Cùng Trời Với Thú


Đồ Dạ Trai là chỗ nào, không có ai rõ ràng hơn Tào lão đại, dù sao lúc trước khi bọn họ chặn đường cướp bóc Sở Chước, các huynh đệ thủ hạ của hắn còn cười hì hì nói, muốn chơi đùa nàng xong thì bán đi Đồ Dạ Trai.
Hiển nhiên lúc ấy Sở Chước nghe hết lời nói ác độc của bọn họ, hiện tại thi hành ngược lại ở trên người hắn.
Tào lão đại vừa sợ lại hoảng, lắp bắp nói: "Tiên, tiên tử, ta, ta bộ dáng này, Đồ Dạ Trai không thu."
"Không có việc gì, dù sao cũng sẽ có người có khẩu vị kỳ lạ, nói không chừng là vừa ý khoản đãi ngươi thì sao?" Sở Chước cười với hắn đến vô cùng ôn nhu.
Tào lão đại: "...!..."
Tào lão đại muốn nói, lúc trước bọn họ ước định không phải như thế, nhưng đối mặt với đám cường giả lợi hại hơn hắn, còn có đạo cấm chế trong thức hải, làm cho hắn không dám nói thêm cái gì.

Quy tắc cho tới bây giờ là cường giả định chế, nếu hắn mạnh hơn bọn họ, hắn làm cái gì với bọn họ đều là đương nhiên, cũng là cùng một đạo lý như thế.
Đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn vẫn hiểu.
Thấy dáng vẻ nhận mệnh của Tào lão đại, Sở Chước ngược lại không thú vị, nàng nhìn sang Phong Chiếu.

Truyện Ngôn Tình
Phong Chiếu đột nhiên vươn tay, xóa đi cấm chế ở trong thức hải của hắn, không chút để ý nói: "Được rồi, ngươi đi đi."
Tào lão đại kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn đi Đồ Dạ Trai?" Sở Nguyên Thương hỏi lại, hưng trí bừng bừng nói: "Ngươi muốn đi cũng được, ta nhận thức một ít nam tu khẩu vị độc đáo, bọn họ chỉ thích bộ dạng như ngươi vậy."
Tào lão đại một thân tay chân bắp thịt bưu hãn, để lại râu quai nón đặc biệt của kẻ cướp đường, phá lệ nam tử hán, có thể sinh ra hứng thú đối với loại tráng hán này, quả thật khẩu vị độc đáo.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Nguyên Thương vô cùng vi diệu, giống như đang hỏi, làm sao hắn có thể nhận thức những người đó?

Tào lão đại lắc lư bất định ở giữa sinh mệnh cùng tiết tháo, cuối cùng vẫn lựa chọn tiết tháo.
Cái giá phải trả cho lựa chọn tiết tháo là trở thành tội phạm truy nã ở Nhật Thực Hỏa Nhai, có khả năng thân rơi xuống bất cứ lúc nào; nếu như lựa chọn sinh mệnh, nhận bọn họ che chở, khả năng sẽ thân hãm vào Đồ Dạ Trai bất cứ lúc nào, trải qua với người tu luyện mà nói càng là chuyện bi thảm.

Đây là một vấn đề lựa chọn khó khăn giữa sinh mệnh cùng tiết tháo, cuối cùng Tào lão đại lựa chọn giữ lại tiết tháo của mình.
Đuổi xong Tào lão đại, thừa dịp trước khi người Liệt Hỏa Đảo tìm đến, bọn họ trực tiếp xé mở không gian rời khỏi.
Trên đường, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được hỏi: "Cha Sở, khi nào thì ngài nhận thức những người khẩu vị kỳ lạ đó?"
Sở Nguyên Thương vẻ mặt vô tội, nói đúng lý hợp tình: "Ta là người trong sạch rõ ràng như vậy, làm sao có thể nhận thức chứ? Không phải vừa rồi là hù dọa Tào lão đại đó sao?"
Mọi người: "...!..."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẫn luôn cảm thấy da mặt mình cũng đủ dày, nhận thức Sở Nguyên Thương rồi, mới biết đượch mình còn kém xa lắm.
Tào lão đại tuy rằng là tu vi Hóa Thần cảnh, nhưng Sở Chước bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới đồng hành cùng hắn, không chỉ là hắn, phàm là kẻ cướp tung hoành ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai, bọn họ cũng không nghĩ tới làm bạn ở chung.
Lúc trước bắt cóc nhóm Hạt chủ Xích Diễm Hạt, cuối cùng cũng để cho Tào lão đại xử lý, vẫn chưa giữ lại.
Nếu Tào lão đại về sau mai danh ẩn tích, rời khỏi Nhật Thực Hỏa Nhai đến địa phương khác dốc lòng tu luyện, hối cải để làm người mới, cũng có thể bảo toàn cái mạng tiếp theo.

Nếu như hắn vẫn không thay đổi bản tính cướp bóc, tin tưởng trong Hồng Mông có không ít cao thủ có thể chém giết hắn, kết quả cuối cùng có thể nghĩ, chỉ phải xam Tào lão đại lựa chọn thế nào thôi.
Rời khỏi Nhật Thực Hỏa Nhai, bọn họ cũng không vội mà chạy đi.
Ngay trước mặt Sở Nguyên Thương, Phong Chiếu biến thành một con tiểu yêu thú, nhảy vài cái liền đến trong lòng Sở Chước, làm ổ ở trong ngực thơm ngào ngạt của tiểu cô nương.


Sở Nguyên Thương nhìn mà nhíu chặt mày, thấy khuê nữ của hắn thần sắc tự nhiên ôm con tiểu yêu thú đó, nhịn không được nói: "Khuê nữ à, con rể có bộ dạng như vậy, có phải rất không uy vũ hay không?"
Sở Chước và tiểu yêu thú trong lòng nàng đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
"Không có việc gì, huynh ấy như vậy không phải rất đáng yêu sao?" Sở Chước cười tủm tỉm nói.
Phong Chiếu đắc ý nâng đầu lông lên, tiểu cô nương nhà hắn thích là tốt rồi, ý kiến những người khác tính là cái lông gì.
Buổi tối, khi bọn họ đóng quân dã ngoại dưới chân núi, Sở Nguyên Thương nhìn đến con tiểu yêu thú cong mông lông tiến vào lều trại của khuê nữ hắn, lại phiền muộn.
Tuy rằng hắn nhìn ra được hai người còn chưa thực sự song tu, nhưng cô nam quả nữ, cũng quá gì kia rồi.
Hắn nhìn về phía đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, phát hiện bọn họ thế nhưng lơ đễnh, thậm chí con Tiểu Huyền Vũ cũng chui theo vào trong lều của khuê nữ hắn, chẳng qua cuối cùng bị một cái móng vuốt lông bá đạo đá ra ngoài.
Huyền Ảnh xách tiểu chính thái uể oải lên, cười nói: "Đi, Huyền Uyên, chúng ta đi tìm luyện đan sư."
Tiểu chính thái gác mặt bánh bao ở trên vai hắn, ngóng trông nhìn vào trong lều, nó cũng muốn ngủ với chủ nhân, nhưng sau khi biến hóa, đã là một tiểu nam tử hán, hiển nhiên lão đại không cho hắn cơ hội này.
Những ngày kế tiếp, bọn họ đường đi một chút lại nghỉ một chút, trong lúc chẳng hay biết đã đi đến thành tu luyện cực phồn hoa của Tây Cảnh——thành Thiên Điệp.
Sau khi đi đến Hồng Mông chi cảnh, bọn họ rất ít khi sẽ tiến vào loại thành thị khổng lồ do nhân tu tạo thành này, sau khi vào thành, mặc kệ là Huyền Ảnh hay là Mặc Sĩ Thiên Kỳ, đều nhịn không được nhìn mọi nơi xung quanh.
Nơi này vẫn là địa bàn Tây Cảnh Liệt Hỏa Đảo, lắm thầy nhiều ma, cho nên ở trước khi vào thành, đoàn người Sở Chước đều làm qua ngụy trang, ngay cả Phong Ly đều thay đổi bộ trường bào đỏ như máu một thân khoa trương đó ra, thay đổi qua một thân trường bào màu trắng tộc Bạch Hổ đặc biệt có, bộ dạng nhu thuận nho nhã, hơn nữa tiên thiên thanh khí trong cơ thể che giấu, rất dễ dàng khiến cho người ta coi hắn trở thành một cục cưng ngoan ngoãn, rất nhiều ánh mắt không có ý tốt rơi xuống trên người hắn.
Tùy tiện tìm một khách điếm ngủ lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ hứng thú bừng bừng muốn đi dạo trong thành, mua một ít linh thảo, thuận tiện cũng bán rời tay một vài thứ mấy năm nay bọn họ kiếm được ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ẩn nấp ở trong Nhật Thực Hỏa Nhai gần bốn mươi năm, thu hoạch tương đối phong phú, càng không cần phải nói lúc sau đó đi theo Sở Nguyên Thương gây chuyện tán loạn khắp nơi, ngay cả đoàn cướp đường Huyết Lang cũng dạo qua một lần, không nhân tiên quơ một ít đồ đi, thì làm sao chọc giận đoàn cướp đường Huyết Lang? Cho nên thứ tốt trên người hắn quả thật không ít.
Sở Chước cũng muốn bán ra trứng con nhện cùng Hắc Diễm Hoa kiếm được.
Mấy thứ này ở Tây Cảnh cũng là thứ có chút tranh giành, hơn nữa rất có đặc biệt, chi bằng đi một ít nơi giao dịch đặc thù, không cần đưa ra thân phận, như thế cũng an toàn rất nhiều, có thể tránh cho Liệt Hỏa Đảo biết được.

Việc này giao cho Sở Nguyên Thương, hắn rất quen thuộc thành Thiên Điệp, rất nhanh tìm đến nơi giao dịch đặc thù chuyên môn thu mua, để cho bọn họ thuận lợi giao dịch đi ra ngoài những thứ dư thừa trong túi càn khôn, thu hoạch một khoản linh thạch phong phú.
Tiếp theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ chạy nhanh tới mua linh thảo hắn coi trọng.
Như thế sau một phen bận rộn, Sở Chước giữ chặt cha nàng, hỏi: "Đồ Dạ Trai hẳn là ở thành Thiên Điệp đi."
Sở Nguyên Thương chớp chớp mắt: "Khuê nữ, con muốn đi Đồ Dạ Trai phong lưu khoái hoạt?"
Vừa mới nói xong, một cái vô ảnh trảo cào lên trên mặt hắn.
Sở Nguyên Thương kêu một tiếng ngao, ôm nửa bên mặt, rút ra tức giận mắng: "Ta chính là nhạc phụ của ngươi, ngươi xuống tay cũng thật ngoan độc."
Tiểu yêu thú ngồi xổm ở trên vai Sở Chước nhe răng với hắn:【Già mà không kính, ta cũng không cần nhạc phụ như vậy.】Hơn nữa hắn xuống tay cũng coi như nhẹ, ít nhất một cái móng vuốt cũng chưa để lại dấu ấn, chẳng qua là cảnh cáo.
Sở Nguyên Thương vô lại nói: "Nói cái gì già mà không kính? Ta năm nay còn chưa tới năm trăm tuổi, trẻ tuổi hơn ngươi." Tộc Bạch Hổ một vạn tuổi mới trưởng thành, hắn nói lời này quả thật đúng lý hợp tình.
Nếu không phải đây là cha Sở Chước, Phong Chiếu thật muốn xé hắn thành khuông nhạc.
Sở Chước đè lại sắp tiểu yêu thú xù lông, nói với cha nàng: "Ngài hiểu lầm rồi, nghe nói Đồ Dạ Trai tin tức linh thông, ta muốn đi hỏi thăm một chút tin tức của Tầm Châu ca cùng người Tuyết Vụ Đảo."
Sở Nguyên Thương một chút cũng không hề cảm thấy xấu hổ vì hiểu lầm khuê nữ, cảm thấy lấy thân phận của khuê nữ hắn, tương lai dưỡng chút nam sủng cũng không sao cả, treo cổ ở trên người một con thú, vậy cũng quá ủy khuất rồi.

Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng của hắn, hắn biết Phong Chiếu lợi hại, không có nói rõ ra, vừa rồi chẳng qua là miệng tiện thử một chút.
"Thì ra là như vậy, giao cho ta đi, cha là nam nhân, đi nơi đó có vẻ thuận tiện." Sở Nguyên Thương ôm đồm nhiều việc, ôm lấy chuyện này, gánh vác một phần cho khuê nữ của hắn.
Sở Chước có cũng được mà không có cũng không sao, hắn muốn hỗ trợ, thì để hắn giúp, dù sao trong đó cũng có người Tuyết Vụ Đảo, để hắn ra chút lực cũng tốt.

Sở Nguyên Thương ý chí chiến đấu sục sôi ra ngoài, thuận tiện cũng mang Phong Ly nhu thuận đi theo, nói rất hay ho là dẫn hắn đi trải đời.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút lo lắng hỏi: "Cha Sở có thể dạy hư Phong Ly hay không vậy?"
Ba đứa nhỏ Huyền Ảnh, Huyễn Ngu cùng Huyền Uyên đơn thuần nhìn bọn họ, không biết đi Đồ Dạ Trai làm sao có thể dạy hư Phong Ly, ba người được Sở Chước và Phong Chiếu bảo hộ rất tốt, thế cho nên rất nhiều chuyện còn giữ lại đơn thuần mà yêu thú đặc biệt có.
Phong Chiếu có cái nhìn rất thoáng với chuyện này: "Yên tâm, Phong Ly là Âm Thi Vương, sẽ không dạy hư hắn được."

"Vì sao?" Một đám thú đơn thuần hỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chuyển ánh mắt mấy vòng, tiến đến trước mặt Phong Chiếu, thật nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, chẳng lẽ Âm Thi thật sự..."
Phong Chiếu bình tĩnh nói: "Ta cũng không nói, ngươi đi hỏi Phong Ly."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị hắn khiến cho tim gan ngứa ngáy, làm một luyện đan sư, giải quyết các loại nghi nan phụ chứng của người tu luyện cũng là hứng thú ham mê của bọn hắn, có thể căn cứ vào đó để phát minh hoặc luyện chế đủ loại linh đan bất đồng.

Phong Ly tuy là Âm Thi Vương, nhưng hắn trừ bỏ sát khí trên người nặng một chút, thì không có gì khác với người bình thường, hơn nữa chưa bao giờ chủ động công kích ai, thời điểm mấu chốt còn rất hữu dụng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm thấy, về sau hắn có thể nhắm vào thân thể Phong Ly, lại luyện chút linh đan cho hắn, nói không chừng có thể cải tạo tình trạng thân thể hắn.
Sở Chước nhìn hai nam nhân tụ lại nói thầm với nhau, yên lặng ngồi bọn họ xa một chút, trong lòng có chút phiền muộn.
Có một đạo lữ thích gây sự đã đủ náo nhiệt, hiện tại lại thêm một người cha không theo mẫu, về sau cuộc sống không biết sẽ có bao nhiêu dày vò, chỉ hy vọng ông cố chưa thấy mặt là người đáng tin.
Sở Nguyên Thương bọn họ đợi ở Đồ Dạ Trai ba ngày mới về.
Khi trở về, cả người không che giấu được mùi vị hương phấn, như là tay ăn chơi nhà ai cả đêm không về, ngay cả trên người Phong Ly nhu thuận cũng tràn ngập những hương vị này.
"Thật khó ngửi." Huyễn Ngu bụm mũi, nhỏ giọng oán giận.
Sở Nguyên Thương vẻ mặt xin lỗi: "Khuê nữ, cha đi rửa mặt một chút trước, đợi lát nữa lại nói cho con."
Sở Chước không ý kiến, Phong Chiếu giống như đuổi rác, vẫy tay kêu hắn nhanh chóng rời khỏi, tránh cho ô nhiễm Chước Chước nhà hắn.
Đợi hai người đi xuống tẩy rửa, Phong Chiếu nói với Sở Chước: "Chước Chước, nhạc phụ thật sự là quá không chú ý, hương vị thấp kém như vậy cũng dính được trên người, về sau ta tuyệt đối sẽ không giống như hắn.

May mắn không có nhạc mẫu, nếu không nhạc mẫu đã sớm cũng bị hắn tức chết."
"Con rể, sao ngươi có nói bậy thể ở sau lưng ta?" Sở Nguyên Thương đột nhiên chạy đến, cả người còn ẩm ướt nhỏ giọt: "A Chước là một mình ta sinh ra, ta còn không có đạo lữ đâu, thanh thanh bạch bạch, ngươi đừng nói xấu thanh danh của ta ở trước mặt con bé."
Phong Chiếu bật cười một tiếng với hắn, tin lời hắn nói mới là ngốc đấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui