Hơn một tháng sau, thiếu chủ Khuyết thị Băng Vân Vực phong trần mệt mỏi đi đến Tuyết Vụ Đảo.
Sở Thanh Giáng và đám người Sở Chước đến bờ đảo đón hắn.
Khuyết Quan Hoành vẫn không phải là tự mình độc hành đi tới, bên cạnh còn có vài tộc nhân Khuyết thị, những tộc nhân Khuyết thị đó đều là dáng vẻ đồng nam đồng nữ ngọc tuyết khả ái, làm nổi bậc bộ dạng anh tuấn cao to lực lưỡng nam tử thành niên của Khuyết thiếu chủ, dáng vẻ bất phàm, sức quyến rũ mười phần.
Sở Chước và Sở Thanh Giáng nhìn chằm chằm Khuyết thiếu chủ từ đầu thuyền nhảy xuống, phát hiện ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn nhìn trong đám người, tuy rằng biểu tình trên mặt rất bình thản, nhưng làm sao không phát hiện hắn đang bị thất vọng.
Sở Thanh Giáng: May mắn Thanh Từ muội muội bị đại tỷ phái đi ra ngoài kinh nghiệm từng trải rồi!
Sở Chước: Khuyết thiếu chủ đáng thương.
Đoàn người chào hỏi lẫn nhau, liền nghênh đón bọn họ tiến vào sơn cốc.
Trên đường vào sơn cốc, là Hồng Đỉnh Đan Hạc —— Bạch Đồng và tuyết điểu ba đầu cùng nhau chở bọn họ bay qua.
Hồng Đỉnh Đan Hạc dáng người tao nhã, như tiên hạc bay múa trong tuyết, gió tuyết tự động mở đường cho nó; tuyết điểu ba đầu một thân lông thịt núc ních, cố gắng theo ở bên cạnh Hồng Đỉnh Đan Hạc, bay ra tư thế nhộn nhạo, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ trên lưng nó thiếu chút nữa thì đã bị vung bay ra ngoài.
Khi đến sơn cốc, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Hỏa Lân, Huyễn Ngu đều tát một cái lên ba cái đầu của tuyết điểu ba đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ngươi với cái dạng ôi thôi này, chả trách năm mươi năm cũng không có biện pháp lừa được nàng dâu!" Mặc Sĩ Thiên Kỳ phỉ nhổ nó.
Tuyết điểu ba đầu đang nhìn chằm chằm Hồng Đỉnh Đan Hạc, nghe được lời hắn nói, phẫn nộ mổ qua, hai cánh bay múa tựa như chim nhỏ phẫn nộ, chẳng qau thấy Hồng Đỉnh Đan Hạc tao nhã giương cánh rời khỏi, thì lập tức vứt bỏ tiểu hỏa bầu bạn ngày xưa, đập cánh, đuổi theo sát theo sau Hồng Đỉnh Đan Hạc.
Tộc nhân Khuyết thị nhìn xem mà buồn cười.
"Xem ra con tuyết điểu ba đầu này sống ở đây rất tốt." Khuyết Quan Bình mỉm cười nói.
"Đúng vậy, nếu không phải có Bạch Đồng ở đây, chỉ sợ nó căn bản không muốn chở người lại đây, tiêu chuẩn tính khí khác thường không giống tính chim." Mặc Sĩ Thiên Kỳ tiếp tục phỉ nhổ.
Một đám người lập tức tiến vào sơn cốc.
Trong sơn cốc hậu nhân Bách tộc nghe nói có khách nhân, đều đi tới xem.
Sở Thanh Giáng giới thiệu tộc nhân Khuyết thị với bọn họ, biết được đây là Âm Nguyệt tộc, hậu nhân Bách tộc rất nhiệt tình khoản đãi bọn hắn.
Bọn họ xuyên qua từ cửa cốc, đi đến đại sảnh đãi khách chỗ sườn núi, dọc theo đường đi, tộc nhân Khuyết thị đều nhìn thấy phòng ở đủ loại kiểu dáng của hậu nhân Bách tộc trong sơn cốc này, trên mặt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú.
Tuy chỉ là một góc sơn cốc, nhưng vẫn làm cho lòng tộc nhân Khuyết thị có cảm khái.
Tuyết Vụ Đảo vốn là một động tiên, lại có Bách tộc tụ cư, vận khí thiên thành, ở tại nơi đây, ngay cả thể xác và tinh thần đều thư sáng rộng rãi bao la rất nhiều, lại càng có ích trên phương diện tu hành.
Khuyết Quan Hoành nói: "Ngày đó Sở tiền bối tuyển chọn nơi đây tụ cư, thật sự không thể thích hợp hơn, Âm Nguyệt tộc chúng ta có lẽ cũng nên di cư một ít tộc người tới đây."
Hậu duệ Thần tộc nhìn chòng chọc vào Bách tộc, muốn tàn sát tiêu diệt Bách tộc phục hưng Thần tộc, đây là một quá trình lâu dài, hậu duệ Thần tộc kiên nhẫn mười phần, nguyện ý tiêu tốn trăm năm, ngàn năm, vạn năm, trăm ngàn năm qua thực hiện cái mục tiêu này, hậu nhân Bách tộc bị bọn họ nhìn chăm chú, nếu thực lực cường hãn thì còn tốt, nếu giống như Nguyệt Nữ tộc không tranh sự đời lại không có sức chiến đấu, thì sớm hay muộn gì cũng bị diệt tộc.
Âm Nguyệt tộc xem như ẩn cư ở trong nhân tộc, thực lực có vẻ cường hãn, mới có thể xông ra thanh danh cùng thế lực như thế ở Băng Vân Vực, nhưng cũng không thể không đề phòng.
Bọn họ cũng lo lắng những hậu duệ Thần tộc vào một ngày nào đó sẽ nhìn chòng chọc vào Khuyết thị, vì tính toán cho hậu thế Khuyết thị, dù sao cũng phải lưu chút huyết mạch, Tuyết Vụ Đảo không thể nghi ngờ là nơi tốt để đi.
Ý tưởng của Khuyết Quan Hoành tự nhiên nhận được mọi người tán thành, nhưng mà Sở Thanh Giáng vẫn cứ thấy hắn rắp tâm bất lương, chẳng lẽ không phải bởi vì Thanh Từ muội muội lựa chọn đến Tuyết Vụ Đảo, hắn mới có thể sảng khoái quyết định di dời tộc nhân tới đây như vậy?
May mắn Thanh Từ muội muội ra ngoài kinh nghiệm từng trải rồi.
Đi đến phòng tiếp khách sườn núi, đám người Sở Thanh Sương cùng Vũ Bá Hiền sớm nhận được tin tức, đứng tại chỗ sườn núi nghênh đón bọn họ.
Lại là một phen ôn chuyện, sau đó đoàn người chuyển qua phòng đãi khách.
Mới vừa rồi ngồi xuống, Khuyết Quan Hoành liền nghiêm túc nói: "Lần này chúng ta tiến đến, trừ bỏ muốn đến xem nơi Nbách tộc tụ cư, cũng mang một ít tư liệu văn hiến Khuyết thị lưu trữ tới đây, khả năng có điều giúp đối với mọi người."
Nói xong, hắn vung tay áo, mấy bản thư sách ố vàng xuất hiện ở trên mặt bàn.
Ở giới tu luyện, bình thường người tu luyện đều dùng thẻ ngọc để chứa đựng tư liệu, chỉ cần đặt thẻ ngọc ở trên trán dùng linh thức đảo qua là có thể xem được, cực ít có người sẽ dùng loại đồ như sách giấy này.
Bởi vì sách giấy rất khó bảo tồn, tuy rằng có thể sử dụng một ít tài liệu đặc thù chế thành sách giấy, nhưng tài liệu sang quý khó chế, tóm lại không thuận tiện như thẻ ngọc.
Tầm mắt mọi người rơi xuống trên thân mấy quyển sách đó.
Khuyết thị đã dám dùng sách giấy ghi lại tư liệu, có thể thấy được sách này là sách vô cùng bất phàm.
Khuyết Quan Hoành tiếp tục nói: "Lịch sử của Khuyết thị ở Băng Vân vực, đã khó mà khảo cứu, bởi vì tổ tiên Khuyết thị che giấu thân phận Khuyết thị từng là hậu nhân Bách tộc, có một đoạn lịch sử là bị cố ý xóa đi, lưu cho hậu nhân tra xét cũng không nhiều.
Mấy bản sách này, đều là tổ tiên Khuyết thị thành lập Tây Lĩnh Vân Hải lưu lại, chúng nó dùng gỗ đặc thù chế tạo, không phải đệ tử Khuyết thị lật xem, thì lập tức bị tiêu hủy."
Trước khi đến Phạm Tiên Vực, Khuyết Quan Hoành đã từ chỗ Sở Thanh Giáng mà biết được chuyện Sở Chước trải qua, tuy chỉ là ít ỏi vài câu, lại vẫn khiến cho trong tộc Khuyết thị chú ý, mới sẽ cho phép Khuyết Quan Hoành mang thư sách cất chứa ở trong cấm địa Khuyết thị ra ngoài.
Khuyết Quan Hoành tự mình mở ra một quyển sách.
Thư sách do hắn nắm, đám người Sở Chước cùng Sở Thanh Sương, Vũ Bá Hiền tiến lên đọc.
Khi xem xong nội dung vài tờ Khuyết Quan Hoành đặc biệt cho bọn hắn xem, mấy người thật lâu không nói gì.
Bản ghi chép này là thủ ký của tổ tiên Khuyết thị, úp úp mở mở ghi lại một ít sinh hoạt thường ngày trong cuộc sống của Khuyết thị cùng Bách tộc, không cố ý đề cập tới tộc đàn nào, lại có thể làm cho người quen thuộc Bách tộc chỉ liếc mắt một cái thì sẽ nhìn ra các tộc được nhắc tới bên trong, trong lòng lại thản nhiên sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Khuyết Quan Hoành nhìn bọn họ, nói: "Nghe nói Bách tộc thời kỳ thượng cổ, các tộc có thiên phú khác nhau, Bách tộc ngưng tụ cùng một chỗ, ngay cả Thần tộc đều kiêng kị ba phần.
Cũng bởi vì như thế, Thần tộc không chấp nhận được người Bách tộc có uy hiếp với bọn chúng, ý đồ diệt vong Bách tộc, để bảo vệ địa vị của Thần tộc..."
Đoạn lịch sử này chỉ cần là người Bách tộc trong sơn cốc, đều quen thuộc không thôi, thậm chí bọn họ hiện tại sẽ di cư đến Tuyết Vụ Đảo, cũng bởi vì hậu duệ Thần tộc giết hại.
"Bách tộc là sinh ra như thế nào, vì sao được trời cao chiếu cố, việc này tổ tiên vẫn chưa ghi lại, chúng ta cũng không cách nào dọ thám để biết, nhưng chúng ta biết, Bách tộc tồn tại, được trời chiếu cố, không chỉ có là vì Bách tộc ngưng tụ cùng một chỗ có thể cho Thần tộc kiêng kị, còn bởi vì ngưng tụ nguyện vọng của Bách tộc, từ trong nguyện vọng của Bách tộc sinh ra tộc trưởng."
"Tộc trưởng Bách tộc?" Sở Chước thong thả mở miệng.
Khuyết Quan Hoành gật đầu với nàng: "Đúng vậy, trước đây ở trong ghi chép của tổ tiên, thời kì thượng cổ, Bách tộc từng có một vị tộc trưởng, đáng tiếc sau đó không biết tung tích của tộc trưởng, Bách tộc cùng Thần tộc bùng nổ đại chiến, Thần tộc ngã xuống, Bách tộc cũng thương vong không ít, ở phân tán các nơi thế giới, không thể ngưng tụ nữa."
Nói tới đây, trên mặt tộc nhân Khuyết thị ở đây lộ ra vẻ bi thương nhàn nhạt.
Khuyết thị truyền thừa rất lâu, tổ tiên Khuyết thị thậm chí muốn lưu lại một chút tư liệu cung cấp cho hậu nhân tham khảo xem xét, muốn hậu nhân hiểu rõ lai lịch thân phận của mình, đừng quên gốc rễ.
Cho nên mỗi một tộc nhân Khuyết thị ở trước khi trưởng thành, thiết yếu phải trải qua khảo nghiệm trùng điệp, sau khi thông qua mới được tuyển chọn tiến vào cấm địa, có thể xem thêm tư liệu tổ tiên lưu lại, hiểu rõ thân phận của mình, không quên sơ tâm.
Chính là vì quá mức rõ ràng Khuyết thị phát triển, cho nên bọn họ đối với lịch sử Bách tộc khó mà buông bỏ.
Đám người Vũ Bá Hiền, Sở Thanh Sương không nghĩ tới Khuyết thị sẽ mang đến cho bọn họ tin tức rung động như thế, đứng im thật lâu sau, Vũ Bá Hiền cất giọng nói khàn khàn: "Vì sao chúng ta chưa bao giờ biết, thì ra Bách tộc còn có tộc trưởng?"
Khuyết Quan Hoành do dự, nói: "Tổ tiên dù chưa nói rõ, nhưng Khuyết thị chúng ta thường xuyên cẩn thận lật xem, không buông tha chút chi tiết nào, bởi vậy suy đoán, tộc trưởng có khả năng ở khi đại chiến bắt đầu, liền phát sinh chuyện gì đó, thậm chí...! thân sớm đã rơi xuống, hơn nữa lúc ấy Thần tộc ép sát, Bách tộc không có cách nào, chỉ có thể ứng chiến..."
Sở Chước trầm ngâm xuống, hỏi: "Khuyết thiếu chủ, huynh có biết tộc trưởng ở trong Bách tộc đảm nhiệm thân phận gì?"
Khuyết Quan Hoành liếc nhìn nàng một cái, cô nương này luôn có thể hỏi ra một ít vấn đề nói trúng tim đen, hắn khẽ cười, nói: "Nếu Khuyết thị chúng ta không tìm hiểu sai ý tứ của tổ tiên, Bách tộc thời kì thượng cổ có thể ngưng tụ, đều bởi vì địa vị đặc thù của tộc trưởng, tộc trưởng mất tích, Bách tộc cho dù thiên phú thần thông khác nhau, không thể ngưng tụ, cũng không phải là đối thủ của Thần tộc."
Nghe xong, mọi người ở đây đều im lặng thật lâu.
Bởi vì đáp án này quá mức ngoài dự đoán của mọi người, cũng tháo gỡ một ít nghi hoặc trong lòng bọn họ.
Có phải là, nếu lúc thượng cổ đại chiến, tộc trưởng Bách tộc không có mất tích, Bách tộc cùng Thần tộc đại chiến, Bách tộc chống lại Thần tộc càng có nắm chắc? Tuy rằng Thần tộc quả thật bởi vì một trận chiến này mà ngã xuống, nhưng Bách tộc cũng vỡ nát, mười không còn một, lấy thắng thảm mà kết thúc, cho đến hôm nay, Bách tộc vẫn còn chưa trở lại bình thường.
Khuyết Quan Hoành khép thư sách lại, hỏi Sở Chước: "Sở cô nương, có thể nói cho chúng ta chuyện cô đã trải qua ở trên chiến trường thượng cổ Cửu U Minh một chút không?"
Sở Chước hoàn hồn, hơi hơi gật đầu, lập tức nói lại một lần những việc mình trải nghiệm.
Ở đây không có người nào đánh gãy nàng kể, chỉ là theo nàng kể chuyện, ánh mắt tộc nhân Khuyết thị càng ngày càng sáng.
Thẳng đến khi nàng nói xong, Khuyết Quan Hoành đứng thẳng người lên, đã vui mà bi thương, nói: "Nếu chúng ta không đoán sai, nữ tử vị nhảy xuống trụ lực lượng kia, chính là tộc trưởng Bách tộc mất tích." Sau đó ánh mắt hắn nhìn qua chuỗi hạt châu bị Sở Chước đặt lên bàn: "Mà thứ này, là pháp bảo bản mạng của ngài ấy."
Ánh mắt của mọi người theo đó lại ngưng tụ ở trên người nó, chỉ là mặc kệ nhìn như thế nào, nó vẫn là một chuỗi hạt châu phổ thông không có chút hơi thở pháp bảo.
"Vậy sao huynh biết được rằng nó là bảo vật gì?" Sở Chước hỏi hắn.
Khuyết Quan Hoành lắc đầu, xin lỗi nói: "Chúng ta cũng không biết được, nhưng mà những ghi chép này có lẽ là có thể giúp mọi người."
Nói xong, hắn lại mở ra mấy bản sách, cho đám người Sở Chước quan sát.
Sở Chước nhìn xem rất chậm, đọc kỹ từng câu.
Trừ bỏ tổ tiên Khuyết thị ghi chú, còn có một chút ghi lại việc đại chiến thượng cổ, thậm chí ngay cả một ít địa phương vực ngoại chi cảnh cũng hơi có ghi lại.
Mà ở trong chút tư liệu này, làm cho người ta gián tiếp ý thức được, ở thời thượng cổ, Đại Hoang giới cũng không phải là giống như hiện tại, được phân chia Đại Hoang mười tám vực.
Đại Hoang giới khi đó, là một đại lục rộng lớn tươi tốt vô biên, trên đại lục tuy rằng cũng có bình phong không gian, nhưng đối với sinh linh ngay lúc đó thì tác dụng trở ngại cũng không lớn.
Thẳng đến khi đại chiến thượng cổ bùng nổ, đại lục Đại Hoang giới bị đánh nát, biến thành từng khối từng khối đại lục.
Sau đó, trải qua vô số năm tháng, nhân tộc quật khởi, độc chiếm Đại Hoang mười tám vực, biến thành địa bàn của nhân tộc, nhân tộc ở ngoài đại lục, được gọi là vực ngoại chi cảnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...