Phong Chiếu mở mắt ra, đứng lên, chớp mắt đã đi ngoài cửa động.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, bốn người trên đất đột nhiên phun ra máu tươi, thần sắc uể oải, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.
Phong Chiếu nhìn cũng không liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, nói với Sở Chước: "Để nàng đợi lâu."
Phong Chiếu lần này nhập định, tốn thời gian tròn trịa nửa năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không phải ngắn, nhưng đối với Sở Chước không thể tu luyện mà nói, thời gian nửa năm này có chút gian nan.
May mắn Sở Chước là người tính tình ổn trọng, bên người lại có hai tiểu gia hỏa bầu bạn, Huyền Uyên thường xuyên đến bên ngoài tìm vài thứ ngạc nhiên cổ quái trở về cho nàng, nên cũng không tính là cái gì.
Sở Chước đánh giá hắn, có thể là vừa đột phá, Phong Chiếu còn chưa kịp thu liễm được hơi thở trên người, hoành hành ngang ngược ở trong sơn động, sắc mặt Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đều có chút tái nhợt, chỉ có Sở Chước cảm xúc không sâu, bởi vì Phong Chiếu chìa tay phất một cái ở trên bả vai nàng, nhân tiện thay nàng tiêu trừ ảnh hưởng uy áp của hắn đối với nàng.
Suy cho cùng thì hắn không đành lòng làm cho nàng không thoải mái.
Còn những người khác, hắn sẽ không có kiên nhẫn đó.
"Huynh đột phá rồi?" Sở Chước hỏi, thần sắc là vui sướng thuần nhiên.
Phong Chiếu ừ một tiếng, chậm rãi thu liễm hơi thở, khóe miệng khẽ nhếch, bật ra vài phần ý cười: "Xem ra lần này trong họa có phúc."
Lần này Phong Chiếu bị Sở Chước liên lụy, rơi vào trong sông thời gian, bởi vì hắn ở bên cạnh Sở Chước, hai người đồng thời rơi vào sông, bị nguyền rủa trong cơ thể Sở Chước ảnh hưởng đến, làm cho quy tắc sông thời gian nhân cơ hội xâm nhập trong cơ thể hắn, phong ấn tu vi của hắn.
May mắn quy tắc này chỉ là một chút, hắn có Tịch Diệt Thần Hỏa, chỉ cần tiêu phí chút thời gian là có thể khôi phục.
Phong Chiếu vừa nhập định, một lòng đánh sâu vào gông cùm trong cơ thể, muốn dùng Tịch Diệt Thần Hỏa xua đuổi quy tắc thời gian lưu lại trong cơ thể đi ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh, hắn liền thay đổi chủ ý, làm cho Tịch Diệt Thần Hỏa cắn nuốt quy tắc thời gian, thậm chí luyện hóa, cất chứa tận bên trong xương máu, ngược lại là trong họa có phúc, làm cho hắn đột phá tu vi.
Nghe vậy, Sở Chước tất nhiên là vô cùng vui sướng, cười dịu dàng nhìn hắn.
Phong Chiếu bị nàng nhìn mà thiếu chút nữa có chút không kiềm chế được, hắn rất ít khi có thể nhìn thấy nàng lộ rõ vui mừng như thế trên nét mặt, hai tròng mắt bởi vì ý cười mà trong suốt lấp lánh như nước, cả người đáng yêu không chịu nổi, làm cho hắn nhịn không được muốn hôn nàng, ôm nàng một cái.
Vì dời đi lực chú ý, Phong Chiếu nhìn về phía mấy người trước cửa động.
Huyễn Ngu huỷ bỏ ảo thuật ngoài cửa động, ba người đi ra ngoài.
Trên đất bốn người bị một kích của Phong Chiếu, lúc này thần sắc uể oải, ngay cả bò dậy cũng khó khăn.
Bọn họ cảm giác được cửa động có người đi ra, miễn cưỡng ngẩng đầu, liền nhìn đến một nam hai nữ, trong đó nam nhân một thân áo bào màu trắng tuấn mỹ không tì vết, một thân uy áp cường đại, sâu không lường được, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Huyền Uyên đã bịch bịch chạy tới, cao hứng nói: "Lão đại, huynh đột phá rồi?"
Phong Chiếu vươn tay che ở trên đầu tiểu chính thái xoa xoa, nhìn bộ dạng chật vật cảu nó, nói: "Vừa rồi làm được không tệ."
Huyền Uyên lập tức nhếch miệng cười rộ lên: "Lão đại dạy dỗ thật tốt."
Sở Chước kéo nó đến bên người, lấy ra khăn tay lau sạch vết máu trên mặt nó, tuy rằng có được lực phòng ngự cường hãn, nhưng rốt cuộc tu vi thấp, đương đầu với người tu luyện Hóa Thần cảnh, vẫn bị chút tổn thương da thịt, may mắn không nghiêm trọng.
Trên đất bốn người nghe được bọn họ đối thoại, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đặc biệt vị Dịch sư muội kia, trong thần sắc trắng bệch lại mang theo chút không cam lòng.
Lúc này Phong Chiếu cũng không che giấu hơi thở, bốn người có thể cảm giác được hơi thở thuộc về thần thú cao cấp trên người hắn, hơi thở tộc Bạch Hổ nhàn nhạt, lại dung nhập hơi thở mãnh thú càng đáng sợ khác, chỉ là như thế, cũng đã khiến cho người ta tê liệt tim gan, kinh hãi không thôi.
"Huyền Uyên, mấy tên này mi làm sao bây giờ?" Phong Chiếu không chút để ý hỏi.
"Giết bọn chúng." Huyền Uyên không chút do dự nói.
"Được, liền giao cho mi."
Hai thần thú chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, liền quyết định vận mệnh bốn người trên đất.
Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Huyền Uyên chạy bịch bịch tới, rõ ràng là bộ dạng một đứa nhỏ, ở trong mắt bốn người, giống như ma quỷ.
Huyền Uyên đi đến trước mặt vị Dịch sư muội, vừa rồi tuy rằng cùng chiến đấu Từ sư huynh đó, nhưng nó cũng không bỏ sót lời Dịch sư muội nói, nàng ta muốn giết nó, lấy mai Huyền Vũ cùng tinh huyết Huyền Vũ của nó.
Mắt thấy tiểu chính thái duỗi bàn tay tới, Dịch sư muội cắn mạnh lên đầu lưỡi, cứng rắn bức ra một búng máu, làm cho chính mình giải trừ trạng thái bị áp chế, dồn dập mở miệng: "Đợi chút, đừng giết ta, ta có thể mang bọn ngươi đi hành lang gấp khúc thời gian..."
Huyền Uyên dừng tay ở chỗ ngực nàng ta, chớp mắt to đen thùi, tò mò hỏi: "Hành lang gấp khúc thời gian? Đó là cái gì?"
"Nơi đó có công pháp đại năng từng phi thăng lưu lại, nếu như tu luyện ở trong hành lang gấp khúc thời gian, có thể làm ít công to.
Hơn nữa cuối cùng hành lang gấp khúc thời gian, có thời gian ánh sáng, mỗi khi luyện hóa một tia thời gian ánh sáng, có thể cho người tu luyện dôi ra năm mươi năm tới một trăm năm cảm ngộ...".
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Vì mạng sống, Dịch sư muội vận chuyển một tia ý thức còn lại, lời nói bay nhanh, sợ nói chậm, nhóm người này sẽ lấy đi tính mạng của nàng ta.
Những người khác lặng im không nói, đều tùy Dịch sư muội nói ra chổ dựa lớn nhất của bọn họ.
Có thể sống sót, ai lại muốn chết? Đặc biệt nữ tử lạnh nhạt họ Phục đó, lúc trước nàng chủ trương muốn rời đi, cũng không muốn xông vào sơn động có chủ, nếu không có Dịch sư muội nổi lên tham lam đối với Tiểu Huyền Vũ, thì bọn họ cũng sẽ không rơi vào trận này.
Huyền Uyên nghe xong, quay đầu nhìn về phía Phong Chiếu bọn họ.
Dịch sư muội thấy thế, con ngươi hơi hơi co rụt lại, hiểu rõ sinh tử của bọn họ, ký thác ở trên người nam tử áo trắng kia, sinh tử tất cả chỉ một câu của hắn.
Hơn nữa tu vi của hắn cao, nếu như hắn chướng mắt thời gian hành lang gấp khúc, bọn họ vẫn phải chết.
Phong Chiếu ngược lại là có chút hứng thú: "Hành lang gấp khúc thời gian? Có thể có phương pháp giải trừ thời gian nguyền rủa?"
Dịch sư muội nào biết thời gian nguyền rủa là cái gì, vừa nghe thì chính là thứ khó giải quyết, vội vàng nói: "Trong hành lang gấp khúc thời gian ẩn chứa quy tắc thời gian, huyền bí vô cùng, có lẽ sẽ có."
Phong Chiếu trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nếu đã như thế, các ngươi liền dẫn đường thôi."
Hắn vừa mới nói xong, bốn người cảm giác được áp lực vô cùng trầm trọng trên người chợt nhẹ đi, hiểu rõ tạm thời bảo trụ được một cái mệnh, kế tiếp thì phải nhìn xem thời gian hành lang gấp khúc có thể để cho bọn họ tiếp tục bảo trụ một cái mệnh hay không.
Bốn người miễn cưỡng đứng lên, đều lấy ra linh đan chữa thương từ trong túi càn khôn, một bên vụng trộm đánh giá nhóm người này.
Một con Tiểu Huyền Vũ, một con thần thú hỗn huyết có được huyết mạch tộc Bạch Hổ, một nữ tu sĩ nhân tộc tu vi hoàn toàn không có, một tiểu yêu tu vị thành niên, bỏ Phong Chiếu qua một bên không nói chuyện, ba người khác không đáng để lo.
Nhưng khi nhìn đến nam tử áo trắng tu vi bí hiểm đó thật cẩn thận che chở nữ tử hoàn toàn không có tu vi trong đó, trong lòng bọn họ đều cảm giác được có chút kỳ quái.
Sở Chước tuy rằng không có tu vi, nghiễm nhiên tựa như một người phàm, nhưng thân thể Thánh Đế cảnh hậu kỳ của nàng bày ra đó, hơn nữa Thời Chi Hạp cũng không phải là người phàm có thể dễ dàng đi vào, ngược lại không có người nào hoài nghi cái gì.
Lại nghe câu hỏi vừa rồi của Phong Chiếu, thông minh như Dịch sư muội nháy mắt liền hiểu rõ, Sở Chước hẳn là đã bị thời gian nguyền rủa biến thành như vậy.
Bọn họ không hiểu vì sao thời gian phải nguyền rủa nàng, nhưng mà thiên hạ rộng lớn, có đủ những cái lạ, ngược lại không cần ngạc nhiên.
Thương thế của bốn người bọn họ tốt hơn phân nửa, Phong Chiếu liền kêu bọn họ dẫn đường, vẫn chưa cho bọn hắn thêm thời gian trị liệu.
Bốn người tuy rằng có chút lo lắng trong lòng, cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn theo bọn họ rời khỏi.
Trên đường, Sở Chước hỏi thâm, nhanh chóng biết lai lịch của bốn người.
Trong bốn người này sư huynh muội đến từ một cái thế lực hạng ba trong Hồng Mông, tương tự như thế lực Viêm Thực Vơn của Thương thị huynh muội lúc trước, là cái loại cũng không thu hút ở trong Hồng Mông.
Sư huynh kêu Từ Kiến Bách, sư muội Dịch Hoằng Nhã.
Hai người thừa lại là bạn tri kỉ của bọn hắn, phân biệt là Vu Duệ cùng Phục Khinh Hoa, bọn họ đến từ thế lực khác, thế lực sở tại cùng sư môn hiện tại của sư huynh Từ Kiến Bá có quan hệ thân thiết nhiều thế hệ.
Lần này bọn họ đến Thời Chi Hạp, một là vì kinh nghiệm từng trải, hai là vì tìm kiếm công pháp đại năng năm đó phi thăng thành thần lưu lại ở Thời Chi Hạp, hy vọng có thể đột phá ở trong này.
Bốn người chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh, dám đến này, cũng là có chổ dựa.
Dịch Hoằng Nhã tuy rằng xuất thân ở một thế lực hạng ba, nhưng tổ tiên của nàng ta bất phàm, nghe nói tổ tông có huyết mạch thần thú, khiến nàng ta trời sinh có được một đôi huyễn đồng, có chút tinh thông đối với ảo thuật.
Một cơ hội ngẫu nhiên, làm cho nàng ta có được một ít tư liệu năm đó vị đại năng kia phi thăng thành thần ở Thời Chi Hạp lưu lại, từ trong đó có được một tấm bản đồ khiếm khuyết có liên quan với bí cảnh Thời Chi Hạp.
Dịch Hoằng Nhã nghiên cứu mấy trăm năm, mãi cho đến khi nàng ta tấn cấp Hóa Thần, rốt cục dự tính tiến vào Thời Chi Hạp tìm cơ hội tìm kiếm công pháp vị đại năng kia lưu lại.
Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Nhưng mà tính nguy hiểm của Thời Chi Hạp thì mọi người đều biết, nàng ta không dám một mình mạo muội tiến vào.
Vì thế nàng ta liền tìm tới sư huynh Từ Kiến Bách, lại gọi thêm Vu Duệ cùng Phục Khinh Hoa, bốn người thương lượng một phen, quyết định tự mình tiến vào Thời Chi Hạp.
Dịch Hoằng Nhã cũng không phải ngốc, sẽ phải kêu thêm ba người này, đều có quyết định của nàng ta.
Sư huynh Từ Kiến Bách một lòng mến mộ nàng ta, nói gì nghe nấy, Vu Duệ và bọn họ quen biết từ thuở nhỏ, thân như huynh đệ, Phục Khinh Hoa phẩm tính cao thượng, không thích tính kế người khác, đối với bằng hữu có chút trượng nghĩa, đều là đáng tin cậy, có bọn họ giúp đỡ, tiến vào Thời Choi Hạp cũng có chút bảo đảm.
Nếu không phải gặp được Phong Chiếu hoàn toàn nghiền áp bọn họ, bốn người này phỏng chừng sẽ bình an đến hành lang gấp khúc thời gian.
Chỉ là bọn hắn làm sao nghĩ đến, ở trong động đá vôi rất bình thường dưới đất, không gặp được thú thời gian nguy hiểm, ngược lại té ngã ở trong này.
Nói đến cùng, cũng là Dịch Hoằng Nhã lòng sinh tham lam, lòng mang ác ý mà ra.
"Chủ nhân, oa không thích nàng ta." Huyền Uyên gặm nhấm một trái linh quả, ăn đến cả mặt đều là nước, vừa hàm hồ nói.
Huyễn Ngu cũng gật đầu: "Nàng ta rất xấu xa, không thích."
Sở Chước nhìn về phía Dịch Hoằng Nhã.
Dịch Hoằng Nhã diện mạo ngọt ngào, xinh đẹp khả ái, khi cười rộ lên phá lệ ngọt ngào, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Lúc này đối mặt với lời nói trắng ra của hai tiểu động vật đơn thuần, nàng ta không vắt ra được tươi cười ngọt ngào, ngược lại kinh hãi đảm chiến nhìn Sở Chước bọn họ.
Sở Chước dời ánh mắt, sờ sờ đầu hai tiểu động vật.
Đi gần một ngày, vượt qua động đá vôi quanh co khúc khuỷu, bọn họ rốt cục rời khỏi động đá vôi dưới đất.
Mới ra đi, liền cảm giác được hơi thở thú thời gian.
Đám người Dịch Hoằng Nhã như gặp đại địch, bọn họ đến chỗ này, cũng từng bị thú thời gian đuổi giết, thú thời gian tắm trong lực lượng thời gian mà sinh ra, rất khó giết chết, nếu như đối đầu cùng chúng nó, không chết cũng lột da.
Bốn người Dịch Hoằng Nhã cũng từng bị thú thời gian một đường truy kích, mới có thể chạy trốn tới động đá vôi dưới đất, xui xẻo gặp phải đoàn người Phong Chiếu đồng dạng trốn ở đây.
Phong Chiếu dẫn đầu đi ra ngoài.
Hẻm núi nơi xa xa, một con thú thời gian phát ra tiếng gầm gừ, chạy tới chỗ bọn họ.
Phong Chiếu vươn tay, ở khi thú thời gian nhào tới, một bàn tay chống ở trên đầu thú của nó.
Thú thời gian phát ra tiếng gầm gừ, bốn vó đạp đạp, lại đá không ra tay hắn, nhất thời nổi trận lôi đình.
Phong Chiếu đánh giá con thú thời gian này, quay đầu nói với Sở Chước: "Chước Chước, con thú thời gian này tuy rằng xấu chút, nhưng mà làm công cụ thay đi bộ, cũng đủ rồi."
Sở Chước: "...!...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...