Mục Thanh nghe vậy, ngước mắt nhìn chằm chằm Trần Duy, nụ cười bên môi cũng thu lại vài phần, hắn rũ mắt vén mái tóc bên tai, khi ngước mắt lên, lại là nụ cười dịu dàng.
"Cái này tôi cũng không biết." Hắn cười có lỗi với Trần Duy, "Cậu tìm cậu ta có việc gấp sao?"
Không biết tung tích Sở Nghiêu, Trần Duy tựa hồ cũng không có ý nhiều lời, hắn cung kính cúi người với Mục Thanh, nói: "Không phải việc gấp gì, không có tin tức thì thôi vậy, quấy rầy sĩ quan Mục rồi."
"Không sao." Mục Thanh cười nói.
Trần Duy lại nhìn hắn một cái, lui người ra khỏi phòng nghỉ.
Mục Thanh đưa mắt nhìn bóng lưng Trần Duy đi xa, nụ cười vừa rồi trên mặt hoàn toàn biến mất, hắn miễn cưỡng dựa vào bàn, thoạt nhìn có chút lạnh lùng.
Suy nghĩ nửa ngày, vẫn lấy thông tấn khí ra tìm ID của Tần Đồ.
— Mục Thanh Đại: Tần, cậu đang ở đâu?
Tần Đồ lần này trả lời rất nhanh.
— 4781:?
— Mục Thanh Đại: Khi nào thì về Đế Tinh, tôi ở đội đặc biệt trải qua thật khổ T^T
— 4781: Tôi muốn nói với cậu chuyện này.
Mục Thanh nhìn tin tức này, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự đoán không tốt.
Quả nhiên.
— Mục Thanh Đại: Sao vậy?
— 4781: Tôi gần đây không về Đế Tinh được, có chút chuyện, huấn luyện đội đặc biệt, cậu phải làm thay một thời gian ngắn.
— Mục Thanh Đại: Tôi không muốn!!
— Mục Thanh Đại: Tôi muốn ra ngoài chơi! Tôi muốn ăn bánh ngọt, tôi muốn làm đẹp, tôi không muốn ở trong trường quân đội, huhuhu.
— 4781: Nghe lời, về sau bồi thường cho cậu.
Thấy được tin nhắn này, Mục Thanh thực sự thấy bi thương, dù sao hắn cũng chỉ là một người nhàn rỗi, việc làm sĩ quan này, thứ nhất là đang làm khó hắn, thứ hai là đang làm khó đám học sinh đội đặc biệt kia. Khổ cho bọn họ phải tự học thành tài, cũng may đều là một đám người xuất sắc, tự học cho tới nay không gặp vấn đề lớn nào.
Đôi mắt của hắn rất đẹp, linh động như mắt nai, lúc này trong lòng tủi thân, đuôi mắt kéo xuống, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
Bộ dạng Omega đẹp nhất.
Hắn tủi thân chọc màn hình thông tấn khí trả lời Tần Đồ.
— Mục Thanh Đại: Bồi thường cái gì?
— Mục Thanh Đại: Nếu như có thể làm cho tôi rung động, tôi sẽ miễn cưỡng đáp ứng giúp cậu, hừ.
— 4781: Cậu muốn bồi thường cái gì?
Mục Thanh nhìn thấy tin tức này, đuôi mắt nhướng lên, hắn khịt khịt mũi, gần đây có chút cảm lạnh, nghẹt mũi.
— Mục Thanh Đại: Ừm... Để tôi nghĩ xem bồi thường cái gì thì thích hợp, nhất định phải chiếm được tiện nghi của anh.
Dù sao hắn có thể chiếm tiện nghi của Tần Đồ chỉ đếm trên đầu ngón tay, phải nắm chắc, kiếm một khoản lớn.
— Mục Thanh Đại: Tôi muốn cậu làm bạn trai tôi, vẫn tìm cậu yêu đương, cậu cũng không đồng ý.
— Mục Thanh Đại: (*/ ω\*)
Lúc này Tần Đồ trả lời không nhanh như vậy.
Mục Thanh vui vẻ cầm thông tấn khí chờ phản ứng của Tần Đồ.
Đại khái qua 3 phút, tin nhắn của Tần Đồ mới gửi tới.
— 4781: Tôi đã kể lại cho Dalt nghe những gì cậu vừa nói, cậu ra đã lên phi hạm đến Đế Tinh, 3 giờ sau sẽ đến.
— 4781: Chúc may mắn
Mục Thanh: "......"
Đậu má, người này sao lại chó như vậy, hắn chỉ đùa thôi!
Chuyện yêu đương với Tần Đồ hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết không có khả năng, hắn cũng chỉ nói nhiều một tý, ai ngờ Tần Đồ thế mà lại nói cho William!
A a a a a a a!
Từ sau chuyện lần trước, hắn và William vẫn không liên lạc. Có thể là do hai người đều cảm thấy xấu hổ đi, dù sao cũng lớn lên từ nhỏ, không ít lần đánh nhau gì đó, kết quả bây giờ lại đánh tới giường.
Hắn cũng không tiện nhớ kỹ lại, thật sự quá xấu hổ.
Hắn đối với William cũng không có ý như vậy. Hắn luôn coi anh như anh em, từ sau khi người yêu qua đời hắn cũng không có ý định tìm bạn đời nữa.
Tóm lại, trạng thái hiện tại của hắn và William chính là rất xấu hổ, có thể không gặp mặt thì tận lực không gặp mặt, chờ thời gian xóa sạch sai lầm của hai người.
Kết quả, bây giờ, Tần Đồ khốn nạn này gọi Willian tới!
Đây là những chuyện gì hả, Mục Thanh nghẹn không nói nên lời.
— Mục Thanh Đại: Nếu cậu thật sự gọi cậu ta tới, tôi sẽ không để ý tới cậu một tháng!
— Mục Thanh Đại: Không đúng, hai tháng!
— Mục Thanh Đại: Quên đi, tuyệt giao luôn đi!! [Mỉm cười]
— 4781: Oh, cậu không cần phải căng thẳng.
— 4781: Còn ba tiếng nữa, cậu chạy vẫn còn kịp.
— Mục Thanh Đại: Cậu thật sự không phải là người. [Mỉm cười]
Mục Thanh khóc không ra nước mắt, ngồi bịch ở bên cạnh bàn, hắn ngửa mặt lên trời thở dài một hồi, dứt khoát bất chấp tất cả, lấy thông tấn khí ra, nhanh chóng đánh chữ trả lời.
— Mục Thanh Đại: Được rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ theo đuổi Sở Nghiêu, dù sao tôi nghe nói Sở Nghiêu thích Omega đáng yêu.
— 4781:?
— Mục Thanh Đại: Còn tôi, dự định sẽ cho Sở Nghiêu hiểu rõ về sự tốt đẹp của Omega một chút, miễn cho cậu ta bị Alpha vừa chó vừa xấu mê hoặc tâm trí.
— 4781: Chó và xấu?
— Mục Thanh Đại: Giao tình giữa hai ta đã chấm dứt, lần sau gặp mặt chính là tình địch.
— 4781: Thật đáng tiếc
— Mục Thanh Đại: Ý cậu là sao?
— 4781: Cậu không thắng được tôi.
— 4781: Sở Nghiêu thích vừa chó vừa xấu.
Mục Thanh: "......" Lời này ai thích tin thì tin, dù sao Mục Thanh hắn cũng không tin.
— 4781: Được rồi, không đùa nữa. Bên này tôi đang bận.
— 4781: Lời vừa rồi cậu nói, tôi chưa chó nói cho Dalt, không cần lo lắng.
Tần Đồ điều khiển tinh hạm cách mục tiêu chỉ còn bốn phút lộ trình, anh điều khiển trình tự hạ cánh của tinh hạm, bớt chút thời gian trả lời tin nhắn của Mục Thanh.
— Mục Thanh Đại: Cậu là cái tên lừa đảo chết tiệt!
— 4781: Bồi thường sẽ không ít, về sau cho cậu.
— Mục Thanh Đại: Hừ.
— Mục Thanh Đại: Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu.
— 4781: Nói ngắn gọn
Mục Thanh nghiêm mặt, nghĩ tới chuyện vừa rồi Trần Duy đến phòng nghỉ hỏi thăm, hắn cẩn thận cân nhắc quan hệ hiện tại giữa Tần Đồ và Sở Nghiêu, cảm thấy vẫn nên nói cho Tần Đồ biết thì tốt hơn, miễn cho xảy ra sự cố gì.
— Mục Thanh Đại: Hôm nay Trần Duy tới tìm tôi hỏi thăm tung tích của Sở Nghiêu, gần đây không phải cậu ở cùng một chỗ với Sở Nghiêu sao, nhắc nhở cậu ta đề phòng Trần Duy một chút.
Tinh hạm thành công đáp xuống Hôi Tinh, Tần Đồ kéo cửa tinh hạm ra, bước lên vùng đất của Hôi Tinh.
Nhiệm vụ của Sở Nghiêu là nhiệm vụ tuyệt mật, người biết chuyện ngoại trừ quan chấp hành hầu như không có người ngoài nào khác, cho nên anh thay thế Sở Nghiêu đi chấp hành nhiệm vụ cũng không có ai biết.
Kể cả Mục Thanh, Tần Đồ cũng không có ý định nói cho hắn biết.
Nhưng mà...... Lời này là có ý gì?
Trần Duy không phải là Alpha có mâu thuẫn với Sở Nghiêu sao, tại sao lúc này lại tìm hiểu tung tích của Sở Nghiêu.
Anh hiện tại cách Sở Nghiêu rất xa, Hôi Tinh cách Dương Tử Tinh rất nhiều năm ánh sáng.
Chờ có thời gian sẽ đề cập chuyện này với Thiếu tá.
— 4781: Biết rồi, trước hết cứ như vậy, tôi còn có việc.
— Mục Thanh Đại: Được rồi, là bận làm nhiệm vụ sao, phải chú ý an toàn.
Tần Đồ không trả lời nữa, anh thu hồi thông tấn khí, cố định chắc chắn trên cổ tay, sau đó giương mắt lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Hôi tinh nơi này, nói chung, rất tệ.
Đặc biệt là ở khu vực sát biên giới cách xa vùng quý tộc thú nhân thống lĩnh, không có một ngọn cỏ, không khí ngột ngạt, người ở thưa thớt.
Mảnh đất màu đen dưới chân này giờ phút này đang cuồn cuộn bốc lên khói đen dày đặc, là đặc thù điển hình của sát biên giới Hôi tinh.
Tần Đồ hơi nhíu mày, không có biểu tình gì, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mũi chân, im lặng không lên tiếng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm một hồi anh mới kéo lên khẩu trang quân dụng lên.
Khói đen này có thể hít, không có trở ngại gì quá lớn, đặc biệt là đối với thú nhân mà nói, giá trị thương tổn gần như có thể bỏ qua không đáng kể. Đối với người bình thường, khói đen này hít nhiều hơn sẽ rụng tóc.
Có thể hít, nhưng không cần thiết.
Hành tinh này đã gần 5 năm anh không đặt chân tới.
Giờ phút này đặt chân ở đây, còn có hơi chút xa lạ, nhưng mà cái cảm giác xa lạ này cũng chỉ kéo dài chưa đến mấy giây, dù sao hắn quanh năm bay lang thang khắp nơi, không có chỗ ở cố định, ngược lại đã thành thói quen.
Anh tháo thông tấn khí xuống một lần nữa, mở giao diện mục tiêu nhiệm vụ.
Thông tấn khí của anh tạm thời liên kết với thông tấn khí của Sở Nghiêu, lúc đó, khi cưỡng chế thay thế chỉ thị không thể tránh khỏi phải như thế. Nhưng mà việc này anh không nói cho Sở Nghiêu, bởi vì khẳng định sẽ bị chém.
Nhưng anh không chủ động kiểm tra thông tấn khí của Sở Nghiêu, lén xem cũng vô ích, anh đang đợi thời cơ có thể quang minh chính đại kiểm tra.
Nhưng con đường phía trước dài đằng đẵng là có thật.
Ngoài ra...... Theo tính cách của thiếu tá, sẽ lựa chọn đưa thông tấn khí cho đối tượng xem sao.
Tần Đồ nghĩ đến đây, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, tiến vào Hôi Tinh ảm đạm tâm tình cũng khôi phục không ít.
Về phần Sở Nghiêu, luôn có bản lĩnh có thể làm cho tâm tình anh tốt hơn.
Anh xoay tròn chiếc nhẫn màu đen cỗ xưa trên ngón tay, ánh mắt trầm vài phần, vốn tròng mắt đã đen kịt càng trở nên thâm sâu hơn.
Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Nghiêu hiện lên trước mắt anh.
Không phải bạn mới mà là bạn cũ.
......
Mục tiêu tổng cộng có 21 người, tổng cộng có 6 người chấp hành, 4 người trong số đó giao cho Sở Nghiêu.
Tần Đồ xem xét 4 tên tội phạm vốn được phân phối cho Sở Nghiêu.
Tất cả thông tin chính, từ chiều cao, cân nặng đến thói quen sinh hoạt chi tiết, đều được liệt kê trên màn hình ba chiều, có thể nhìn thấy rõ ràng trong nháy mắt.
Tần Đồ đại khái nhìn lướt qua vài lần, ghi nhớ thông của 4 người này hoàn toàn. Trí nhớ của anh vẫn luôn tốt, cho dù là chuyện rất lâu trước kia, hay là thứ chỉ nhìn thoáng qua, anh đều có thể nhớ kỹ.
William Dalt đã từng nói với anh rằng, anh sinh ra đã là một lưỡi dao sắc bén.
Tần Đồ lạnh nhạt nhếch môi, thiên phú này anh cũng không hy vọng có được.
......
Sau khi Hải Kim thay thuốc hôm nay cho Sở Nghiêu, đang chuẩn bị tìm hắn tám chuyện hai câu, liếc mắt nhìn thoáng, bỗng thấy sắc mặt của Sở Nghiêu không tốt lắm, trong phút chốc lời chưa kịp nhổ ra liền ngậm miệng.
Sở Nghiêu....... Có vẻ như có tâm sự gì đó.
Đang thất thần.
Hiện tại không phải thời điểm thích hợp để anh mở miệng, Hải Kim thức thời lựa chọn câm miệng, mặc kệ Sở Nghiêu vì chuyện gì mà tâm tình không tốt, anh cũng không muốn đi làm bia đỡ đạn đâm vào họng súng kia.
Anh khoe khoang là không có ưu điểm gì, chỉ là khôn khéo, biết nhìn sắc mặt người khác.
Lúc nào nên mở miệng, lúc nào nên câm miệng, anh vẫn biết.
Cho nên anh nói một câu chào buổi trưa với Sở Nghiêu xong liền kéo cửa phòng bệnh, lui ra ngoài.
Cửa phòng bệnh thoáng chốc chỉ còn lại một mình Sở Nghiêu.
Trên đầu hắn còn quấn từng vòng băng gạc, lúc này ngồi trên sô pha trầm mặc.
Tâm tình quả thật không tính là quá tốt, nhưng bình thường cũng lãnh đạm quen rồi, người bình thường đúng là nhìn không ra sắc mặt có biến hóa gì.
Bữa trưa được đặt trên bàn từ lâu, hắn vẫn không có ý định thưởng thức món ăn.
Lẳng lặng ngồi ở trên sô pha thêm 10 phút, Sở Nghiêu mím môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm nào đó.
Hắn ấn nút nguồn thông tấn khí, tìm được cái kia ID quen thuộc, gửi một tin nhắn ngắn gọn qua.
— Sở: Đến rồi?
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Đồ: Thiếu tá chủ động gửi tin nhắn cho tôi, làm tròn là chúng tôi đã ở bên nhau.
Cảm ơn độc giả "U Nhiên" tưới dinh dưỡng dịch, moah moah~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...