Cùng Trời Với Thú


Tốn thời gian hơn một tháng, xuyên chiến hạm thuận lợi tiến vào Phạn Tiên Vực.
Dọc theo đường đi này, tuy rằng không tính là thái bình, nhưng có một đám gia hỏa làm ầm ĩ như vậy ở đây, thì kẻ cướp đường không gian cũng chưa chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn bị một đám thần thú từ Hồng Mông tới dỗ dành lừa gạt từ trên xuống cướp ngược.
Loại chuyện cướp bóc này, mặc kệ ở nơi nào cũng không hiếm thấy, Hồng Mông cũng giống vậy.

Những kẻ cướp đường không gian đó thấy toa xuyên chiến hạm này của bọn họ vô cùng tầm thường, dưới sự sơ ý lao tới chặn đường cướp bóc, nào biết lại té lăn quay.
Móc sạch sẽ một đám cướp đường không gian kiêu ngạo đến thanh khiết nhẵn nhụi, đàn thần thú Bạch Hiên làm được vô cùng thuận tay.
Sau khi tiến vào Phạn Tiên Vực, xuyên chiến hạm vẫn chưa dừng lại, một đường đến thành thị bên Tù Tiên Hải.
Rời xuyên chiến hạm, bọn họ chuyển sang đi thuyền đến Tuyết Vụ Đảo.
Có lẽ là sớm đã nhận được tin tức, lần này có đệ tử Tuyết Thần Cung chuẩn bị thuyền đã sớm chờ ở bên Tù Tiên Hải, bọn họ vừa đến, là lập tức có thể lên thuyền chuyển đi Tuyết Vụ Đảo, trên đường không cần lại thay đổi thuyền khác.
Đệ tử Tuyết Thần Cung đối với Sở Nguyên Thương vị đảo chủ ban sơ một tay thành lập Tuyết Vụ Đảo cùng Tuyết Thần Cung này là vô cùng hướng tới, Sở Nguyên Thương được rất nhiều nhân tâm ở trên Tuyết Vụ Đảo, nghiễm nhiên chính là một truyền thuyết.
Hắn cường đại, đáng tin cậy, nhãn lực không tầm thường, một tay sáng tạo Tuyết Vụ Đảo thần bí, cho Bách tộc một nơi ẩn náu an toàn, thu nạp đông đảo Bách tộc cửa nát nhà tan …… trong mấy trăm năm ngắn ngủn, làm được chuyện mà rất nhiều người không làm được.
Ở trong mắt những người chỉ nghe nói qua truyền thuyết về hắn, hắn không một chỗ nào là không hoàn mỹ.
Còn về đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ mỗi ngày lăn lộn cùng với hắn: Ha hả!
Nghe nói người một chi Sở gia đều trở về, đệ tử Tuyết Thần Cung cùng hậu nhân Bách tộc vô cùng kích động mà đến bái kiến.

Sở Chước vẫn giống như quá khứ, ôn hòa mà nói chút chuyện cùng bọn họ, Sở Nguyên Thương cũng rất có khí thế đảo chủ khai sơ, không có làm ra hành vi không đáng tin cậy làm cấp dưới mù mắt.

Còn về Sở Khai Hà, vậy thì càng có phong phạm trưởng bối, làm người ta không nhìn ra khuyết điểm.

Lúc này đây gặp mặt, ấn tượng của người Tuyết Vụ Đảo đối với ba vị Sở gia này đều hết sức tốt đẹp, cũng tin tưởng vững chắc có bọn họ ở đây, mặc kệ là Tuyết Vụ Đảo, hay là hậu nhân Bách tộc, về sau đều sẽ càng tốt.
Bọn họ vừa rời đi, Sở Nguyên Thương liền lộ nguyên hình, vuốt cằm nói: “Hai trăm năm không trở về, người Tuyết Vụ Đảo thoạt nhìn đứng đắn không ít, rất giống phong cách của Thanh Sương.”
Sở Thanh Sương làm dưỡng nữ của Sở Nguyên Thương, lại kiêm nhiệm cung chủ Tuyết Thần Cung, ở thời điểm Sở Nguyên Thương vắng mặt, có thể xem như đại đảo chủ Tuyết Vụ Đảo, quản lý Tuyết Vụ Đảo đến gọn gàng ngăn nắp.
Sở Khai Hà nói: “Đứa nhỏ Thanh Sương này không tệ.”
“Chính là nghiêm túc chút.” Sở Nguyên Thương nói, nhìn về phía con nuôi: “Cũng giống như Thanh Giáng, đều chơi không vui.”
Sở Thanh Giáng mặt không biểu tình, nỗ lực làm cho chính mình không cần phê bình trưởng bối.
Tuy là như thế, hình tượng dưỡng phụ không đáng tin cậy, đã thâm nhập lòng người, làm đám nghĩa tử nghĩa nữ, bọn họ phải nỗ lực mà giữ gìn hình tượng tốt của dưỡng phụ đối với bên ngoài, cũng rất là không dễ dàng.
Không tự chủ được, Sở Thanh Giáng rơi ánh mắt xuống trên người Sở Chước.
Sở Chước an tĩnh mà ngồi ở chỗ đó, ôm trong lòng con tiểu yêu thú màu đen lông xù xù, một thân hơi thở yên tĩnh, thực dễ dàng cảm nhiễm người khác.
Sở Thanh Giáng hiện tại đã nhìn không thấu tu vi của Sở Chước.
Tuy rằng hắn biết lấy tư chất của Sở Chước, lần này đi Hồng Mông, chắc chắn có điều thu hoạch, nhưng khi nàng trở về, vẫn làm cho hắn chấn động.

Giật mình xong, sau đó tự đáy lòng cảm giác được vui sướng, trái tim vốn vẫn luôn treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Lúc trước là Sở Thanh Giáng phản đối Sở Chước đi Hồng Mông chi cảnh, cảm thấy bọn họ là đang ép nàng trưởng thành.

Nhưng mà Sở Chước cuối cùng tự mình làm ra lựa chọn, mà nàng cũng không phụ bọn họ kỳ vọng, nàng bình an trở về, thậm chí tu vi cao thâm đến ngay cả phụ thân cũng bị nàng áp xuống, hơn nữa trên người nhiều thêm cái gì đó, chỉ có người Bách tộc mới có thể cảm giác được.
Bách tộc xác thật lựa chọn nàng.
Sở Thanh Giáng vừa là vui mừng, lại là kiêu ngạo.
Trong lúc Sở Thanh Giáng tâm tình phức tạp, liền thấy dưỡng phụ cọ đến bên người Sở Chước, cười ha hả mà nói: “Khuê nữ, Tuyết Vụ Đảo về sau có ca ca và tỷ tỷ con rồi, con cũng không cần nhọc lòng, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, chờ sau khi Thanh Sương lui xuống, thì để cho Thanh Giáng đi gánh vác đi.” ChieuNinh tại: diendan.com

Sở Chước gật đầu với hắn, cười khanh khách mà nghe hắn nói.
“Còn về việc của Bách tộc, con cũng yên tâm, có cha ở đây rồi.”
Sở Chước lại gật đầu lần nữa, chỉ là lần này ý cười trên mặt càng thêm dịu dàng đáng yêu.
Sở Thanh Giáng lại nháy mắt nghe hiểu rõ ý tứ trong lời Sở Nguyên Thương nói.
Chỉ là không chờ hắn dò hỏi, liền thấy Sở Nguyên Thương bắt đầu đối với con tiểu yêu thú trong lòng Sở Chước kia, đôi mắt không phải đôi mắt, cái mũi không phải cái mũi mà bắt bẻ, tiểu yêu thú Phong Chiếu căn bản là bơ hắn, gắt gao mà dính chặt lấy đạo lữ của hắn, làm nhạc phụ ghen ghét.
Thuyền một đường tiến vào trong biển Tù Tiên Hải.
Những người khác toàn ghé vào bên thuyền, nhìn bóng dáng con thông linh thú dưới đáy biển, sau khi biết đây là bộc thú của Thần tộc thái cổ —— thông linh thú, Bạch Hiên bọn họ đều cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Thông linh thú ở Hồng Mông đã không có tung tích, không nghĩ tới Đại Hoang giới còn sót lại mấy con.
Sở Nguyên Thương đang cười ha hả mà cùng mọi người nói lai lịch thông linh thú dưới biển, cùng với hắn lúc trước là thuyết phục (lừa dối) chúng lại đây như thế nào, đang nói được hăng say, đột nhiên mặt biển đang bình tĩnh chợt sóng nước phóng lên cao, nước biển chảy ngược đến con thuyền, bị lồng phòng hộ trên thuyền ngăn ở bên ngoài.
Sở Nguyên Thương chợt dừng tiếng nói, quay đầu nhìn về phía nửa cái đầu hải thú cực đại trồi lên từ trong biển.
Con hải thú cả người đen như mực, chỉ lộ ra nửa cái đầu, không người nào có thể nhìn ra được nguyên hình của nó là cái gì, trên người nó phát ra khí thế, vô cùng cường hãn, đúng là thông linh thú vẫn luôn ẩn núp ở dưới đáy Tù Tiên Hải, bị Sở Nguyên Thương lừa dối tới đây bảo hộ Tuyết Vụ Đảo.
Sở Nguyên Thương nha một tiếng, cười tủm tỉm mà chào hỏi với nó.
Con hải thú kia đôi mắt nhìn hắn trong chốc lát, rồi mới chìm xuống.
Sở Nguyên Thương cười lại vẫy vẫy tay, nói với mọi người: “Hồi lâu không thấy, lão bằng hữu chào hỏi một cái.”
Mọi người: “…………” Thật sự chỉ là chào hỏi một cái sao? Sao lại cảm thấy nó giống như riêng biệt tới đây xem hắn có phải đã chết hay không.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của mọi người, thông linh thú không nói chuyện, không người nào biết nó suy nghĩ cái gì.
Thuyền một đường xuôi gió xuôi nước, rốt cuộc đến Tuyết Vụ Đảo.

Bước lên Tuyết Vụ Đảo, đã sớm có hậu nhân Bách tộc chờ ở bên đảo.
Một chi Sở gia trở về, hậu nhân Bách tộc trên toàn đảo hết sức kích động, đều đi ra nghênh đón, bởi vì nhân số quá nhiều, Hồng Đỉnh Đan Hạc căn bản không thể chở hết nhiều người như vậy, vẫn là Tuyết Điểu Ba Đầu cùng nhau ra ngựa, phụ xướng phu tùy.
Nhìn đến Tuyết Điểu Ba Đầu, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng kinh hỉ.
“Tiểu Tam à, chúng ta đã trở lại!”
“Tiểu Tam, ngươi theo đuổi được tức phụ chưa?”
“Tiểu Tam, ta rốt cục là luyện đan sư cấp mười hai rồi nè, ta nói chuyện giữ lời, ngươi thì sao? Nhìn dáng vẻ là không theo đuổi được tức phụ.”
Tuyết Điểu Ba Đầu vốn quả thật thật cao hứng nhìn thấy bọn họ, cuối cùng tức giận đến két một tiếng, mổ qua cái đám người phun tào nó.
Nói bừa toàn lời nói thật cái gì đấy? Không phải làm nó thương tâm sao? Ngay cả linh đan cũng cứu vớt không được tim của điểu độc thân.
Một đám người náo nhiệt mà tự trò chuyện, mấy người Sở Nguyên Thương bị hậu nhân Bách tộc bao vây chung quanh, mồm năm miệng mười mà vây quanh bọn họ nói chuyện ngay tại bờ biển, xưng hô cái gì cũng có, ồn ào náo loạn, nhưng tươi cười trên mặt mỗi một hậu nhân Bách tộc đều là thiệt tình thực lòng như vậy, đối với bọn họ trở về, là cực kì vui mừng.
Nhưng mà mọi người cũng không xem nhẹ khách nhân, đám người Bạch Hiên cũng có người chiêu đãi.
Một hồi lâu sau, mọi người mới chưa đã thèm mà thu liễm đề tài, tính toán về sơn cốc trước rồi lại nói.
Trở lại sơn cốc, tự nhiên lại là một trận náo nhiệt.
Sở Nguyên Thương trịnh trọng mà giới thiệu Long tộc, tộc Huyền Vũ, tộc Bạch Hổ cùng tộc Phượng Hoàng cho hậu nhân Bách tộc trong sơn cốc, về sau để Sở Thanh Giáng tự mình đi an bài nơi nghỉ tạm tạm thời cho bọn hắn, tiếp theo mấy người Sở gia liền đi thẳng lên Tuyết Thần Cung trên đỉnh tuyết sơn.
“Thanh Sương hiện tại thế nào?” Sở Nguyên Thương hỏi.
“Trưởng tỷ còn ở trong động Vạn Năm Huyền Tuyết, tạm thời không thể ra ngoài.” Sở Thanh Giáng có chút khổ sở mà nói.
Sở Nguyên Thương banh mặt, không nói gì.
Vừa rồi trong hậu nhân Bách tộc ra ngoài nghênh đón, bọn họ cũng nhìn thấy được tộc Thanh Lân được Sở Thanh Sương đón trở về, chỗ giữa trán của bọn họ có một cái Thanh Lân (vảy màu xanh đen), như là một loại điểm xuyết, tôn lên bọn họ phá lệ xinh đẹp.

Đoàn người lo lắng sốt ruột, đi vào tuyết sơn, sau đó thẳng đến động Vạn Năm Huyền Tuyết Sở Thanh Sương đang ở.
Đi vào trước động Vạn Năm Huyền Tuyết, liền thấy Tuyết Y canh giữ ở chỗ đó, nhìn đến đoàn người Sở Khai Hà, tức khắc vui mừng khôn xiết, vội chạy tới hành lễ.
Sở Khai Hà nói: “Không cần đa lễ, chúng ta đi nhìn xem Thanh Sương trước.”
Tuyết Y vội mở ra cấm chế, để mấy người đi vào.

Mới vừa tiến vào động Vạn Năm Huyền Tuyết, một cổ khí lạnh vô cùng ập vào trước mặt, nháy mắt đầu tóc, lông mày cùng quần áo mọi người đều nhiễm một tầng sương trắng nhàn nhạt.
Chỉ có ngồi xổm tiểu yêu thú trên vai Sở Chước không chịu ảnh hưởng.
Thực mau bọn họ liền nhìn thấy người ở cuối Vạn Năm Huyền Tuyết, ngồi xếp bằng trong đó, quanh thân phủ một tầng sương tuyết, cả người giống như người tuyết khắc băng, chung quanh hàn khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể của nàng, ngay cả màu môi cũng gần bằng màu da.
Cảm giác được hơi thở trong động, nàng mở mắt ra, trong mắt phụt ra vẻ kinh hỉ.
“Đại tỷ, tằng tổ phụ, phụ thân và A Chước đã về rồi.” Sở Thanh Giáng nói.
Sở Thanh Sương hơi hơi hé miệng, lại không cách nào phát ra âm thanh, chỉ có thể truyền âm cho bọn họ:【Tằng tổ phụ, phụ thân…… A Chước, mọi người rốt cuộc đã trở lại……】
Sở Nguyên Thương cười nói: “Lần này con chịu khổ rồi, yên tâm, nếu chúng ta đã trở về, thì sẽ không lại để cho đám hậu duệ Thần tộc kia càn rỡ, con cũng yên tâm mà nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt.”
Sở Thanh Sương chậm rãi gật đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Sở Chước, trong con ngươi băng sương dường như chớp động cái gì đó.
Đối với Sở Nguyên Thương vô cùng hiểu biết nàng nói: “Con không cần lo lắng A Chước, Thời Mệnh Châu đã khôi phục, con bé sẽ thức tỉnh thực mau.”
Khóe mắt Sở Thanh Sương hiện lên thủy quang, thủy quang thực mau bị sương khí che phủ.
Tiếp theo, Sở Khai Hà tra xét thương thế cho Sở Thanh Sương, chậm rãi nói: “May mắn có động Vạn Năm Huyền Tuyết, có thể kịp thời ổn định thương thế của con, nếu không khí mạch vừa vỡ, căn cơ khó mà giữ được.”
Khí mạch là căn bản mà người tu luyện có thể tu luyện, nếu như không có khí mạch, thì chẳng khác gì người phàm.
Sở Thanh Sương lần này cửu tử nhất sinh, có thể giữ được khí mạch đã thật sự không dễ.
Nhưng mà Sở Khai Hà bọn họ đã trở lại, bọn họ ở Hồng Mông thu hoạch không ít, muốn trị liệu cho Sở Thanh Sương, rất đơn giản.
Lập tức Sở Khai Hà trị liệu cho Sở Thanh Sương, Sở Nguyên Thương ở bên phụ trợ ông, Sở Chước không muốn quấy rầy bọn họ, liền đến bên ngoài chờ.
Đỉnh tuyết sơn có phong cảnh không tồi.
Tuyết lớn bay tán loạn, Sở Chước đứng ở chỗ cuồng phong, tùy ý cho phong tuyết gào thét bao phủ lấy nàng.
Phong Chiếu biến trở về hình người, làm bạn ở bên cạnh nàng, nói: “Lấy thực lực của Sở Khai Hà, trị liệu cho nàng ấy là không thành vấn đề, không cần lo lắng.”
Sở Chước nhẹ nhàng mà nói: “Muội biết.” Nàng nhìn về phía hắn, khóe môi mỉm cười: “Chỉ là cảm thấy mọi người đều an toàn, thật sự là thật tốt quá.”
Nghe được lời nàng nói, Phong Chiếu khẽ động trong lòng, không khỏi nghiêm túc mà nhìn nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận