Tiêu Sát: "Hoàng thượng, vậy hôm nay thần thiếp không khách sáo!"
"Dĩnh phi không cần khách sáo, cứ đem hết bản lĩnh của nàng ra đây!"
"Vâng.

Hoàng thượng, xem kiếm!"
Dứt dứt lời, Dĩnh phi cười giảo hoạt, thanh kiếm trong tay linh hoạt như rắn đánh tới.
Tiêu Sát nhếch môi, thong dong chống trả.
Cả hai người quyết đấu một trận, như rồng bay phượng múa, vạt áo bay bay.
Hai thanh kiếm chạm nhau tạo ra tiếng keng keng, phản chiếu ánh sáng khiến cung nhân không nhìn kịp xem ai mạnh ai yếu.
Mãi đến khi Dĩnh phi đột nhiên dừng bước, mọi người mới phát hiện kiếm của hoàng thượng đã dừng trên cổ Dĩnh phi, mà kiếm của Dĩnh phi vẫn còn một khoảng cách với hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần thiếp thua rồi."
"Ha ha ha, kiếm thuật của Dĩnh phi đúng là không tệ, có thể tiếp được một trăm chiêu của trẫm, không hổ là tướng môn hổ nữ! Hôm nay nàng thua dưới tay trẫm cũng không tính là quá thảm hại."
"Thần thiếp lâu rồi không luyện kiếm, chưa quen tay nên mới thua, nếu thần thiếp tập luyện thêm mấy ngày thì chưa chắc như hôm nay đâu."
"Ha ha ha..." Nghe Dĩnh phi nhất quyết không chịu nhận thua, Tiêu Sát tán thưởng, tâm trạng cũng tốt hơn, "Được, vậy Dĩnh phi tập luyện thêm mấy ngày đi, chờ đến khi nàng không còn thấy lạ tay nữa thì tới tìm trẫm."
"Thật sao hoàng thượng? Ngài vẫn muốn đấu kiếm với thần thiếp sao?"
"Đương nhiên, quân vô hí ngôn! Bọn họ đều có thể làm chứng cho nàng."
"Thế thì tốt quá, tạ hoàng thượng, thần thiếp rất vui.


Thần thiếp nhất định sẽ chăm chỉ luyện kiếm, đến lúc đó lại tỷ thí với hoàng thượng một trận."
"Được, trẫm chờ mong biểu hiện lần sau của nàng."
"Chắc hoàng thượng đói bụng rồi đúng không, thần thiếp lập tức bảo họ chuẩn bị chút điểm tâm."
"Đúng là có hơi đói, có điều sắp đến giờ ăn tối rồi, không cần chuẩn bị điểm tâm, cứ trực tiếp dọn bữa tối lên, hôm nay trẫm ăn với nàng."
"Vâng.

Châu Nhi, còn không mau đi làm?"
"Vâng."
Nghe Tiêu Sát nói sẽ ăn tối với mình, Dĩnh phi càng vui mừng, lập tức lệnh Châu Nhi đến Ngự Thiện Phòng lấy bữa tối.
Châu Nhi cùng hai cung nữ hào hứng đến Ngự Thiện Phòng, trùng hợp gặp Vân Tụ đang chờ lấy đồ ăn.
Châu Nhi cố tình khoe khoang: "Vân Tụ tỷ tỷ cũng đến lấy bữa tối cho hoàng hậu nương nương hả?"
"Đúng vậy."
"Chiều nay Dĩnh phi nương nương cùng hoàng thượng đấu kiếm ở Chiêu Dương Điện cả buổi chiều, cũng mới xong, hoàng thượng bảo bọn muội đi lấy đồ ăn nên hôm nay bọn muội mới đến muộn một chút."
"Vậy sao? Thảo nào Chiêu Dương Điện nhiều người đến như vậy!" Vân Tụ đáp lại một câu, sau đó bực bội xách hộp đồ ăn về Phượng Nghi Điện.
"Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi thế?"
Thấy Vân Tụ lấy đồ ăn về không nói một lời, sắc mặt có vẻ không vui, Triệu Thanh Uyển quan tâm hỏi thăm.
"Không ai bắt nạt nô tỳ cả."
"Không ai bắt nạt thì tốt." Thấy Vân Tụ không muốn nói, Triệu Thanh Uyển không hỏi nữa.
Nàng biết đến lúc nha đầu này không nhịn được nữa chắc chắn sẽ chủ động nói.
Quả nhiên không lâu sau, Vân Tụ đã chủ động nói: "Nương nương, hôm nay hoàng thượng không đến cùng người ăn tối, sao người không hỏi gì cả?"
"Hỏi gì cơ?" Triệu Thanh Uyển vừa ăn vừa thản nhiên hỏi.
"Hỏi ngài ấy ăn tối ở đâu?"
"Còn có thể ở đâu? Dù gì cũng ở trong hoàng cung mà."
"Nương nương..."
"Được rồi, sau này muốn nói gì cứ nói thẳng, không được quanh co lòng vòng, nếu không thì đừng nói."
"Vâng, vậy nô tỳ không quanh co nữa.

Nương nương, khi nãy đến Ngự Thiện Phòng nô tỳ gặp Châu Nhi của Chiêu Dương Điện, nàng ta khoe khoang với nô tỳ hoàng thượng ở Chiêu Dương Điện cả buổi chiều đấu kiếm với Dĩnh phi, giờ này còn ở Chiêu Dương Điện ăn tối, nói không chừng...!Nói không chừng tối nay sẽ ngủ lại Chiêu Dương Điện..."
Nghe Vân Tụ nói, Triệu Thanh Uyển ngừng ăn cơm, nhưng chỉ sau vài giây nàng đã bình tĩnh lại: "Vì việc này mà ngươi không vui hả?"
"Chẳng lẽ nương nương không thấy buồn sao?"
"Buồn thì thế nào, vui thì sao, chúng ta cũng phải sống tiếp thôi.


Sau này không được vì việc như vậy mà rầu rĩ, ảnh hưởng tới tâm trạng chủ tử ăn cơm có biết không?"
"Vâng, nô tỳ biết rồi." Vân Tụ chu miệng, buồn bực trả lời.
Giờ phút này, Chiêu Dương Điện vô cùng náo nhiệt.
Sau khi bữa tối được dọn lên bàn, Tiêu Sát hào hứng hỏi: "Dĩnh phi, chỗ nàng có rượu ngon không? Hôm nay trẫm muốn uống vài chén."
"Đương nhiên có.

Châu Nhi, lấy bình rượu quế hoa ta ủ năm trước đi hâm nóng rồi mang đến đây."
"Vâng."
Châu Nhi lập tức đi lấy rượu, sau khi hâm ấm liền mang đến rót ra ly cho hai chủ tử.
"Hoàng thượng, thần thiếp kính ngài.

Tạ hoàng thượng hôm nay đã trả những bảo bối lại cho thần thiếp, còn ban cho thần thiếp một đặc quyền mãi mãi không bị thu hồi, thần thiếp thật sự rất cảm kích."
Dứt lời, Dĩnh phi một hơi uống cạn ly rượu của mình trước.
"Dĩnh phi đã sảng khoái như vậy, trẫm cũng không thể thua kém!" Tiêu Sát cười khen, sau đó cũng uống cạn.

Uống xong, hắn lệnh Châu Nhi, "Rót tiếp cho trẫm và chủ tử nhà ngươi."
"Hoàng thượng, để thần thiếp rót cho ngài."
Thấy hôm nay Tiêu Sát có hứng uống rượu, Dĩnh phi không cho Châu Nhi rót, muốn tự làm.
"Ly thứ hai để trẫm kính Dĩnh phi, kính nàng là người hoạt bát nhất trong hậu cung, trẫm rất thưởng thức."
"Tạ hoàng thượng khen ngợi." Dĩnh phi đỏ mặt, vui vẻ cùng hắn uống cạn ly rượu thứ hai.
Uống xong hai ly rượu, bầu không khí càng nhẹ nhàng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện về đao kiếm côn pháp.
Cứ thế họ uống rất nhiều.
Nhưng tửu lượng của Dĩnh phi rất tốt.

Khi Tiêu Sát bắt đầu say, Dĩnh phi vẫn còn rất tỉnh táo.
"Hoàng thượng, hay là ngài đừng uống nữa, uống nhiều hại đến long thể."
"Không sao, hôm nay trẫm vui nên mới uống vài chén.

Nào, uống tiếp với trẫm."
"Vậy được, vậy thần thiếp uống cùng ngài ly cuối cùng, ngài thật sự không thể uống nữa." Dĩnh phi nhíu mày, cùng Tiêu Sát uống ly cuối cùng.
Tiêu Sát khó chịu đập bàn một cái: "Xem ra trẫm thật sự uống nhiều rồi.

Tiểu Mục Tử..."
"Hoàng thượng có nô tài."
"Trẫm đau đầu...!Đỡ trẫm về tẩm điện..."
"Hoàng thượng, ngài muốn về tẩm điện nào?"
"Tẩm điện nào sao..."
"Mục công công, hoàng thượng đã say thành như vậy, Thanh Lương Điện lại ở xa, mà bây giờ bên ngoài rất lạnh, cứ để hoàng thượng ở lại tẩm điện của Chiêu Dương Điện đi."
"Việc này...!Thôi được, nô tài nghe theo nương nương."
Tiểu Mục Tử khó xử, nhưng thấy chủ tử đã say đến mức nhắm hai mắt lại, chỉ đành nghe theo.
Gã cùng nàng cẩn thận đỡ Tiêu Sát vào tẩm điện của Chiêu Dương Điện..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận