Lục Đạt chảy mồ hôi lạnh ròng ròng ngã ngồi dưới đất, trong nháy mắt đó, hắn gần như cho rằng mình sẽ bị Thiên Âm Quỷ Ong cắn nuốt.
"Lục Đạt, chàng không sao chứ?" Lục Đóa đã chạy tới, một phen xách hắn lên.
Lục Đạt lau mồ hôi, nhận ra phiến không gian này, chính là thứ gì đó vị tiền bối vẫn luôn dùng để giam giữ bọn họ, mặc dù không biết là cái gì, hiển nhiên tính bí ẩn vô cùng tốt, rất an toàn, cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vẫn cẩn thận đưa cho Sở Chước cái chai luôn nắm trong tay, đại khái là Sở Chước xây dựng ảnh hưởng quá sâu, lúc trước cho dù khi đào vong, hắn cũng không buông tay ra, để tránh lỡ buông tay, nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng không còn, lại bị nàng đẩy đi lấy một lần nữa, vậy thì thật đòi mạng.
Sở Chước tiếp nhận cái chai, mở ra thời nhất cổ hương vị gay mũi xông vào mũi, không tính khó ngửi, nhưng mà không hề dễ ngửi chút nào.
Trong cái chai là nửa bình chất lỏng đậm đặc màu xanh xám, đúng là nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng.
Luyện chế một cái Ngọc Trọc Châu, chỉ cần mười giọt nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng là được.
Sở Chước rất vừa lòng, vừa lật tay, thì quăng mấy khối Diễm Nguyệt Thạch cho bọn hắn, xem như phần thưởng cho lần này.
Lấy được Diễm Nguyệt Thạch tự nhiên làm cho hai người Ốc Cổ Tộc rất cao hứng, nhưng nghĩ đế Thiên Âm Quỷ Ong bên ngoài, bọn họ lại sợ hãi không thôi.
Thiên Âm Quỷ Ong là một loại dị thú có lòng báo thù rất mạnh, không chết không ngừng, chỉ cần ngửi được hương vị, sẽ đồng loạt lao lên, vẫn luôn đuổi theo người, này cũng là nguyên nhân rất nhiều hoang thú không dám chọc Thiên Âm Quỷ Ong.
Sở Chước hờ hững nói: "Không có việc gì, các ngươi chỉ cần nghe lời, ta tự nhiên sẽ không để các ngươi gặp chuyện không may."
Nói xong, nàng thả linh thức ra bên ngoài tìm kiếm, quả nhiên nhìn đến một đám Thiên Âm Quỷ Ong vây quanh vạn pháp đỉnh bay tới bay lui, thỉnh thoảng dùng kim châm có nọc độc đâm lên vạn pháp đỉnh, may mắn vạn pháp đỉnh là bán thần chi khí, ngay cả kiến Hắc Giáp nơi trọng lực đều không thể làm gì nó, kim châm của Thiên Âm Quỷ Ong cũng không tính là cái gì, ngược lại chúng nó còn bị gãy kim châm nọc độc.
Thiên Âm Quỷ Ong mặc dù trí lực không cao, nhưng kim châm nọc độc bị đứt đoạn, cũng làm cho chúng nó phản ứng lại.
Tiếp theo không còn dùng kim châm đâm vào vạn pháp đỉnh lạnh như băng mất thăng bằng, mà là giương giương mắt hổ canh giữ ở bên ngoài vạn pháp đỉnh chỉ cần người ở bên trong bước ra, thì không chút khách khí mà châm cho bọn họ nổi cục cả đầu.
Sở Chước quan sát một lát, thấy trong lúc nhất thời Thiên Âm Quỷ Ong cũng sẽ không thối lui, liền an tâm ở trong vạn pháp đỉnh tu luyện.
Sở Chước kiên nhẫn mười phần, hai người Ốc Cổ Tộc thì lo sợ bất an, qua mấy ngày, phát hiện Thiên Âm Quỷ Ong vẫn luôn không thể đột phá thứ đồ không biết này không biết tiến vào công kích bọn họ, cho nên cũng yên lòng.
Sau đó bọn họ liền nhàm chán rồi.
Người Ốc Cổ Tộc tôn trọng tự do, phóng thích thiên tính, ký khế ước vợ chồng, thì giữa tình lữ nhiệt tình như lửa, không có việc gì thì sẽ cởi sạch y phục làm lớn một trận, dưới ban ngày ban mặt cũng không thành vấn đề, cho dù có những người khác đứng xem, cũng sẽ không trở ngại bọn họ nhiệt tình.
Nhưng từ sau khi bị Sở Chước dùng trọng kiếm uy hiếp, lá gan hai người dù có lớn, thì cũng không dám làm cái loại chuyện này trước mặt của nàng, lại không có biện pháp tu luyện, cho nên cực kì nhàm chán.
Hai người Ốc Cổ Tộc chỉ có thể chờ đợi Thiên Âm Quỷ Ong bên ngoài nhanh chóng rời đi.
Chỉ là nơi vạn pháp đỉnh đang đứng cách vách núi đen rất gần, lại là hang ổ của Thiên Âm Quỷ Ong, chúng nó có thể cuồn cuộn không ngừng mà bổ sung quỷ ong tuần tra, rất có người tư thế ở bên trong không ra, thì chúng nó sẽ không chịu rút lui rời khỏi, còn không biết phải đợi bao lâu.
Một tháng sau, Sở Chước lại quan sát, phát hiện Thiên Âm Quỷ Ong vây quanh ở vạn pháp đỉnh rốt cục giảm đi rất nhiều.
Có thể thấy được Thiên Âm Quỷ Ong tuy rằng thích mang thù, nhưng trí lực cũng không cao, vạn pháp đỉnh ở trong mắt chúng nó, chỉ giống như tảng đá cùng hoa hoa cỏ cỏ ven đường không thể động, chỉ cần thời gian lâu, chúng nó cũng sẽ không còn hứng thú, sau đó dần dần quên đi thiên địch —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lục Đạt cùng Sở Chước kéo thù hận không xuất hiện.
Như thế lại qua hai tháng, Thiên Âm Quỷ Ong giống như đã có thói quen vạn pháp đỉnh tồn tại, ngẫu nhiên chỉ có mấy con Thiên Âm Quỷ Ong chuyển động vây quanh nó, Thiên Âm Quỷ Ong khác nên làm sao thì làm đó.
Sở Chước đứng lên, nói với hai Ốc Cổ Tộc nhàm chán đến sắp nổi mốc: "Có thể rời khỏi rồi."
Lục Đạt và Lục Đóa vừa nghe, nhất thời tinh thần phấn chấn, bọn họ cảm thấy lại chờ tiếp, nhất định sẽ nghẹn chết.
Sở Chước nhìn thoáng qua Thiên Âm Quỷ Đằng cách đó không xa trên vách núi đen đến Thiên Âm Quỷ Ong trên dây mây, nói với bọn họ: "Sau khi rời khỏi đây, các ngươi nhất định phải chạy trước, tốc độ có thể có nhanh được bao nhiêu thì có bấy nhiêu nhanh, nếu để cho Thiên Âm Quỷ Ong đuổi theo, ta sẽ không chịu trách nhiệm."
Hai người Ốc Cổ Tộc nghe mà sắc mặt xanh thảm xanh mét.
Sở Chước tâm niệm vừa động, thu hồi vạn pháp đỉnh, ba người xuất hiện ở dưới vách núi đen cách đó không xa.
Trong nháy mắt bọn họ xuất hiện, Thiên Âm Quỷ Ong trên dây mây lập tức liền ngửi được hương vị kẻ thù mấy tháng trước, tuy rằng trí lực của chúng nó không cao, nhưng đối với hương vị của kẻ thù thì nhớ vô cùng rõ ràng, bay vù vù qua.
Ba người đã chạy tới xa xa.
Sở Chước cũng mặc kệ đây là rừng cây nguy hiểm, toàn thân bay ở giữa không trung, lật tay xuất hiện một cái dây thừng, dây thừng đánh qua, vẫy tay một cái thì trói hai người Ốc Cổ Tộc lại, mang theo bọn họ lao nhanh về phía trước.
Thiên Âm Quỷ Ong ngưng tụ thành bụi sương mù, đuổi theo sau lưng bọn họ không rời.
Lịch ——
Giữa bầu trời vang lên tiếng gào thét của chủng loại cầm nào đó, Sở Chước không cần phải đi nhìn, bóng râm từ giữa không trung chiếu xuống cũng có thể phán đoán ra thực lực con hoang điểu vừa xuất hiện.
Hai người Ốc Cổ Tộc sợ tới mức da đầu run lên.
Trên có hoang thú cầm loại hung hãn, sau có Thiên Âm Quỷ Ong đuổi theo không rời, mệnh ta xong rồi.
Giữa bầu trời cầm điểu quả nhiên bị tình huống phía dưới hấp dẫn, ở trong mắt nó, ba người này tựa như sâu nhỏ khai vị, không ăn cũng uổng, liền cúi đầu nhào qua.
Sở Chước chưa biến thần sắc, vèo một cái xông vào trong rừng cây, ở khi móng vuốt bén nhọn của cầm điểu sắp với lên da đầu nàng, lại lấy vạn pháp đỉnh ra, ba người cùng nhau lăn vào trong vạn pháp đỉnh.
Bịch một tiếng, hai người Ốc Cổ Tộc ngã xuống.
Bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng cả người, hô hấp dồn dập, lại tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho làn da xanh lá của bọn họ đều có chút xám trắng.
Sở Chước cũng thở phì phò, nhưng mà nàng thời khắc chú ý tình huống bên ngoài, khi vạn pháp đỉnh bị con cầm điểu đó va chạm, hơi hơi rung động lên, làm cho nàng lại xác nhận chất lượng vạn pháp đỉnh, quả nhiên không phụ uy danh bán thần chi khí, vẫn có thể chống đỡ một chút.
Cầm điểu không chỉ không thể ăn được sâu khai vị, lại còn một đầu đụng vào trên người cái đỉnh cứng rắn, nhất thời giận tím mặt.
Nhưng mà, so với nó càng phẫn nộ là đám Thiên Âm Quỷ Ong, Thiên Âm Quỷ Ong và cầm điểu gặp nhau, đối với chúng nó đồng dạng ham thịt mà nói, không khác gì con mồi đưa lên cửa, hai bên nháy mắt đánh nhau bình bịch lên.
Sở Chước nhìn chằm chằm chiến đấu bên ngoài, phát hiện Thiên Âm Quỷ Ong tuy rằng có ưu thế số lượng nhiều, nhưng cầm điểu cũng không rơi xuống thế hạ phong, linh vũ cứng rắn trên người nó có thể giúp nó chắn đi Thiên Âm Quỷ Ong công kích, hơn nữa hai cánh quạt lên cơn lốc, có thể thổi bay Thiên Âm Quỷ Ong, đánh tan đội hình sương mù xám chúng nó ngưng tụ lại, làm cho chúng nó tách ra, không thể ngưng tụ công kích cùng nhau, sức chiến đấu vô cùng yếu bớt.
Hai bên thế lực ngang nhau, cũng không thể phân thắng bại.
Trong lòng nàng không khỏi thở phào.
Rốt cục đợi đến thời cơ, chỉ cần chờ đợi lưỡng bại câu thương là được.
Thời gian chờ đợi cũng không lâu, ước chừng một lúc lâu sau, cầm điểu và quỷ ong đều thương tích đầy mình, cầm điểu nặng nề mà ngã trên mặt đất, đè xuống rất nhiều linh mộc thấp bé, Thiên Âm Quỷ Ong mười không còn một, trên mặt rơi xuống từng cái thi thể quỷ ong, chỉ còn lại có hơn mười con quỷ ong thiếu cánh tay gãy chân còn đang kiên trì.
Thiên Âm Quỷ Ong số lượng tuy ít, nhưng đối với cầm điểu đã không thể nhúc nhích mà nói, tính uy hiếp vẫn rất lớn.
Cuối cùng cầm điểu nghẹn khuất bị Thiên Âm Quỷ Ong đốt chết.
Khi Sở Chước bọn họ bước ra khỏi vạn pháp đỉnh, Thiên Âm Quỷ Ong còn thừa lại đang chuẩn bị ăn thi thể cầm điểu, cũng có con Thiên Âm Quỷ Ong chuẩn bị quay về vách núi đen bên kia thông báo cho quỷ ong khác lại đây.
Sở Chước lấy kiếm Lôi Đình ra, một kiếm đánh chết một coni, lại giải quyết luôn Thiên Âm Quỷ Ong rơi xuống trên thi thể cầm điểu.
Số lượng Thiên Âm Quỷ Ong đã không còn nhiều lắm, nàng cũng không e sợ chúng nó, đều giải quyết chúng nó xong, Sở Chước nhanh chóng thu hết thi thể cầm điểu cùng thi thể Thiên Âm Quỷ Ong trên đất vào trong túi càn khôn, lại nghiền nát mấy viên độc đan che giấu hơi thở lưu lại trên chiến trường, sau đó mang theo hai người Ốc Cổ Tộc nhanh chóng chạy đi.
Hai người Ốc Cổ Tộc bị nàng hung tàn lưu loát sợ tới mức không dám hé răng, càng thêm khẳng định vị này đáng sợ.
Như thế qua mấy ngày, Sở Chước rốt cục xác nhận thoát khỏi nguy hiểm, nàng tìm một địa phương nghĩ ngơi hồi phục, thuận tiện thương nghị kế hoạch kế tiếp cùng hai người Ốc Cổ Tộc.
Lục Đạt cùng Lục Đóa thái độ nghiêm túc, không chờ nàng hỏi, liền bày mưu tính kế cho nàng.
"Số lượng Ngọc Trọc Thú trong tộc chúng ta cũng không nhiều, có bao nhiêu con thì tộc trưởng đều nắm chắc trong lòng, nếu thiếu một con, thì sẽ lập tức khiến cho ông ấy chú ý.
Nhưng mà không sao cả, hàng tháng sẽ có mấy ngày, tộc nhân sẽ đưa Ngọc Đục Thú đến trong sơn cốc bạch nham nuôi thả, nơi đó có một loại than nham mới cực có lợi đối với Ngọc Trọc Thú sinh trưởng, đến lúc đó chúng ta có thể nhân cơ hội đi trộm một con.
Ngọc Trọc Thú tuy rằng bộ dạng chẳng ra sao, nhưng thịt ăn rất ngon ..."
Sở Chước nhìn nhìn hai người Ốc Cổ Tộc cực vì nàng mà hố tộc nhân Ốc Cổ Tộc của mình, trong lòng không khỏi cười thầm, quả nhiên là bị dọa sợ, như thế cũng tốt, tránh cho bọn họ lại đùa giỡn chiêu trò gì đó.
Có hai người Ốc Cổ Tộc chủ động hỗ trợ, Sở Chước cũng không phí tâm tư nữa, lúc này đánh nhịp, liền quyết định như vậy.
Cho nên bọn hắn tiếp tục đi tới, tiến về phía bộ lạc của Lục Đạt bọn họ.
Rừng cây cách bộ lạc Lục Đạt có chút xa, nếu như bay từ giữa không trung qua đó, thì thời gian chỉ mấy ngày, nhưng mà uy hiếp trên trời cũng không ít, dễ dàng trở thành mục tiêu của hoang thú trong rừng cây, vẫn là tính an toàn của rừng cây cao hơn.
Có hai người Lục Đạt chỉ đường, một tháng sau, bọn họ có kinh vô hiểm rời khỏi rừng cây hoang thú làm bừa.
Tiếp theo đi tới nơi sơn cốc bạch nham.
Ấn theo bọn họ dự tính, đi tới sơn cốc bạch nham ngồi canh chừng, đợi thời gian mỗi tháng Ngọc Trọc Thú được thả, thì nhân cơ hội trộm một con Ngọc Trọc Thú trốn chạy, như thế cũng có thể lái hai người Lục Đạt đi ra ngoài, không cho tộc nhân biết bọn họ giúp đỡ người ngoài trộm Ngọc Trọc Thú trong tộc của mình.
Sơn cốc bạch nham rất lớn, chung quanh đều là nham thạch màu xám trắng, giống vôi nham thạch, trụi lũi không có linh thực nào sinh trưởng.
Hai người Lục Đạt quen thuộc địa khu sơn cốc Sở Chước tiến vào, đi đến một cái sơn động có tính bí ẩn tốt hơn trong sơn cốc: "Tiền bối, trong khoảng thời gian này chúng ta liền chờ ở chỗ này, nơi này có rất ít người biết, là trước đây ta và Lục Đóa phát hiện khi giúp đỡ tộc nhân nuôi thả Ngọc Trọc Thú."
Lục Đóa nghe nói như thế, trên mặt lộ ra tươi cười ái muội phiêu đãng, ánh mắt đôi tình lữ triền miên, còn kém chút là thiên lôi câu động địa hỏa.
Sở Chước: "...!..." Không cần đoán cũng biết hai gia hỏa này tìm sơn động này là dùng để làm cái gì rồi.
Lúc này đoàn người Sở Chước ở lại trong sơn động, chờ đợi Ngọc Trọc Thú đến.
Đêm đầu vào ở, khi Sở Chước đang tĩnh tọa, chợt nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm khác thường, không cần đặc biệt tìm kiếm, cũng biết hai người Ốc Cổ Tộc đó đang làm gì, sắc mặt nàng tối sầm, quyết định nhịn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...