Cùng Trưởng Quan Aa Luyến

Hải Kim bất đắc dĩ, đành phải lấy chip nhớ trong thông tấn khí ra, sau đó lưu luyến ném nó vào thùng rác bên cạnh thang máy.

Cái thông tấn khí này anh đã dùng ba năm, rất dễ sử dụng, bây giờ bởi vì một tiếng Tần ca ca mà trả giá thê thảm.

Hải Kim khóc không ra nước mắt.

23:56 giờ Liên Bang, Sở Nghiêu ngồi trên bệ cửa trong phòng bệnh, gió đêm thoáng thổi qua biển hoa dưới phòng bệnh, mang theo một làn hương thơm ngát thoang thoảng.

Hiện tại hắn không ngủ được, có thể do nguyên nhân xa lạ.

Trong phòng bệnh không có ánh đèn, chỉ có đèn đường hiu hắt chút ánh sáng ở tầng dưới.

"Ting ——"

Thông tấn khí trên cổ tay nhẹ nhàng rung một chút, Sở Nghiêu không nhúc nhích, nhìn biển hoa dưới lầu, trầm mặt một hồi lâu mới cúi đầu nhìn.

Lại là Tần Đồ?

— An Tĩnh Ninh: Tiểu Nghiêu, gặp bác sĩ chưa?

Không phải Tần Đồ, là mẹ hắn.

— Sở: Gặp rồi.

— An Tĩnh Ninh: Bác sĩ nói thế nào?

— Sở: Chữa trước đã, có chuyển biến con sẽ nói cho mọi người biết.

— An Tĩnh Ninh: Được, tiểu Nghiêu, đi ngủ sớm một chút.

— An Tĩnh Ninh: Moah moah!

Sở Nghiêu: "......"

Tin nhắn lúc sau chắc chắn không phải do mẹ hắn gửi, hơn phân nửa là Sở Vệ Viễn.

An Tĩnh Ninh mẹ hắn là em gái của đế vương Đế Tinh, không nhiều, chỉ có một. Tính tình lạnh lùng, mỹ nhân băng Liên Bang, tàn nhẫn ít nói, toàn bộ tinh tế đều biết.

Lúc ấy Sở Vệ Viễn theo đuổi nàng bị đánh không ít, một Alpha cao cấp bị Omega giữ lại đánh, nhưng cũng có nguyên nhân là Sở Vệ Viễn nhường nàng.

Mặc dù An Tĩnh Ninh lạnh lùng, nhưng Sở Vệ Viễn da mặt dày, thật sự theo đuổi nàng thành công.

Hiện tại hai người bọn họ đang nghỉ phép ở Nam Dương tinh, cuộc sống chắc hẳn cũng không tệ.

Thông tấn khí trên cổ tay lại truyền một tiếng "Ting", Sở Nghiêu mở tin nhắn.

— Ta là bố của con: Tiểu Sở tiểu Sở tiểu Sở ~

— Sở:?

— Ta là bố của con: Ta là bố của con.

— Sở: Con biết.

Thông tấn khí không thể đổi ID của đối phương, tức là bạn không thể ghi chú cho đối phương nhưng đối phương có thể tự do biến đổi ID

Số ID có thể thay đổi, nhưng giao diện thông tấn khí sẽ không thay đổi, thông tấn khí của Sở Vệ Viễn là một chuỗi số 666, dù có đổi ID nào cũng có thể nhận ra

— Ta là bố của con: A Nghiêu, thương lượng với con một chuyện.

— Sở: Vâng.

— Ta là bố của con: Con muốn có em trai không?

Sở Nghiêu nhìn tin nhắn này, cụp mắt xuống.

Thượng tướng Sở Vệ Viễn ở Nam Dương tinh xa xôi nắm chặt thông tấn khí của ông, tâm tình vô cùng thấp thỏm, vất vả lắm mới thuyết phục được An công chúa của ông sinh đứa thứ hai, hiện tại chỉ còn của ải của con trai mình.

Tiểu Sở, mau trả lời đi! Sở thượng tướng tâm mệt mỏi.

— Ta là bố của con: Có đó không, chàng trai xinh đẹp.jpg

— Sở: Không muốn.

Sở Vệ Viễn cầm thông tấn khí từ trên giường nhảy dựng lên, trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin.

"Anh làm sao vậy?" An Tĩnh Ninh ngồi bên cạnh ông tra cứu tài liệu lạnh lùng hỏi.

"Không có gì, không có gì." Sở Vệ Viễn xua tay, liên tục nói: "Bà xã, em xem tiếp đi, kệ anh kệ anh."


Quả nhiên, An Tĩnh Ninh không cho ông thêm một ánh mắt nào nữa.

Sở Vệ Viễn chọc màn hình thông tấn khí, xóa đi xóa lại những tin nhắn ông vừa chỉnh sửa nhưng vẫn cảm thấy chưa thấy hài lòng.

Vì sao Tiểu Sở không đồng ý, rõ ràng bình thường nghe lời như vậy, cũng mặc kệ chuyện của bọn họ.

Thay đổi, Tiểu Sở thay đổi!

— Sở:?

Sở Vệ Viễn nhận được tin nhắn, tay run lên, vội vàng soạn một tin nhắn ——

— Sở thượng tướng đáng thương: Sao vậy?

— Sở: Đang nhập, bố giữ trạng thái này lâu rồi.

— Sở thượng tướng đáng thương:...... Tiểu Sở vì sao không muốn có em trai?

— Sở thượng tướng đáng thương: Cha không thương mẹ không yêu, ta là một củ cải trắng.jpg

— Sở: Em gái.

— Sở thượng tướng đáng thương: Hả?

— Sở: Muốn em gái, không nói chuyện nữa.

Sở Vệ Viễn: "......" Sinh con trai hay con gái ta nói cũng không tính.

— Ta có một đứa con tùy hứng: Được rồim đi ngủ sớm một chút nham Tiểu Sở, moah moah ~

— Ta có một đứa con tùy hứng: Tình yêu của ta, vất kỹ.jpg

Sở Nghiêu không trả lời nữa, tắt thông tấn khí, xoa xoa ấn đường, thời gian không còn sớm, có chút mệt mỏi.

Hắn từ trên bệ cửa nhảy xuống, đến gần giường bệnh kia, ga giường màu trắng, tuy giường khá rộng, nhưng...... Sở Nghiêu duỗi tay nhẹ nhàng đè đè, giường lõm xuống, rụt tay về lại lần nữa.

Quá mềm.

Sở Nghiêu không ngủ ở trên giường, hắn không thích ngủ giường mềm, nằm lên cũng không ngủ được, dứt khoát nằm trên ghế ngủ một lúc.

03:23 giờ Liên Bang.

Bản thân Sở Nghiêu đang ngủ, cũng không rơi vào giấc ngủ sâu, một chút âm thanh trong đêm tối đều bị phóng đại vô hạn.

"Anh ——"

Một âm thanh rất nhẹ, từ của sổ truyền đến, không lớn, nhưng Sở Nghiêu vẫn nghe được.

Hắn ngồi trên ghế, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khẩu súng vi hạt (1) ở bên hông.

(1)微粒子枪? Không biết súng gì luôn...

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng mà vững vàng tiến lên.

Có người đang tới gần, sau đó hơi cúi người xuống.

Sở Nghiêu bỗng mở mắt ra, tay trái cầm súng vi hạt, dùng một loại tốc độ cực kỳ nhanh để trước ngực người đang tới, đẩy người ra xa một chút.

"Đừng, thiếu tá." Người tới nhẹ nhàng giơ hai tay lên, cười nói: "Là tôi, Tần Đồ."

Trong phòng hoàn toàn không có ánh sáng, Sở Nghiêu thấy không rõ Tần Đồ, nhưng có thể ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt.

Trong và đắng, là mùi pheromone của Tần Đồ.

Sở Nghiêu thu hồi khẩu súng vi hạt trước ngực Tần Đồ, mở miệng nói: "Vào bằng cách nào?"

"Bò cửa sổ."

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ đi lại một chút, ngồi xuống bên cạnh Sở Nghiêu, trong bóng tối Sở Nghiêu không thấy rõ mặt anh, chỉ là bởi vì khoảng cách quá gần, mùi thuốc đắng chát quanh quẩn ở chóp mũi không thể tản ra.

"Bây giờ là nửa đêm, anh tới đây làm gì?" Sở Nghiêu cố gắng để giọng điệu bình thản.

Tư duy của người bên cạnh đã hoàn toàn không thể dùng tư duy của người bình thường suy đoán.

Từ đầu tới cuối đều viết hai chữ —— có bệnh.

"Xin lỗi, không nghĩ tớ cậu sẽ tỉnh." Tần Đồ quay đầu nhìn Sở Nghiêu, nở nụ cười.


Cổ họng có hơi khàn.

"Tôi đang hỏi anh, tới đây làm gì?"

Tần Đồ không đáp.

Phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, không khí yên tĩnh.

"Vốn dĩ muốn gửi tin nhắn chúc cậu ngủ ngon." Tần Đồ cúi đầu, âm thanh trầm thấp khàn khàn, cổ tay khẽ động, đầu ngón tay đặt trên thông tấn khí ở cổ tay Sở Nghiêu, chậm rãi mở miệng nói: "Sau lại cảm thấy, vẫn là tự mình tới nói thì tốt hơn."

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ: "Ngủ ngon, thiếu tá."

Lại yên tĩnh như chết.

Sau một lúc lâu, Sở Nghiêu mím môi, "Không cần ngủ ngon, anh cảm thấy bây giờ tôi còn có thể ngủ sao?"

Hắn nói xong đứng dậy mở đèn trong phòng, ánh đèn trắng thoáng chốc tràn đầy cả phòng.

Hắn cũng thấy được bộ dáng Tần Đồ.

Vẫn là bộ dáng lười biếng không quá để ý, lưng dựa ở trên ghế, tay trái đeo một móng vuốt bằng bạc, hiện ra ánh sáng lạnh. Mái tóc xoăn vàng nhạt có chút lộn xộn, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ. Tay phải đặt lên thành ghế, máu trên cánh tay thấm ướt quân trang màu đen, có một ít chảy ra từ cổ tay áo.

Mùi pheromone vừa rồi lấn át mùi máu.

"Tay làm sao vậy?" Sở Nghiêu không nhúc nhích, đứng tại chỗ hỏi anh.

"Không có gì." Tần Đồ buông tay phải từ trên ghế xuống, máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống, anh đứng lên, "Tôi đi trước."

"Đứng lại." Âm thanh Sở Nghiêu có chút lạnh.

Tần Đồ quả thật nghe lời, đứng lại nhìn Sở Nghiêu, cong môi, "Sao vậy, thiếu tá?"

"Ngồi lại trên ghế."

Tần Đồ chớp chớp mắt, nghe lời mà ngồi lại trên ghế.

Sở Nghiêu cau mày đi về phía anh, đứng trước ghế, sau đó ngồi xổm xuống.

"Thiếu tá, cậu làm gì vậy?" Tần Đồ cụp mắt nhìn Sở Nghiêu trước mặt, thấp giọng nói.

"Làm một chút." Sở Nghiêu ngước mắt lên, tay quẹt qua hông Tần Đồ, đụng vào tủ chứa đồ sau ghế, sau đó lấy một ít thuốc và băng gạc ở bên trong ra.

Sở Nghiêu đứng lên, sửa sang lại thuốc và băng gạc trong ta, lấy cái kéo trên bàn bên cạnh.

"Là cho tôi dùng sao?" Tần Đồ nghiêng đầu hỏi.

Sở Nghiêu trầm mặc kéo một đoạn băng gạc, dùng kéo cắt đứt, sau đó kéo đoạn băng gạc kia, từ trên cao nhìn xuống Tần Đồ, nói: "Trước quấn miệng anh lại?"

Tần Đồ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn câm miệng.

Sở Nghiêu chuẩn bị băng gạc xong, đặt thuốc trong tay lên bàn, hơi cúi người, vén tay áo phải của Tần Đồ lên.

Vừa mới vén lên, Sở Nghiêu liền nhíu mày, cánh tay Tần Đồ giống như bị quái vật hung ác gặm qua, vết thương rất sâu, máu trên đó đông lại.

Hiện tại là thời đại hòa bình, đúng không?

"Làm sao vậy?"

Sở Nghiêu không ngẩng đầu, chuyên tâm xử lý miệng vết thương trên tay phải Tần Đồ, rửa sạch phần da bị tổn thương bên ngoài, dùng tâm bông chấm I-ốt lau xung quanh vết thương.

"Đau."

Sở Nghiêu ngẩng đầu, nhìn Tần Đồ, người này ngoài miệng kêu đau, khóe môi lại là mang theo nụ cười, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn không ra đau chỗ nào.

Nhưng khử trùng quả thật rất đau, cho nên Sở Nghiêu không nói gì với anh.

"Bị người bắt nạt," Âm thanh Tần Đồ mang theo ý cười không kiềm chế được, "Thiếu tá, giúp tôi báo thù đi."

Sở Nghiêu đang băng bó thì dừng lại, sửng sốt vài giây mới phản ứng, Tần Đồ đang đang trả lời vấn đề vừa rồi của hắn.

"Chính anh trêu chọc?"


"Không phải." Âm thanh Tần Đồ rất là vô tội.

"Nhiệm vụ?"

"Chúc mừng thiếu tá, trả lời đúng."

"Anh đi một mình?"

Tần Đồ cười khẽ một tiếng: "Nửa người chắc là đi không được đâu."

Sở Nghiêu: "......"

Còn có thể nói giỡn, xem ra cũng không phải rất đau, Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi nhẹ quấn băng gạc vài vòng trên cánh tay bị thương của Tần Đồ, hơi dùng chút lực.

"Shhhhh ——"

Nghe được tiếng Tần Đồ khẽ hô, Sở Nghiêu cũng thả lỏng người, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho Tần Đồ.

"Thiếu tá sao cậu cũng ức hiếp người khác?"

Sở Nghiêu không nói chuyện, cúi mặt xuống hết sức chyên chú băng bó vết thương.

Từ góc độ của Tần Đồ chỉ có thể nhìn thấy mi mắt và sống mũi cao thẳng của hắn, còn có khóe môi khẽ nhếch.

Tần Đồ nhìn chằm chằm một hồi, quay đầu dời tầm mắt, yết hầu nhẹ nhàng lăn một cái.

"Được rồi." Sở Nghiêu ngồi dậy, vứt băng gạc và thuốc chưa dùng hết vào thùng rác y tế.

Tần Đồ cúi đầu liếc mắt một cái, vết thương trên cánh tay được xử lý rất khá, băng gạc quấn không chặt cũng không lỏng, khong ngột ngạt, đủ thoáng khí.

Chỉ là......

Chỗ nút thắt bị Sở Nghiêu thắt thành một cái nơ bướm.

Tần Đồ nhìn cái kia nơ con bướm, trầm mặc.

"Thiếu tá, như vậy không tốt lắm."

"Omega đều thích nơ bướm."

Tần Đồ: "......" Xong, tự mình đào hố.

"Anh bây giờ đi ra ngoài." Sở Nghiêu đi tới chỗ công tắc bóng đèn của phòng bệnh, đặt tay lên đó, quay đầu nói với Tần Đồ.

"Không chỉ tay bị thương."

"?"

"Chân cũng có chút đau," Tần Đồ chớp mắt, "Hẳn là đi không nổi."

Sở Nghiêu: "......" Vừa rồi con mẹ nó trèo cửa sổ vào là chó?

"Anh không đi ra tôi đi." Sở Nghiêu bỏ lại một câu, nhấn công tắc đèn xuống, phòng bệnh nhất thời tối sầm lại, khôi phục hình dạng trước khi Tần Đồ tới.

"Thiếu......"

"Anh không được theo tôi." Sở Nghiêu ngắt lời anh, đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.

Trong phòng bệnh bị bóng tối bao phủ, Tần Đồ đứng yên không nhúc nhích, một lát sau, tay trái mang theo móng vuốt bạc nhẹ nhàng chạm vào cái nơ bướm kia, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười ngắn ngủi.

......

"Sở Nghiêu, dậy sớm vậy?"

Hải Kim thức dậy chạy bộ buổi sáng, gặp Sở Nghiêu đang uống nước đá trong vườn hoa.

Yết hầu Sở Nghiêu khẽ lăn, miệng nuốt ngụm nước lạnh, trong nháy mắt đầu óc liền tỉnh táo.

Hắn quay nhìn về phía Hải Kim đang chạy vòng quanh hoa viên, nói: "Anh không ngủ?"

Giờ phút này mới hơn bốn giờ sáng, hắn có mặt ở đây vì có người trong phòng bệnh, Hải Kim xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy...... Chạy bộ, dưỡng sinh?

"Không phải." Hải Kim kéo khăn lông trên vai lau mặt, đến gần Sở Nghiêu, nói: "Tôi quen dậy sớm chạy bộ."

Sở Nghiêu gật đầu, không hỏi thêm.

"Cậu còn muốn uống không?" Hải Kim chỉ chỉ nước đá trong tay Sở Nghiêu, chạy bộ đến nổi mồ hôi đầm đìa, nước đá lúc này đối với anh mà nói không thể nghi ngờ là một lực hấp dẫn cực lớn, "Không uống có thể cho tôi không?"

Sở Nghiêu có chút nghi hoặc, hắn giơ nước đá trong tay lên, "Chai này?"

"Đúng vậy." Hải Kim tùy tiện nói, anh không thấy có gì không ổn, tất cả mọi người dều là Alpha, một chai nước mà thôi, anh không ngại Sở Nghiêu đã uống qua.

Sở Nghiêu trầm mặc rũ mắt xuống, đặt nước đá trong tay lên bàn đá tròn ở trung tâm hoa viên, sau đó nói với Hải Kim: "Tôi đi lấy cho anh một chai nữa."

Nói xong liền đi ra khỏi hoa viên.

"Hả?" Hải Kim sững sờ ở tại chỗ, nửa ngày mới phản ứng lại đây, gọi về phía Sở Nghiêu ——

"Không cần, Sở Nghiêu!"

Không thể nhìn thấy bóng dáng Sở Nghiêu.


Anh không có ý đó, sao bây giờ lại biến thành Sở Nghiêu đi lấy nước cho mình??

Trách mình! Quá quen thuộc.

Sở Nghiêu vừa nhìn cũng biết không phải là Alpha tùy tiện, nếu không Tần Đồ cũng không phải là không có tiến triển gì.

Aaaa...... Trước khi nói phải nên suy nghĩ rõ ràng trước, Hải Kim vỗ đầu, Sở Nghiêu sẽ không chán ghét anh chứ?

Tuyệt vọng.

Hải Kim cảm thấy hình tượng bác sĩ dịu dàng mà anh duy trì đã sụp đổ.

......

"Lạch cạch ——"

Sở Nghiêu đi đến tòa nhà bán lẻ của phòng khám, nhét một đồng xu, mở máy bán hàng tự động, lấy ra một chai nước đá rồi đóng cửa lại.

"Tôi cũng muốn."

Phía sau máy bán hàng tự động truyền tới một giọng nói lười biếng, tay Sở Nghiêu dừng lại.

Nhưng ngay sau đó đóng lại.

Hắn nhìn người đi ra từ phía sau máy bán hàng tự động, nói: "Không có tay? Tự mình lấy."

Tần Đồ nhướng mày, giơ tay phải bị quấn băng gạc tầng tầng lớp lớp quơ quơ trước mặt Sở Nghiêu, nói: "Bị nơ bướm cản trở, hoàn toàn bất tiện."

Sở Nghiêu: "......"

"Tôi tháo ra cho anh."

"Không tháo, tôi thích." Tần Đồ thu tay, nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Omega thích nơ bướm."

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ nhìn chằm chằm nước đá trong tay hắn, nâng lên mí mắt, nói: "Cho ai?"

Sở Nghiêu mím môi nhìn anh, sau đó ném nước về phía Tần Đồ, nói: "Cho anh."

Tần Đồ vừa lòng, tuy anh cầm nước đá cũng không uống.

Sở Nghiêu lại lần nữa bỏ tiền, mở máy bán hàng tự động lấy một chai nước đá y hệt ra.

"Cái này lại cho ai?"

"Bác sĩ Hải."

Thần sắc Tần Đồ từ hài lòng trở nên lãnh đam, anh nhìn chằm chằm nước trong tay Sở Nghiêu, nói: "Tôi một chai không đủ."

Sở Nghiêu: "......?"

"Đây là cho bác sĩ Hải." Sở Nghiêu cạn lời, người này cầm không uống, cần nhiều như vậy làm gì?

"Hắn bắt cậu tới lấy?"

"Không phải," Sở Nghiêu không thể hiểu được, "Cho hắn một chai nước thì sao?"

Tần Đồ: "Thiếu tá, cậu thật lăng nhăng."

Sở Nghiêu: "?"

"Không cần, trả lại cho cậu." Tần Đồ đến gần nhét nước đá vào tay Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu: "??"

Không biết vì sao, trong đầu Sở Nghiêu bỗng nhiên hiện lên câu Tần Đồ nói ngày hôm qua "Không ghen lung tung"......

Hắn trừng mắt, đuổi những lời nói vô cớ ra ngoài: "Không cần thì quên đi."

Tần Đồ: "......"

Sở Nghiêu lui về sau hai bước, theo đường mình tới, đi được hai bước quay đầu lại, chỉ chỉ máy bán hàng tự động, nhếch khóe môi, nói với Tần Đồ: "Mình khát thì tự lấy, nói cho nó biết anh là Omega mềm mại, nó sẽ chăm sóc anh, tự mình đưa nước ra."

Tần Đồ: "......" Đệch.

"Tạm biệt, đi đường cẩn thận một chút, đừng để cái nơ bướm trên tay làm vấp ngã."

Tần Đồ: "......"

Anh đứng bên cạnh máy bán hàng tự động, nheo mắt lại, đầu lưỡi chạm vào má.

Hải Kim, làm tốt lắm.

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tần • Yếu đuối • Đồ: Cậu xong rồi.

Hải • Không chú ý chuyện vặt vãnh • Kim: Không hiểu sao sau lưng có cảm giác mát mẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui