Cùng Trưởng Quan Aa Luyến

Thiên Ninh siết chặt ngon tay vào vách tường, cảm giác bị những lời này đập đến nổi mắt nổi đầy sao, cô lắc đầu như trống lắc, nhỏ giọng nói: "Phòng khám chúng tôi không có quy định cấm hút thuốc."

Hơn nữa, bộ dạng hút thuốc của anh cũng quá mê người! A a a a a a!

Tần Đồ nghe vậy, nhẹ nhàng nhướng mày, thuận tay ném điếu thuốc lá bị dập tắt vào thùng rác ở góc bên cạnh.

Anh bước chân đi về phía Thiên Ninh.

Thiên Ninh nhìn Tần Đồ cao lớn đi tới, tim đập thình thịch.

"Hôm nay cô có gặp qua một anh chàng đẹp trai tóc đen, sắc mặt có chút lạnh lùng không?"

Tần Đồ cao hơn Thiên Ninh rất nhiều, anh hơi cúi người, cười tủm tỉm hỏi.

"Có gặp có gặp!" Tim Thiên Ninh sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô vươn tay chỉ tòa nhà mà Hải Kim dắt Sở Nghiêu đi vào, nói: "Ở đó."

"Cảm ơn." Tần Đồ cười cười.

"Không có gì." Thiên ninh vội vàng lắc đầu.

Tần Đồ khẽ nhướng mày, đi về phía tòa nhà Thiên Ninh vừa chỉ.

Thiên Ninh nhìn bóng lưng Tần Đồ đi xa, trong mắt hiện lên một trái tim nhỏ màu hồng, Alpha này thật A thật ưu nhã, huhuhu...... Không chiếm được.

"Được." Hải Kim gỡ thiết bị kiểm tra cho Sở Nghiêu xuống, nói.

"Tôi có thể đi chưa?"

"Không được," Hải Kim lắc đầu, "Còn sớm làm, mới vừa kiểm tra xong, còn chưa bắt đầu chữa trị."

"Anh biết chữa trị thế nào?" Sở Nghiêu nâng mí mắt lên.

"Đương nhiên, bác sĩ không phải chữa bệnh cho bệnh nhân sao?" Hải Kim cười nói.

Sở Nghiêu không đáp, mím môi. Câu "Đương nhiên" này đã lâu không nghe thấy. Lần đầu tiên nghe thấy những lời này từ miệng bác sĩ là vào lần chữa trị đầu tiên, vị bác sĩ lúc đó đã kéo mạng hắn từ trong tay tử thần trở về.......

Vị bác sĩ Hải Kim này chắc chắn như vậy sao?

"Sở tiên sinh, có lẽ cậu phải gác lại chuyện gấp của mình sang một bên." Hải Kim nhìn kết quả kiểm tra, ngữ khí có chút xin lỗi, "Kết quả không lạc quan lắm, có thể phải chữa trị lâu dài."

"Kéo dài bao lâu?"

"Ít nhất một tháng."

Sở Nghiêu rũ mắt.

"Tôi nói với Vệ Viễn ca một chút, để anh ấy phái người tới chiếu cố cậu, tiến hành chữa trị lúc không quá thuận lợi, cần có người ở bên chăm sóc, tìm người quen tương đối tốt, cậu tạm thời không có biện pháp trở về trường quân đội liên bang." Hải Kim vừa nói vừa dùng thông tấn khí liên hệ Sở Vệ Viễn.

"Từ từ." Sở Nghiêu lên tiếng, "Không cần nói với ông ấy, tôi tự mình ở lại đây."

Nếu thực sự có hiệu quả, vậy chữa trị tốt rồi nói cho bọn họ biết, nếu không có lẽ bọn họ phải thất vọng thêm một lần nữa.

"Thật vậy sao?" Hải Kim có chút kinh ngạc, "Sở tiên sinh cậu thoạt nhìn tuổi cũng không lớn."

"Tuổi tác của tôi không liên quan gì đến việc tôi có thể tự mình sinh tồn hay không." Sở Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh.

"Được rồi." Hải Kim bật cười, "Nhưng mà cũng không sao, y tá chỗ chúng tôi cũng rất đáng yêu và chu đáo."

Sở Nghiêu không nói tiếp, mím chặt khóe môi.

"Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tôi có chút việc, đi ra ngoài một chút." Thông tấn khí của Hải Kim có âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, ấn nút tắt máy thông tấn khí, nói với Sở Nghiêu.

"Được."

Hải Kim lui người ra khỏi phòng, kéo cửa lại, đang định khóa cửa lại


Bỗng nhiên ——

Có người đang nắm lấy bàn tay đang cầm khóa vân tay của anh, khiến anh không thể cử động.

Hải Kim quay đầu lại nhìn, thấy Tần Đồ cười lười nhác.

Hải Kim buông ra tay, không khóa nữa, anh liếc nhìn Sở Nghiêu đang ngồi trầm mặc bên trong, hất cằm về phía Tần Đồ, "Qua kia nói."

Tần Đồ chậm rãi thu tay lại đút vào trong túi áo, hôm nay anh thay quần áo mới tới, không phải quân phục, trang phục rất thoải mái, mặc trên người anh rất thích hợp, lộ ra cả người lười biếng lại tao nhã.

"Sao cậu lại tới đây?" Hải Kim hỏi.

Tần Đồ nhìn anh một cái, không trả lời anh, cong môi nói một câu, "Đã lâu không gặp."

Hải Kim: "......"

Anh thở dài một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

"Nhớ anh, đến thăm anh." Tần Đồ nở nụ cười, "Đáp án này hài lòng không?"

Hải Kim: "......" Được, không hỏi nữa.

"Cậu bận như vậy còn bớt chút thời gian đến chỗ tôi, chuẩn bị khi nào trở về?" Hải Kim hỏi, "Ngày mai?"

"Cậu ấy khi nào trở về?"

"Ai?"

Tần Đồ hất cằm về phía căn phòng mà Hải Kim vừa đi ra.

"Sở Nghiêu?"

Tần Đồ không nói gì, nhìn anh, chờ anh trả lời.

"Cậu ấy," Hải Kim sờ sờ đầu, "Ít nhất phải một tháng trở lên, tình huống của cậu ấy......"

Hải Kim bỗng nhiên im miệng, Tần Đồ ngước mắt lên, nói: "Tình huống của cậu ấy làm sao?"

"Cái này không thể nói cho cậu biết được, quyền riêng tư của bệnh nhân không thể tiết lộ."

"Nghiêm trọng không?" Tần Đồ làm như không nghe được lời của anh, hỏi.

Hải Kim: "......"Đã nói là không thể nói cho cậu biết rồi mà!

"Người câm?" Tần Đồ nở nụ cười, anh cao hơn Hải Kim một ít, tay nâng lên gõ nhẹ lên đầu Hải Kim.

Hải Kim sờ nơi bị anh gõ, thở dài, "Thật sự không được, tôi có đạo đức nghề nghiệp."

"Được." Tần Đồ cũng không hỏi nữa.

Hải Kim nhẹ nhàng thở ra, người này cuối cùng cũng có thể nghe anh nói hai câu.

"Giúp một chút."

"Giúp cái gì?" Hải Kim hạ quyết tâm nhắc lại một lần nữa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tần Đồ, "Đừng quá đáng."

"Cậu ấy có người chăm sóc không?"

"Không có." Hải Kim sửng sốt, "Cậu ấy không cho tôi gọi cho bố cậu ấy."

"Làm sao vậy?" Hải Kim bối rối hỏi.

Không khí yên lặng hai giây, Tần Đồ không nói gì, lấy điếu thuốc trong túi ra xoay quanh ngón tay, nhưng không định châm lửa.

"Tôi tới chăm sóc cho cậu ấy."


Hải Kim: "???"

"Anh đây là biểu tình gì?." Tần Đồ liếc mắt một cái, có chút buồn cười.

Hải Kim vẻ mặt khiếp sợ, ấp úng nói: "...... Cậu biết chăm sóc người khác sao?"

Thời gian bọn họ quen biết không ngắn, theo như hiểu biết của anh về Tần Đồ, không âm thầm đánh một trận là tốt rồi, chăm sóc người khác? Không có khả năng, cả đời cũng không thể nào.

"Sao lại không?" Tần Đồ nhướng mày, "Là bởi vì anh không thể tự mình trải nghiệm chứ không phải là tôi không biết."

Hải Kim: "......" Không muốn nói chuyện với cậu.

"Vậy cậu cần tôi giúp gì?" Hải Kim vẫn có chút nghi hoặc, "Nếu cậu biết cậu ấy, trực tiếp đến chăm sóc không phải là được sao? Đưa không còn không cần sao?"

Tần Đồ nghiêm túc gật gật đầu, "Cậu ấy đúng là không cần."

Hải Kim: "...... Các cậu có thù oán sao?"

"Không có." Tần Đồ lắc đầu cũng rất nghiêm túc.

Hải Kim: "Vậy trực tiếp chăm sóc đi, nói với Sở Nghiêu một tiếng là được rồi."

"Đúng, chính là muốn anh giúp việc này." Tần Đồ cười cười, "Anh đi nói."

Hải Kim trầm mặc, suy đoán tâm tư Tần Đồ, cảnh giác mà mở miệng nói: "Cậu đừng hố tôi."

"Không hố anh."

Hải Kim khẽ cắn môi, cảm thấy trong lòng đột nhiên thay đổi, quên đi, thử một lần, ai bảo anh quen biết một người khó đoán như vậy, đoán không ra......

Hy vọng đúng như Tần Đồ nói, hắn và Sở Nghiêu không có thù oán.

Hải Kim đặt tay lên nắm cửa, đang định đẩy cửa ra, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tần Đồ nói: "Cậu không đi vào?"

"Không được," Tần Đồ cười tủm tỉm mà nói, "Anh vào trước đi."

Hải Kim: "......" Xong rồi, không đáng tin lắm......

Trong lòng anh không ngừng kêu khổ, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc, đẩy cửa ra.

Sở Nghiêu nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Bác sĩ Hải xong việc rồi?"

Còn rất nhanh, hắn tưởng là có việc gì gấp, bác sĩ Hải nhận được tin nhắn thông tấn khí liền đi ra ngoài.

"...... Ừ." Hải Kim gật đầu, vẻ mặt hiền lành, thực tế đang hoảng hốt.

Sau khi anh "Ừ" một tiếng, Sở Nghiêu không nói gì nữa, lúc này trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim cũng có thể nghe được.

Hải Kim đứng im không nhúc nhích.

Sở Nghiêu nghi hoặc mà ngước mắt lên, "Bác sĩ Hải, còn có chuyện gì không?"

"...... Có." Âm thanh Hải Kim có chút thấp, dù sao trong lòng cũng không tự tin.

"Anh nói đi," Sở Nghiêu nhìn bộ dáng anh cười một tiếng, "Không cần khách khí như vậy."

"Chính là, tôi dự định chữa trị cho cậu một tháng, trong khoảng thời gian này trên đầu cậu có khả năng sẽ mang theo thiết bị, sinh hoạt...... Không qua thuận tiện." Âm thanh Hải Kim càng nói càng thấp, "Tôi tìm cho cậu một người tới chăm sóc cho cậu."

"Ừm." Sở Nghiêu gật đầu, vì chuyện này mà khách khí như vậy?

"Là hộ lý phòng khám?" Sở Nghiêu nghiêng đầu hỏi.

"......" Hải Kim có chút khó mà mở miệng, "Đúng...... Cũng không phải."


Sở Nghiêu: "?"

Hải Kim: "Cậu có thể xem hắn như nhân viên tạm thời."

Sở Nghiêu có chút nghi hoặc, nói: "Vậy gọi vào làm quen một chút đi."

Dù sao cũng phải ở chung một tháng không phải sao?

Hải Kim thở phào nhẹ nhõm, còn lại tự Tần Đồ lo liệu.

Anh cúi đầu gõ thông tấn khí hai cái, gửi đi một tin nhắn ——

— Hải ba ba: Mau tới, kẻ thù của cậu cho gọi!

Tần Đồ dựa vào cửa giơ cổ tay nhìn tin nhắn trên thông tấn khí, nhướng mày, ngón tay khẽ động ——

— Ba ba Hải Kim: Không phải kẻ thù.

Hải Kim nhìn ID của hắn thái dương giật giật, người này lát nữa có chuyện gì xảy ra đều do hắn tự làm! Sẽ không cứu hắn, cứ để cho Sở Nghiêu đánh chết hắn đi.

Dù sao hai người bọn họ cũng là kẻ thù.

Trong lòng Hải Kim đã nhận định, Tần Đồ muốn chăm sóc cho Sở Nghiêu lại muốn mình nói, chứng tỏ hai người bọn họ hơn phân nửa là kẻ thù, Tần Đồ chính là muốn mượn cơ hội chăm sóc Sở Nghiêu để hung hăng nhục nhã Sở Nghiêu!

Dụng tâm ác độc...... Thật kinh khủng.

Anh cúi đầu lại gửi một tin nhắn qua ——

— Hải ba ba: Nhanh lên, nhanh lên!

Hải Kim nhìn Sở Nghiêu rồi lại nhìn thông tấn khí, trong lòng có chút hưng phấn, muốn xem Tu La tràng (1)......

(1) 修罗场: có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

— Ba ba Hải Kim: Anh dọn dẹp sạch sẽ những thứ có thể đập bên cạnh đi.

ĐM? Hải Kim nghiêng đầu nhìn xung quanh Sở Nghiêu, một đống thiết bị chữa bệnh phát ra ánh sáng bạc......

Tần Đồ, cậu toang rồi, không chết cũng bị lột da.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha nhìn Tần Đồ ăn mệt đúng là rất vui vẻ.

Hải Kim vui sướng cơ hồ muốn tràn ra mặt, Sở Nghiêu trầm mặc mà nhìn anh.

Hải Kim cảm nhận được ánh mắt của Sở Nghiêu, hắng giọng, nói: "Hắn sẽ vào ngay."

Sở Nghiêu rũ mắt.

"Két kéttt ——"

Tần Đồ đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy sắc mặt Sở Nghiêu trầm xuống cùng sát khí hiện ra xung quanh hắn, trong lòng than nhẹ, thế này không ổn......

"Hi, thiếu tá." Anh chớp chớp mắt, vẫy tay với Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu mặt không biểu tình, y tá? Anh ta? Tần Đồ?

Hải Kim ở một bên nghẹn cười muốn chết.

Sở Nghiêu ngẩng đầu, giọng nói có chút thấp, hắn nhìn Hải Kim, nói: "Bác sĩ Hải nói y tá chính là anh ta sao?"

Hải Kim chắc chắn gật đầu, "Đúng vậy, nhân viên tạm thời."

Tần Đồ: "......"

Sở Nghiêu: "......"

"Anh tới đây làm gì?" Sở Nghiêu liếc Tần Đồ.

"Vừa rồi nói, chăm sóc cậu." Tần Đồ cách hắn có chút xa, cười tủm tỉm mà nói.

"Tôi không cần anh chăm sóc."

"Không được, bác sĩ Hải nói phải là tôi, những người khác không có hiệu quả."

Hải Kim: "......" Tôi chưa từng nói, ở đâu? Bán anh em?


Sở Nghiêu: "......"

"Tôi không cần Omega." Khóe môi Sở Nghiêu hạ xuống, giọng nói có chút lạnh.

Bên cạnh chăm sóc một tháng, giới tính khác biệt, không tiện.

"Nơi này không có hộ lý Alpha." Tần Đồ cười cười.

Hải Kim ở một bên mừng rỡ xem náo nhiệt, lúc này yếu ớt giơ tay chen miệng vào, "Kỳ thật...... Chỗ chúng tôi có Alpha."

Hơn nữa, Tần Đồ không phải là Alpha sao?

Tần Đồ quay đầu nheo mắt nhìn anh một cái, tràn đầy cảnh cáo. Hải Kim rùng mình một cái, khuất phục, mở miệng nói: "Nhưng chỉ có vài hộ lý Alpha, một người về nhà chăm sóc vợ, một người về nhà chăm sóc con, một người về kết hôn."

Sở Nghiêu: "......"

Tần Đồ: "......" Có thể kiếm cớ tốt hơn không?

"Cho nên trước mắt hộ lý Alpha phòng khám chúng tôi chỉ có ——" câu "Tần Đồ" Hải Kim còn chưa kịp nói, đã bị Tần Đồ đánh gãy.

"Cho nên vẫn là để tôi đi." Tần Đồ nhìn Sở Nghiêu, đến gần chút, nói: "Tương đối quen thuộc."

"Tôi nói, không cần Omega." Sở Nghiêu mặt không biểu tình, "Không có thì không cần hộ lý, tự tôi có thể"

"Cậu ấy có thể chứ?" Tần Đồ quay đầu đi nhìn về phía Hải Kim.

Hải Kim hiểu ý anh, lập tức đứng đắn mà lắc đầu, "Không được, thiết bị cần đeo cả ngày trên người, không tiện, một người không được."

Sở Nghiêu: "......"

ĐM.

Hải Kim lúc ày có chút không hiểu, nhìn Sở Nghiêu hỏi: "Tần Đồ không phù hợp tiêu chuẩn sao?"

Hắn còn không phải là Alpha có sẵn sao?

"Anh ta là Omega, phù hợp cái gì?" Sở Nghiêu lạnh lùng nói.

Hải Kim: "???"

Tần Đồ xoay đầu, nháy mắt với anh.

Hải Kim giống như sét đánh xuống đầu (2), trước kia chỉ biết Tần Đồ chó, không nghĩ tới chó như vậy.

(2)五雷轰顶: Ngũ lôi oanh đỉnh: là một thành ngữ của người Trung Quốc, dân gian Trung Quốc thường dùng để miêu tả những người đã làm điều xấu, có hại cho thiên nhiên, chắc chắn sẽ bị Chúa trừng phạt dưới nhiều hình thức khác nhau.

Giả vờ đi, giả vờ đi.

Nhưng mà...... Thật mong chờ rớt ngựa, muốn nhìn Tần Đồ bị đánh......

"Thiếu tá, cậu cứ theo hắn đi." Hải Kim xem náo nhiệt, học cách xưng hô của Tần Đồ cười nói với Sở Nghiêu.

"Đừng âm dương quái khí (3)." Tần Đồ liếc anh một cái.

(3) 阴阳怪气: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra

Hải Kim: "......" Chỉ cậu được gọi thiếu tá, còn người khác không thể gọi đúng không????

"Được rồi, đã biết." Sở Nghiêu nhíu mày, phất tay, trong lòng bực bội.

Người này ném đi cũng không được?

"Bác sĩ Hải xong việc chưa?" Tần Đồ nói với Hải Kim.

Hải Kim: "......" Tôi có thể nói chưa được sao?

"Hết việc rồi, tôi đi ra ngoài trước." Hải Kim cười một tiếng, mở cửa đi ra ngoài.

Hải Kim khóc không ra nước mắt, Tần Đồ thật chó.

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai đọc không? Đừng im lặng, cảm giác như máy tính không nối mạng... orz


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui