Sở Chước xoay người, kiếm trong tay nháy mắt chém ra, trong bóng đêm sáng lên một mũi nhọn.
Keng một tiếng, kiếm và kim loại cứng rắn va chạm phát ra thanh âm vang lên ở trong không gian yên tĩnh, Sở Chước nghiêng nửa người trên về phía trước, kiếm trong tay rất ổn định, mỗi một chiêu đều rầm rộ, kiếm khí vẽ xuống từng đạo vết kiếm ở trên dị thạch chung quanh.
Chỉ trong chớp mắt, Sở Chước đã giao thủ cùng người tới gần trăm chiêu.
Thực lực tương xứng lẫn nhau.
Sở Chước âm thầm kinh hãi.
Lại không biết đối phương càng giật mình hơn nàng, càng đánh càng ngạc nhiên nghi ngờ, hoa hải đăng bên hông nàng ở khi ra tay, thì đã rơi trên mặt đất, bị giẫm thành bùn, trong không gian hắc ám, lẫn nhau chỉ có thể nhìn đến hình dáng đối phương, đều là sinh vật hình người, chỉ là không biết là Ốc Cổ Tộc hay là gì khác.
Lúc này, một thanh âm vang lên: "Không đánh, không đánh! Vị đạo hữu này, ta nhận thua!"
Là thanh âm của một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa là ngôn ngữ giới tu luyện, cũng không phải là ngôn ngữ Ốc Cổ Tộc.
Sở Chước không rảnh mà để ý tới, kiếm quang trong tay càng phát ra sắc bén.
Người nọ thả người vừa lui, thối lui đến một không gian an toàn, bên người sáng lên vô số đoàn dị hỏa, khu trừ hắc ám chung quanh, đồng thời cũng làm cho người ta thấy rõ bộ dạng đối phương.
Một người tu luyện da trắng.
Lúc trước khi Sở Chước giao thủ cùng hắn, đã có điều cảm giác, hiện tại xem thôi, có chút giật mình như cũ.
Nhưng mà trên mặt nàng che giấu được vô cùng tốt, chỉ là lạnh lùng nhìn đối phương, không có động tĩnh.
Người tới là một thanh niên vẻ mặt đào hoa, hơi thở trên người tương xứng với nàng, đều là tu vi Thánh Đế cảnh, nhưng mà lại mặc da thú thú giáp người Ốc Cổ Tộc, bỏ qua một bên bộ dạng người tu luyện, nghiễm nhiên chính là một người Ốc Cổ Tộc thuần túy.
"Vị đạo hữu này, không biết đến từ phương nào?" Thanh niên nhiệt tình như lửa hỏi.
Sở Chước hỏi lại: "Ngươi lại tới từ phương nào?"
Thanh niên trong cười ra tiếng: "Tại hạ Thương Chúc, đến từ Thực Viêm Sơn, đặc biệt đến Hoang Trạch kinh nghiệm từng trải tìm kiếm bảo vật, không nghĩ tới sẽ gặp được đạo hữu ở đây, coi như là một loại duyên phận."
Sở Chước đánh giá hắn, cũng không lên tiếng.
Nàng mang vẻ cảnh giác, làm cho thanh niên không khỏi sờ sờ mũi.
Sau một lúc lâu, Sở Chước nói: "Tại hạ Sở Chước."
Trừ cái đó ra, thì không có gì khác nữa.
Thương Chúc cũng không thèm để ý, vẫn rất là nhiệt tình nói: "Cô cũng đến Hoang Trạch kinh nghiệm từng trải sao? Hoang Trạch bên này tuy rằng lạc hậu, thứ tốt cũng không thiếu, chẳng qua là đám người Ốc Cổ Tộc lạc hậu không nhìn được chí bảo, không biết cách lợi dụng, cứ lãng phí rất nhiều thứ quý giá, thật sự đáng tiếc.
Đạo hữu đến chỗ này bao lâu rồi, có gặp được người Ốc Cổ Tộc? Không biết kế tiếp có kế hoạch gì, muốn cùng nhau kết bạn đồng hành hay không?"
Sở Chước nghiêng đầu nhìn hắn một lúc lâu sau, đột nhiên thản nhiên cười với hắn.
Thương Chúc bị nàng cười đến...!Đột nhiên có chút ngượng ngùng cúi đầu, xấu xấu hổ hổ nói: "Sở Chước muội muội, muội có đạo lữ chưa, muội, muội thấy ta thế nào?"
Sở Chước còn chưa ra tiếng, một tiếng mắng truyền đến: "Huynh câm miệng!"
Sở Chước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thông đạo hắc ám, một bóng người đi tới, đánh một cái tát lên đầu Thương Chúc, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Sở Chước, lãnh diễm nói: "Ta là Thương Sí, là muội muội gia hỏa này, ngươi không cần để ý đến hắn, hắn chỉ cần nhìn đến nữ tu xinh đẹp, liền nhịn không được ngoài miệng không đứng đắn, kỳ thực cũng không phải là có ác ý."
Sở Chước không hé răng như cũ.
So với Thương Chúc nhiệt tình như lửa, thì Thương Sí là một nữ tử lãnh diễm bức người, thân hình nhỏ xinh, phá lệ ngọt ngào.
Hình dáng ngũ quan của bọn họ có vài phần giống nhau, quả thật có tướng huynh muội.
Thương Sí có tu vi hơi thấp hơn Thương Chúc một ít, nhưng mà đã ở giai đoạn đầu Thánh Đế cảnh, không cho phép khinh thường.
Thương Sí đánh giá Sở Chước một lát, vẻ mặt xin lỗi nói: "Sở cô nương, lúc trước thật đặc tội." ChieuNinh tại: diendan.com
Nàng cũng không giải thích hành vi mạo muội xuất hiện của huynh trưởng mình, mặc kệ nói như thế nào, dưới tình huống xa lạ này, người tu luyện đều có một khoảng cách an toàn sinh tồn, cực ít sẽ vượt qua cái khoảng cách này, nếu không rất dễ dàng đưa tới đối phương công kích.
Lúc trước Thương Chúc bị Sở Chước công kích cũng là như thế, cũng đã đắc tội với người ta rồi, hiện tại nói nhiều lắm, ngược lại có hiềm nghi giải vây cho chính mình.
Cho nên hai người rời đi rất dứt khoát.
Sở Chước đứng ở nơi đó, nhìn theo hai người biến mất ở trong thạch đạo hắc ám, mới quay đầu nhìn về phía dị chuột lông đỏ lúc trước cảnh báo cho nàng, sờ sờ đuôi to của nó, cho nó một quả yêu la quả.
Dị chuột lông đỏ rất cao hứng kêu vài tiếng chít chít với nàng.
Sở Chước hồi tưởng vừa rồi gặp được hai người, trước mặc kệ trong lời bọn họ nói có bao nhiêu độ tin cậy, theo bọn họ có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận không bị nàng phát hiện, thì biết trên người bọn họ hẳn là cũng có thứ ẩn tàng hơi thở giống như Ngọc Trọc Châu, chỉ cần có Ngọc Trọc Châu, đối phương không thể phát hiện hơi thở nàng ở trước tiên, đồng thời nàng cũng không thể phát hiện người mang Ngọc Trọc Châu ở trước tiên.
Đó là một khuyết điểm.
Nhưng mà dị chuột lông đỏ lại phát hiện, hơn nữa cho nàng cảnh báo, Sở Chước không biết đây là thiên phú của dị chuột lông đỏ, hay là vì Kim Thai Thạch Lâm là địa bàn của nó, cho nên nó có thể phát hiện kẻ xâm nhập lẻn vào trước tiên.
Mặc kệ như thế nào, dị chuột lông đỏ quả thật giúp nàng, Sở Chước quyết định đối tốt với nó một chút.
Bỏ qua một bên chuyện của hai người tu luyện họ Thương, Sở Chước tiếp tục tìm kiếm thạch thịt ở Kim Thai Thạch Lâm, như cũ do dị chuột lông đỏ dẫn đường.
Nhưng mà lần này nàng càng cẩn thận hơn lúc trước, sau khi biết ở Kim Thai Thạch Lâm còn có những người khác, thì nàng không dám lơ là nữa.
Có dị chuột lông đỏ hỗ trợ, trong vài ngày, Sở Chước lại tìm được hai cái thạch thịt, hơn nữa phân lượng hai cái thạch thịt này rõ ràng tốt hơn cái thứ nhất tìm được, thạch thịt bên trong sinh trưởng đã có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan trẻ con, giống như phủ lên một tầng kim loại nhàn nhạt.
Sở Chước dừng lại ở Kim Thai Thạch Lâm ba tháng, tổng cộng tìm được mười hai cái thịt Kim Thai Thạch.
Trong lúc đó, nàng lại gặp được huynh muội họ Thương vài lần, chẳng qua là hai bên đều dừng lại địa phương ở rất xa, hơn nữa rất có ăn ý đi vòng qua chổ của đối phương, bảo trì một khoảng cách an toàn.
Sở Chước thản nhiên nhìn, không nói gì thêm.
Dị chuột lông đỏ đi theo Sở Chước mấy tháng, nhận được vô số linh vật thuộc tính hỏa nuôi nấng, một thân da lông càng phát ra tiên diễm, nhìn từ xa xa, giống như một đoàn hỏa diễm, Thương Chúc nhìn thấy mà hâm mộ không thôi.
Ngày này, Sở Chước hiếm khi nghỉ ngơi một chút, Thương Chúc lần mò đi qua, ở khi Sở Chước nhìn qua, thì dừng lại xa xa.
Trên mặt hắn lộ ra một cái tươi cười lấy lòng, nói: "Sở cô nương, con hoang thú bên cạnh cô này thật lợi hại, nếu chúng ta không đoán sai, nó hẳn là Tầm Thạch Thử trong Kim Thai Thạch Lâm, vô cùng nhạy bén đối với hơi thở thạch thịt, có thể phát hiện thạch thịt cùng hơi thở không thuộc về thạch thịt trước tiên đi."
Qua vài lần tiếp xúc, đều là dị chuột lông đỏ cảnh báo trước tiên, làm cho hai bên đều hiểu rõ, con dị thú lông đỏ này thật sự có thể phát hiện hơi thở bọn họ trước tiên, cho dù có Ngọc Trọc Châu cũng khó mà che giấu.
Nếu không phải dị chuột lông đỏ này không có lực sát thương gì, bọn họ đều muốn hoài nghi hiệu quả của Ngọc Trọc Châu.
Nếu cũng có hoang thú cường đại có thể không bận tâm Ngọc Trọc Châu tồn tại, công kích bọn họ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Điều này làm cho Sở Chước vốn có được Ngọc Trọc Châu, tưởng an toàn có một tầng bảo đảm thì tâm tư nghiêm túc, thần kinh lại căng thẳng, quyết định không thể thả lỏng nữa, nếu không chết như thế nào ở Hồng Mông chi cảnh cũng không biết.
Thấy Sở Chước không hé răng, Thương Chúc cũng lơ đễnh, tiếp tục nói liên miên cằn nhằn không ngừng: "Cô nương gia các người vì sao đều thích chạy tới địa phương nguy hiểm vậy chứ? Nếu gặp phải chuyện gì, rất đáng tiếc mà, các người hẳn là nhanh chóng rời khỏi Hoang Trạch, trở lại trong thành mới đúng..."
Sở Chước đút cho dị chuột lông đỏ một khối hỏa tinh thạch, không hé răng.
Tầm mắt của Thương Chúc rơi vào hỏa tinh thạch trong tay nàng, vẻ mặt hâm mộ.
Sở Chước không để ý tới hắn.
Ở khi Thương Chúc lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn không để yên, dị chuột lông đỏ đột nhiên xù lông, nhìn phía một cái thạch đạo, rất nhanh thì thấy được Thương Sí đã vội vã chạy tới, dồn dập nói: "Ca, có người Ốc Cổ Tộc lại đây, chúng ta đi nhanh lên."
Thương Chúc ngược lại bộ dạng nói dông dài lúc trước, biểu hiện ra một mặt quyết đoán: "Đi!" Hắn lôi kéo muội muội, đồng thời nói với Sở Chước: "Sở cô nương, người đối phương tới rất đông, chúng ta chạy nhanh đi thôi, cô yên tâm, ở Hoang Trạch, người tu luyện chúng ta đều là đồng loại, sẽ không tiêu diệt lẫn nhau."
Sở Chước đối với lời hắn nói từ chối cho ý kiến, nhưng mà cũng rất quyết đoán mà nhặt dị chuột lông đỏ lên, quăng đến trên vai, đuổi kịp bọn họ cách một khoảng cách.
ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @D^d^l^q^d
Ba người một chuột chạy đi ở trong thạch đạo hắc ám.
Thương Sí hiển nhiên có thủ đoạn giám sát gì đó, có thể trước tiên tránh đi người Ốc Cổ Tộc trong thạch đạo, nàng dẫn đường ở phía trước, rẽ trái quẹo phải, mỗi khi sắp chạm mặt với người Ốc Cổ Tộc, nhanh chóng chạy tới một con đường khác, thạch đạo bốn phương thông suốt làm cho bọn họ có thể dễ dàng thoát khỏi người Ốc Cổ Tộc truy kích trong thạch lâm.
Sở Chước mặc dù có chút kinh dị vì sao người Ốc Cổ Tộc đột nhiên xuất hiện đông đúc, nhưng cũng không hỏi nhiều cái này.
Chạy trong chốc lát sau, Thương Sí nói: "Ca, chúng ta phải rời khỏi Kim Thai Thạch Lâm, nếu không sớm hay muộn gì cũng sẽ gặp phải bọn họ."
"Đi, vậy rời khỏi đi." Thương Chúc vô cùng nghe lời muội muội nói.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Sở Chước, tiếp theo chớp đôi mắt đào hoa đa tình, cười tủm tỉm nói: "Sở cô nương, xem ra cô phải chịu chúng ta liên lụy, chỉ có thể rời khỏi nơi đây trước."
Sở Chước theo lời hắn nói hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Thương Chúc không có giấu diếm: "Lúc trước ta và A Sí trà trộn vào một bộ lạc Ốc Cổ Tộc, trộm một vài thứ của bộ lạc bọn họ, chạy trốn tới Kim Thai Thạch Lâm, muốn trốn ở trong này một đoạn thời gian, không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm đến nhanh như vậy."
Sở Chước nghe xong, liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, không nói cái gì nữa.
Ba người chạy ở trong thạch lâm hơn nửa ngày, rốt cục tìm được một lối ra, bám víu lối ra trở lại trên mặt đất, sau đó chạy như điên ở phía trên thạch lâm.
Trên thạch lâm để lại mười mấy người Ốc Cổ Tộc canh giữ.
Đám người Ốc Cổ Tộc phát hiện hành tung của bọn họ, miệng kêu gào truy đuổi theo, ba người chỉ có thể chọn một phương hướng, chạy đi như điên.
Như thế ngươi truy ta trốn, trốn chạy tròn trịa ba ngày, bọn họ mới bỏ rơi được đám người Ốc Cổ Tộc có thể lực và lực duy trì đều không tầm thường.
Lúc này bọn họ trốn vào trong một chỗ thạch động, Thương Chúc cả người mệt mỏi tê liệt nằm trên mặt đất, một bên thở phì phò nói: "Đám người Ốc Cổ Tộc dã man kia có thể lực thật tốt, chẳng trách thời điểm mỗi lần bọn họ phóng thích thiên tính có thể ép buộc vài ngày không nghỉ ngơi...!Ngao! Làm sao đánh huynh?"
Thương Sí thu hồi tay, mặt cười phát lạnh: "Cho huynh nói hươu nói vượn!"
Thương Chúc ôm địa phương bị đánh, ủy khuất nói: "Huynh không nói bậy, bản thân muội cũng không phải đã từng nhìn sao?" Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Sở Chước, vẻ mặt ái muội nói: "Sở cô nương, cô cũng gặp được người Ốc Cổ Tộc đi? Tin tưởng cô cũng nhìn thấy đám người Ốc Cổ Tộc thích làm chuyện phóng thích thiên thích là gì..."
Sở Chước hờ hững liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cắt nó sao?"
Thương Chúc: "...!..."
Thương Chúc liếc mắt nhìn thanh trọng kiếm nàng chống trên tay một cái, thức thời không nói cái gì nữa.
Thương Sí cười lạnh một tiếng với hắn, tầm mắt chuyển tới trên người Sở Chước, yên lặng đánh giá nàng một lát, mới thu hồi ánh mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...