Cùng Trời Với Thú


Sau khi rời khỏi chỗ của Phượng thiếu chủ, Sở Chước ôm tiểu chính thái trong lòng, trở lại khoang thuyền nàng nghỉ tạm.
Huyền Thông đi theo sau lưng bọn họ.
Sở Chước cười cười với Huyền Thông, tuy rằng không biết làm sao Huyền Uyên có thể nhận thức tộc Huyền Vũ, nhưng mà theo như vừa rồi hắn đối thoại cùng Phượng Lưu Thanh cũng biết, hắn có hiểu hiết rõ ràng đối với lai lịch của Huyền Uyên, thậm chí cũng cực kì bảo vệ Tiểu Huyền Vũ Huyền Uyên chỉ vừa tấn cấp không lâu, đối với hắn tự nhiên cũng rất thân thiện.
Vừa mới tiến vào khoang thuyền, một con hồ ly lông trắng và một con sóc lông đỏ liền nhào tới.
Nhưng mà khi sóc lông đỏ phát hiện còn có người xa lạ, sợ tới mức cả người xù lông, kêu lên một tiếng chít, lẻn đến trên vai Sở Chước, dính chặt lấy.
Tiểu hồ ly thì biến thành hình người, nghi hoặc nhìn tiểu chính thái trong lòng chủ nhân một lát, cảm giác được hơi thở của tiểu chính thái, nhất thời kinh hỉ kêu lên: "Huyền Uyên!"
Huyền Uyên nhếch miệng nở nụ cười với nàng, ngẩng đầu nhìn qua con sóc lông đỏ chiếm cứ ở trên vai Sở Chước, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đúng, vì thế nó làm một cái động tác vô cùng tương tự như Huyễn Ngu, một phen túm lấy đuôi to sóc lông đỏ, kéo nó xuống khỏi bả vai Sở Chước ném ra.
Dị chuột lông đỏ phát ra một tiếng kêu thê lương hoảng sợ, bị Huyễn Ngu tiếp được, sau đó gắt gao dính ở trong lòng nàng.
Trong khoảng thời gian này, hồ ly và sóc bị nhốt ở trong khoang thuyền, sớm chiều ở chung, cùng với có kẻ địch chung uy hiếp, cảm tình của hai đứa rốt cục sâu đậm hơn rất nhiều, Huyễn Ngu cũng không nhằm vào dị chuột lông đỏ nữa.
"Huyền Uyên, đây là Tầm Thạch Thử chủ nhân mới thu." Huyễn Ngu dùng giọng loli mềm mại nói.
Bé rùa nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn xem con dị chuột lông đỏ bị dọa hỏng đó, nãi thanh nãi khí nói: "Nơi này là của lão đại, không cho phép nó bò."
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước xoa bóp mặt bánh bao thịt của tiểu chính thái, thỉnh Huyền Thông tiến vào.
Khoang thuyền cũng không lớn, nhưng mà mấy vật dụng như bàn ghế đều đầy đủ hết, thỉnh Huyền Thông ngồi xuống, Sở Chước lấy công cụ ra pha cho hắn một bình linh trà tốt nhất, lại cười nói: "Huyền Thông tiền bối, lúc trước đa tạ tiền bối che chở."
Huyền Uyên luôn luôn là một đứa nhỏ nhu thuận có hiểu biết, tuy rằng bị Phong Chiếu dạy dỗ có chút sai lệch, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ đi công kích người khác.


Vừa rồi hắn có thể kiêu ngạo oán giận Phượng Lưu Thanh như thế, vì xả giận cho chủ nhân nàng đây, cũng là bởi vì có mặt Huyền Thông, nể tình Huyền Thông, nên Phượng Lưu Thanh có tức giận như thế nào đi nữa, cũng sẽ không thực sự xả giận lên một ấu tể Tiểu Huyền Vũ.
Điểm ấy nàng xem như cực kì hiểu rõ.
Huyền Thông cười ngây ngô nói: "Không cần như thế, ta và Huyền Uyên coi như là duyên phận, mà hiện tại nó đã là Huyền Vũ, tất nhiên không thể để cho hắn bị người ngoài ức hiếp."
Sở Chước không khỏi nhìn về phía Huyền Uyên, trừ bỏ biết Huyền Uyên đã luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, trở thành thần thú Huyền Vũ ra, thì nàng đối với nó trải qua hoàn toàn không biết gì cả.
Huyền Uyên ngồi ở trên đùi nàng, Huyễn Ngu và dị chuột lông đỏ ngồi bên cạnh, đều gắt gao dính lấy Sở Chước, trên mặt bàn bày mấy món ăn, đều là thịt, thịt khô hương cay, cá khô nhỏ ngũ vị hương linh tinh, hai ấu tể đang ăn đến cả mặt đều là dầu mỡ, vẻ mặt tiểu hài tử.
Huyền Uyên nâng một gương mặt dính dầu mỡ lên, ngẩng đầu nói với Sở Chước: "Chủ nhân, sau khi đệ đi đến Hồng Mông chi cảnh, thì rơi xuống trong một chỗ khe nước phong bế, nơi đó rất nguy hiểm, còn có ngũ độc đồng cổ ngưu, đệ không trốn ra được, đành phải luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ chủ nhân cho đệ..."
Huyền Uyên tuổi còn nhỏ, tuy rằng Uyên Đồ Huyền Quy có được một thân phòng ngự lợi hại, đi theo Sở Chước cũng có không ít cơ duyên, có thể làm cho thực lực của nó tích lũy được cao hơn yêu thú cùng tuổi.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nó còn chưa tới tuổi biến hóa, thậm chí cũng chưa đến thời kì tốt nhất luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, mạo hiểm luyện hóa, có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Ước chừng vùng vẫy hồi lâu, mùi máu tươi đưa tới rất nhiều sinh vật nguy hiểm sinh hoạt tại trong khe nước, đồng dạng cũng đưa tới Huyền Thông sinh sống ở trong khe nước.

Huyền Thông cảm giác được hơi thở của Huyền Vũ, vôi đi tới xem xét, may mắn là hắn tới kịp, hộ pháp cho Huyền Uyên đang chuyển hóa, mới làm cho nó thuận lợi chuyển hóa thành Huyền Vũ.
Tuy rằng Huyền Uyên cũng không phải là Huyền Vũ trời sinh, nhưng nó có được cơ duyên này, có thể luyện hóa tinh huyết Huyền Vũ, chuyển hóa thành Huyền Vũ, cũng có thể nhận được tộc Huyền Vũ tán thành, Huyền Thông liền coi nó là tiểu bối trong tộc, giúp nó thích ứng kỹ năng Huyền Vũ, cũng dạy nó làm sao có thể sinh tồn trong khe nước.
Bọn họ nán lại ở trong khe nước vài năm, thẳng đến khi Huyền Uyên thích ứng, mới rời khỏi khe nước.
Lối ra khe nước ngay tại trong hồ này, sau khi hai Huyền Vũ lớn nhỏ bước ra, cũng không vội rời khỏi, mà là tới lui tuần tra ở trong hồ, đây cũng là phương thức tộc Huyền Vũ sinh tồn, chỉ cần gặp được địa phương có nước, bọn họ sẽ không nóng vội, lười biếng chìm nổi ở trong nước một phen, thẳng đến khi có chuyện gì, mới có thể chậm rì rì rời đi.

Chỉ là không nghĩ tới, Huyền Uyên tìm Thủy Tê Giao Xà ở trong hồ chơi đùa, nhấc lên bọt nước không cẩn thận đánh lên thuyền chạy đến, khiến cho người trên thuyền chú ý, tiến tới phát hiện Sở Chước ở trên thuyền.
Nghe xong Huyền Uyên trải qua, Sở Chước lại thành khẩn cảm tạ Huyền Thông.
Bộ tộc Huyền Vũ có bản tính đôn hậu thành thực, bọn họ không có dã tâm gì, có thể được gọi là sứ giả hòa bình giới tu luyện, không đến lúc tất yếu, sẽ không dễ dàng đánh nhau với người khác, làm cho rất nhiều chủng tộc lén thầm than tiếc nuối mai rùa cứng rắn của bọn họ.
Cho nên Huyền Thông gặp được Tiểu Huyền Quy đang chuyển hóa, có thể không hề nghĩ ngợi gì mà giúp nó, hướng dẫn nó quen thuộc kỹ năng bộ tộc Huyền Vũ, che chở nó đi tới.
"Thúc rất tốt, thích thúc." Tiểu Huyền Uyên cũng nói theo.
Huyền Thông cười ha ha sờ sờ đầu tiểu chính thái, nói với Sở Chước: "Không biết Sở cô nương về sau có an bài gì?"
Sở Chước hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, cười nói: "Nghe nói Bắc Minh U Hà và Nam Dã Phượng cốc xưa nay quan hệ thân thiết, ta cũng không thể làm tiền bối khó xử, tất nhiên là cứ an ổn mà đợi ở trên thuyền, đi Nam Dã Phượng cốc cùng Phượng thiếu chủ bọn họ."
"Cô thực sự muốn đáp ứng Phượng thiếu chủ làm nàng dâu của hắn?" Huyền Thông kinh ngạc hỏi nàng.
Sở Chước bật cười: "Phượng thiếu chủ làm người vẫn không tệ, sẽ không làm mấy chuyện ép buộc."
Huyền Thông thì lại lắc đầu: "Sở cô nương có điều không biết, Phượng chủ là người che chở ấu tể, Phượng thiếu chủ coi trọng cái gì, nàng ấy tất nhiên sẽ giúp ấu tể con của mình."
Ý ở ngoài lời, nếu Phượng thiếu chủ thật sự nhìn trúng Sở Chước, có lẽ Phượng chủ thật sự sẽ thỏa mãn nhi tử yêu cầu, mặc kệ lão đại trong miệng Huyền Uyên lợi hại như thế nào, tóm lại không lợi hại được đến Phượng chủ đã ngầm phá vỡ quy tắc, không tranh được với Phượng chủ.
"Lão đại lợi hại nhất, mới không sợ!" Huyền Uyên nãi thanh nãi khí phản bác.
Huyễn Ngu cũng gật đầu theo, rất tin tưởng không nghi ngờ thực lực của Phong Chiếu.
Huyền Thông không có biện pháp thấu hiểu hai đứa ấu tể sùng bái với lão đại của bọn nó, cảm thấy bọn nó tuổi còn nhỏ, hẳn là còn không biết chỗ cường hãn của người tu luyện đỉnh cấp ở Hồng Mông chi cảnh, cho nên mới có thể ngây thơ như thế.
Thấy Sở Chước đã có tính toán ở trong lòng, hắn cũng không nói cái gì.

Trên thuyền có thêm hai con Huyền Vũ, đối với người trên thuyền mà nói, dường như cũng không có biến hóa gì.
Bọn họ đã tìm được vị trí của Ly Thủy Châu, nhưng mà bởi vì Ly Thủy Châu là thiên tài địa bảo, nơi sở tại tự động sinh thành một bình phong thiên nhiên, làm cho bọn họ không thể đi vào dễ dàng, chỉ có thể nghĩ mọi cách phá vỡ bình phong thiên nhiên này.
Bình phong thiên nhiên đối với Huyền Vũ mà nói, hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng vì sao Huyền Vũ phải giúp bọn hắn?
Trừ bỏ Phượng Lưu Thanh, người trên thuyền tuy rằng rất muốn nhờ Huyền Vũ ra tay giúp đỡ, cũng không dám đề cập, chỉ có thể phái người trước xuống nước đi giày vò.
Khi sắc trời hơi hơi hửng sáng, Sở Chước mở mắt, rút ra một cánh tay tròn tròn mập mạp của tiểu chính thái khỏi bụng nhỏ, lại dịch ra một chân của tiểu loli khoác lên trên đùi nàng, cuối cùng lấy ra đuôi to của dị chuột lông đỏ vòng ở bên gối, rốt cuộc ngồi dậy.
Trên giường ba đứa ấu tể nằm úp sấp ở nơi này ngủ đến tối tăm mù mịt.
Nàng tùy tiện rửa mặt chải đầu, liền ra ngoài.
Từ khi thúc linh trói buộc ở trên người nàng bị cởi bỏ, nàng ở trên thuyền cũng có được tự do nhất định, nhưng mà Sở Chước vẫn chưa đắc ý quên mình, trừ bỏ đúng hạn đi đến chỗ Mai cô, thì cũng không tùy tiện đi khắp nơi.
Cho nên cũng không gặp phải Yến Nhã Chính nữa.
Trừ bỏ khi bị nhốt trong địa lao ở trên thuyền, Sở Chước gặp qua hắn một lần, thời điểm khác, Yến Nhã Chính cũng không xuất hiện.

Sở Chước không biết hắn suy nghĩ cái gì, có kế hoạch gì, nhưng hắn không chọc đến nàng, nàng cũng không suy tính muốn đối phó hắn trước tiên.
Đi đến khoang thuyền bình thường học tập, Sở Chước nhìn nhìn, không thấy được Mai cô, hỏi thị nữ hầu hạ: "Mai cô đâu?"
"Thiếu chủ có việc tìm bà ấy rồi."
Sở Chước à một tiếng, thấy hiện tại cũng không có chuyện gì, liền hỏi thăm thị nữ huynh muội Thương thị vẫn luôn không thấy bóng dáng.
"Ngươi nói hai vị Viêm Thực Sơn đó? Bọn họ làm việc ở một tầng cuối cùng dưới khoang thuyền đấy." Thị nữ cũng không giấu diếm bọn họ: "Nếu bọn họ muốn đi nhờ thế lực của thiếu chủ bọn ta rời khỏi Hoang Trạch, thì cũng phải xuất ra chút thành ý, bọn họ nguyện ý lưu lại ở trên thuyền, vậy đến một tầng cuối phía dưới làm việc."
Nói xong, nhịn không được liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, trong mắt trần trụi viết rằng, nếu không có thiếu chủ bọn họ lúc trước đối đãi với nàng bằng ánh mắt khác, nàng cũng phải đến phía dưới đi làm việc khổ cực.
Mai cô không ở đây, Sở Chước liền trộm lười, cùng nhau hàn huyên với thị nữ khác một lát, lập tức đề cập tới Ly Thủy Châu.

Thuyền đã dừng lại ở nơi đây không ít ngày, người tu luyện xuống nước cũng không ít, nhưng còn chưa phá vỡ bình phong Ly Thủy Châu chế tạo, để lấy nó ra.
Đang trò chuyện, chỗ cửa, một tiểu chính thái thò đầu nhìn qua đây.
Mặc kệ là chủng tộc nào, đối với ấu tể trắng mịn nõn nà như bánh bao thịt thì thật sự không có sức chống cự nào, bọn thị nữ Phượng cốc lập tức phát ra một trận tiếng kinh hô, lập tức nhiệt tình vẫy vẫy: "Tể nhi mau tới đây, chổ tỷ tỷ có ăn ngon này."
Lập tức đã đặt một đống thức ăn tới trên bàn.
Huyền Uyên nhìn nhìn thức ăn, lại nhìn thấy chủ nhân cười tủm tỉm, bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy vào.
Sở Chước ôm tiểu gia hỏa nhào tới vào trong lòng, thấy đôi chân béo trần trụi của nó, thì không khỏi nhíu mày, đang nghĩ tới có rảnh làm đôi giày cho nó, chợt nghe đến thị nữ Phượng cốc nói: "Ai nha, bảo bối nhỏ thế nhưng không có giầy, đệ đợi chút, tỷ tỷ lập tức làm cho ngươi đôi giầy đẹp."
Huyền Uyên làm tổ ở trong lòng chủ nhân, một gương mặt bánh bao phình phình lên, nãi thanh nãi khí nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."
Tiếng tỷ tỷ này kêu lên làm cho thị nữ Phượng cốc mở cờ trong bụng, vô cùng cao hứng lập tức phải đi làm hài cho nó.
Thị nữ khác cũng vây tới, ngươi một lời ta một lời kêu tiểu bảo bối, thích ăn cái gì, ăn ngon đều nâng tới, nhiệt tình lại vui thích.
Sở Chước không khỏi bật cười, có thị nữ như vậy, xem ra bình thường Phượng Lưu Thanh quả thật không phải là một chủ nhân hà khắc—— chỉ là có chút phong lưu.
"Sao Huyền Uyên lại tới đây?" Sở Chước lau mặt cho nó.
"Tìm chủ nhân." Huyền Uyên miệng cắn điểm tâm thị nữ đưa cho nó, hàm hồ nói, một cái tay nhỏ béo ngậy nắm bắt một khối điểm tâm, đưa tới miệng Sở Chước: "Chủ nhân cũng ăn, ăn ngon."
Sở Chước cười cắn một ngụm, lại nói một tiếng cảm tạ với thị nữ châm trà cho nó.
Thị nữ liền làm xong giầy vừa chân rất nhanh, Huyền Uyên vui mừng nói cảm tạ với nàng, nói: "Tỷ tỷ đều là người tốt."
Thị nữ làm hài che miệng mà cười: "Chúng ta cũng không phải là người, là Linh Mẫn Tước Điểu."
"Là chim tốt." Tiểu Huyền Uyên nghiêm trang nói.
"Phốc —— ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui