Sở Chước đọc giải từng câu từng chữ tin tức trên Không Minh Thạch, rốt cục phân giải xong tin tức Chuyên Tôn Văn Địch truyền tới.
Từ lúc Âm Thi Vương phá vòng vây đào tẩu lần trước, sau đó vài người tu luyện Hóa Thần cảnh Thanh Lâm Vực mặc dù theo đuổi không rời, nhưng mà sau khi đuổi tới vực ngoại chi cảnh, vẫn để cho Âm Thi Vương đào tẩu rồi.
Âm Thi Vương có thể thành công đào tẩu, Tông Trác Đan cung chủ Bát Thần Cung phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm.
Tuy rằng lúc ấy làm ra quyết định là hậu duệ Thần tộc đoạt xá thân thể Tôn Trác Đan, nhưng ở sau khi Tôn Trác Đan chân chính trở về, trách nhiệm này vẫn rơi xuống trên người hắn.
Trừ cái đó ra, Âm Thi Vương cũng là sinh ra ở Thanh Lâm Vực, Thanh Lâm Vực có trách nhiệm tiêu diệt ảnh hưởng của Âm Thi Vương mang đến tới mức thấp nhất, hoàn toàn tiêu diệt Âm Thi Vương.
Cho nên khi Tôn Trác Đan cùng Chuyên Tôn Văn Địch bọn họ trở lại Thanh Lâm Vực, Tôn Trác Đan và Chuyên Tôn Văn Địch một bên chỉnh đốn Bát Thần Cung một lần nữa, một bên phái người đuổi theo tra xét Âm Thi Vương đào tẩu.
Trải qua hơn mười năm tra xét, người tu luyện Thanh Lâm Vực rốt cục tra được nơi Âm Thi Vương đang trốn.
Nó trốn vào Cửu U Minh.
Lúc Âm Thi Vương xuất thế, bị thánh nữ đả thương nặng, lúc ấy thực lực vô cùng giảm sút, cho dù là như thế, cũng không phải người thường có thể đối phó được.
Sau đó nó thành công đào tẩu, trải qua vài thập niên nghỉ ngơi lấy lại sức này, không người nào biết hiện tại thực lực của nó như thế nào, Chuyên Tôn Văn Địch đã làm tốt dự tính tệ nhất, Âm Thi Vương khả năng đã luyện hóa xong thân bất tử.
Cửu U Minh là có tiếng hung hiểm ác, nơi đó có tác dụng ngưỡng chế đối với người tu luyện, đối với tà tu mà nói, ngược lại là như hổ thêm cánh.
Âm Thi Vương sẽ trốn vào Cửu U Minh, cũng luyện hóa thân bất tử ở Cửu U Minh, việc này cũng không tính là khó đoán.
Lúc này Sở Chước gọi đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ tới, nói chuyện này cho bọn họ.
Mọi người nghe xong, nhìn nàng, trong lúc nhất thời không nói chuyện.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ do dự, nói: "Sở tỷ, cô tính thế nào? Cô muốn đi Cửu U Minh nhìn xem sao? Ta..."
Sở Chước nhìn hắn muốn nói lại thôi, trong lòng hiểu rõ: "Huynh muốn đi?"
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ừ một tiếng, hiếm khi kiên định mà nói: "Sở tỷ, ta biết Cửu U Minh rất nguy hiểm, nhưng bắt đầu từ khi gặp được tà tu ở đại lục Thiên Thượng Hải, còn có sau đó chúng ta lại vài lần gặp được mọi hành động của tà tu, đều chứng minh việc này có nhân quả cùng với chúng ta, nếu không tới nhìn xem, trong lòng ta cũng không an tâm."
Mặc kệ là hành vi của Tôn Đồng bắt giữ yêu thú lấy ra tinh huyết khi ở Thiên Thượng Hải, hay là ở đại lục Nghiễm Nguyên, phần đông người tu luyện cùng yêu thú bị tà tu luyện hóa tinh huyết đến chết dưới Cô Nguyệt Nhai, bọn họ đã gặp được việc này, thì bên trong âm u đã trộn lẫn bọn họ vào trong đó.
Còn có cha anh của Nguyễn Diệu Cầm, lúc trước chết ở trong tay tà tu, Nguyễn Diệu Cầm vẫn luôn đau khổ truy tra tà tu gây nên.
Hết thảy nhìn như không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng kỳ thực bọn họ đã trà trộn vào một chân rồi.
Chẳng qua bởi vì Sở Chước làm việc cẩn thận, không bị tà tu phát hiện dấu vết của bọn họ, mới có thể bình tĩnh vượt qua khoảng thời gian này, nếu như ngày nào đó tà tu phát hiện, bọn họ phá hủy nhiều kế hoạch của tà tu như vậy, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Một khi đã như vậy, không bằng chủ động xuất kích.
"Sở tỷ, cô cũng muốn đi phải không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ hỏi nàng.
Sở Chước ừ một tiếng, lúc trước nàng đã nhận lấy Nguyễn Diệu Cầm, thì đã đứng ở mặt đối lập với tà tu, ngày khác nếu như có năng lực, nhất định phải giúp nàng ấy điều tra rõ chuyện này.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lập tức cao hứng lên: "Nếu Sở tỷ đi thì mang ta theo, ta cam đoan đến lúc đó cái gì cũng không nói, miệng ngậm thật chặt."
Mấy người bên cạnh vừa nghe vậy thì phì cười ra.
"A Kỳ ca, rốt cục huynh thừa nhận mình miệng quạ đen sao?" Huyễn Ngu cười hỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ mất hứng nói: "Cái này không phải miệng quạ đen, rõ ràng là những chuyện đó nhất định phát sinh, đâu có chuyện gì liên quan tới ta chứ? Cho dù ta không nói, cũng sẽ phát sinh mà."
Thấy hắn vịt chết mà còn mạnh miệng, mọi người nở nụ cười một phen, cũng không nói cái gì nữa.
Hiếm khi luyện đan sư gà còi chủ động yêu cầu đi nơi nguy hiểm, trong lòng Sở Chước tuy rằng do dự, cuối cùng quyết định dẫn hắn đồng hành cùng nhau.
"Chủ nhân, đệ cũng đi!" Huyền Ảnh lập tức nói.
Bích Tầm Châu không nói chuyện, nhưng mà cũng quyết định đi theo.
Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu đương nhiên là chủ nhân đi nơi nào thì cùng đi nơi đó.
Sở Chước nghĩ nghĩ, dù sao có vạn pháp đỉnh ở đây, tới thời điểm tình huống không đúng, đều quăng bọn họ vào trong vạn pháp đỉnh, lập tức cũng không phản đối, nói: "Đợi Hỏa Lân xuất quan, liền xuất phát đi Cửu U Minh."
Mọi người đều lên tiếng trả lời.
Quyết định đi Cửu U Minh xong, bọn họ tự nhiên phải làm xong chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên đi thăm dò kiểm tra tình huống Cửu U Minh.
Việc này giao cho Bích Tầm Châu.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ dự tính bế quan luyện chế nhiều thêm một ít linh đan, làm chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Huyền Uyên ngậm túi càn khôn chủ nhân cho nó, quyết định đi hồ Thiên Sa bắt chút cá sống sò hến mới lạ, để tránh về sau không có đồ ăn.
Huyễn Ngu...!nàng luyện chế vài cái trận bàn ảo trận, tuy rằng không biết có thể có công dụng gì hay không, nhưng luyện chế nhiều một chút cũng không sai.
Đoàn người Sở Chước hành động đã lập tức khiến cho thú Bạch Ly Sơn phát hiện.
Khi biết được bọn họ phải rời khỏi Bạch Ly Sơn đến bên ngoài kinh nghiệm từng trải, thú Bạch Ly Sơn chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, sau đó đều đã chạy tới, chặn ở trước động phủ của bọn họ, yêu cầu theo chân bọn họ cùng nhau đi kinh nghiệm từng trải.
Sở Chước: "...!..."
Sở Chước nhìn đến đám thú lông xù chặn ở trước động phủ của mình, cảm giác được đám thú đều là tâm cơ nhất mạch tương truyền đến từ Bạch Ly Sơn, rõ ràng đều đã biến hóa rồi, lại biến thành bộ dạng nguyên hình, hai móng khép lại ở trước mặt, trừng trừng thú đồng tròn vo nhìn sang, tỏ vẻ vô tội khả ái.
Chỉ có Phì Di không có biện pháp dùng hình thú bán manh rất là không cam lòng nói: "Tụi bây đều cút ngay, cẩn thận lão đại nhìn thấy thì đánh chết tụi bây."
Lợi dụng uy nghiêm tiền bối đều đuổi bọn họ đi xong, Phì Di tiến đến bên mặt Sở Chước, xoa xoa tay nói: "Sở cô nương, mọi người định đi đâu vậy? Có thể mang theo ta sao? Ta đã là tu vi Thánh Đế cảnh, có thể đánh có thể giết, cô chỉ cần kêu ta đánh ở đâu, thì tuyệt đối không nói hai lời."
Sở Chước cười tủm tỉm nói: "Chúng ta có khả năng phải đi địa bàn yêu trùng."
Phì Di: "...!..." Hắn chán ghét trùng!
Đám người Huyễn Ngu, Huyền Uyên, Huyền Ảnh nhìn bóng dáng Phì Di hiu quạnh rời khỏi, cũng chưa lên tiếng.
Giải quyết xong Phì Di, Kim Ô cũng đi tới.
Kim Ô nhìn nhìn, không thấy lão đại, hỏi Sở Chước: "Sở cô nương, nghe nói mọi ngời muốn đi ra ngoài kinh nghiệm từng trải? Không biết cô định đi chỗ nào?"
Đối mặt Kim Ô cô nương ổn trọng lão luyện, Sở Chước cũng không lừa dối nàng, nói cho nàng chi tiết tin tức nhận được từ Thanh Lâm Vực.
Kim Ô thần sắc nghiêm nghị, có chút giật mình nói: "Đám tà tu này thế nhưng làm ra một Âm Thi Vương thân bất tử, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm? Sở cô nương, việc này vẫn là..." Tìm lão đại thương lượng đi.
Âm Thi Vương luyện hóa thân bất tử, thực lực đã đạt tới Thần Hoàng cảnh, trừ bỏ cường giả Thần Hoàng cảnh tự mình ra tay, thì người tu luyện phổ thông đi qua sẽ chỉ là chịu chết.
Kim Ô mặc dù không biết vì sao Sở Chước kiên trì đi một chuyến này, nàng ấy cũng không đi khuyên nàng, việc này vẫn do lão đại xuất mã là tốt nhất, mặc kệ là đi theo nàng, hay là khuyên nàng không đi, chỉ có lão đại mới có khả năng.
Lúc này Kim Ô truyền tin tức này cho lão đại ở đỉnh núi Bạch Ly Sơn.
Từ lúc Trường Thừa rời khỏi, Phong Chiếu đã đi hang ổ trên đỉnh núi, không người nào biết hắn làm cái gì ở đó, đã có một đoạn thời gian không lộ mặt.
Đêm đó, Sở Chước đang dùng Không Minh Thạch trao đổi tin tức cùng Chuyên Tôn Văn Địch, một con tiểu yêu thú củng mở cửa phòng tiến vào, nhảy vài cái liền đến trên đùi Sở Chước, chắp hai cái móng trước lại, cái đuôi vòng ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Sở Chước vươn tay sờ sờ nhúm lông trắng vừa mềm vừa nhung trên trán hắn, tiếp tục thương lượng việc đi Cửu U Minh cùng Chuyên Tôn Văn Địch.
Chuyên Tôn Văn Địch cũng có ý định không muốn Sở Chước bọn họ đi mạo hiểm.
Nàng ấy sẽ nói tin tức Âm Thi Vương cho nàng, bởi vì ngày Âm Thi Vương xuất thế đó, đám người Sở Chước cũng tham dự vào trong đó, nên mới nói chuyện này cho nàng một tiếng, để cho nàng rõ ràng việc này, cũng không phải là kêu nàng đi mạo hiểm.
Nào biết đâu Sở Chước lại nói cho nàng ấy, cũng muốn cùng nhau đi tới Cửu U Minh với bọn họ.
Chuyên Tôn Văn Địch vốn là muốn khuyên bảo Sở Chước đánh mất ý niệm này trong đầu, nào biết đâu khuyên tới khuyên lui tới cuối cùng, thì nàng ấy ngược lại bị Sở Chước khuyên ngược, mơ hồ thương lượng với nàng khởi hành đi Cửu U Minh...
Chuyên Tôn Văn Địch: "...!..." Không đúng chỗ nào nhỉ?
Đợi Sở Chước buông Không Minh Thạch, nàng nhìn tiểu yêu thú trên đùi, cười nói: "Huynh bận xong chuyện của mình rồi?"
Phong Chiếu chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, biến thành hình người, ngồi vào bên cạnh nàng, nói thẳng: "Nàng muốn đi Cửu U Minh?"
"Đúng vậy, trong tay ta còn có hai khối ngọc điệp Cửu U Minh, nói không chừng đến lúc đó có thể sử dụng được." Sở Chước cười nói.
"Ngọc điệp là ba khối, còn thiếu một khối." Phong Chiếu dứt lời, lại nói: "Nhưng mà khối đó muốn tìm ra cũng dễ dàng."
Sở Chước phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng lên nhìn hắn: "Huynh có biết nó ở nơi nào?"
Phong Chiếu thích loại ánh mắt không sợ bất luận khó khăn gì này của nàng, rất đỗi sáng ngời, giống như có thể chiếu sáng lên hắc ám trong lòng người khác, hắn cười nói: "Nếu như ta không tính sai, thì ở ngay tại bên trong Cửu U Minh."
Sở Chước vô cùng kinh ngạc, Cửu U Minh tổng cộng có ba khối ngọc điệp, hai khối trong đó lưu lạc đến Linh thế giới, cái thứ nhất ở trong tay tà tu Tôn Đồng, cái thứ bị bán đấu giá ở Thần Thiên Đấu Giá Hành, một khối cuối cùng vẫn luôn không có tin tức, lại chưa nghĩ tới là ở trong Cửu U Minh.
Kỳ thực Sở Chước muốn đi Cửu U Minh, cũng không phải chỉ bởi vì Âm Thi Vương ở nơi này.
Năm đó ở đại lục Ứng Long, khi ở cửa hàng Thần Thiên bán đấu giá ngọc điệp Cửu U Minh, trong lòng nàng cũng đã có loại ý niệm này trong đầu.
Căn cứ theo nữ bán đấu giá sư Hội Đấu Giá Hành nói, ở thời kì thượng cổ, Cửu U Minh đã phát sinh qua một hồi đại chiến, trong đó liên lụy vô số chủng tộc, sau đó những cường giả chủng tộc này đều ngã xuống ở Cửu U Minh, lưu lại vô số chí bảo cùng tin tức.
Sở Chước muốn đi vào trong đó nhìn xem có tin tức Bách tộc thượng cổ lưu lại hay không.
Đây là nguyên nhân nàng cố ý đi một chuyến.
Phong Chiếu không hỏi nàng vì sao cố ý muốn đi, cũng không khuyên bảo nàng không đi, bởi vì hắn so với ai khác đều hiểu biết ý tưởng của Sở Chước, ở khi biết được nàng muốn đi Cửu U Minh, cũng đã suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân nàng cố ý đi xem.
Cho dù không có lần này, ngày sau có rảnh, nàng vẫn sẽ đi một chuyến.
"Ta đi cùng với nàng thôi." Hắn nói.
Sở Chước nhìn lại hắn, đang muốn nói chuyện, lại nghe được hắn nói: "Một mình nàng, ta lo lắng."
Sở Chước: "...!Sẽ không mà, còn có Tầm Châu ca, Hỏa Lân cùng Huyền Ảnh bọn họ."
"Bọn họ?" Phong Chiếu coi thường xùy một tiếng: "Bạn cùng tu của bản thân ta, vì sao phải giao cho bọn hắn đến bảo hộ?" Hắn vươn tay phủ ở trên ót nàng, hơi hơi tới gần nàng, hai người chạm trán, hơi thở giao hòa, thanh âm trở nên ấm áp thuần hậu: "Chước Chước, trừ bỏ bản thân ta, ta không yên tâm bất luận kẻ nào."
Sở Chước nhìn đôi con ngươi ẩn chứa vô số tinh không, thốt ra một câu: "Có phải chúng ta đã quen biết ở thật lâu trước kia hay không?"
Phong Chiếu khẽ biến thần sắc, sau đó vẻ mặt kinh hỉ nhìn nàng, hai mắt sáng lên, rực rỡ như sao trời.
Đáng tiếc, sau khi Sở Chước nói xong, thần sắc có chút không hiểu, ánh sáng trong mắt hắn biến mất từng chút từng chút.
Trong lúc nhất thời, hai người ngồi ở chỗ kia, nhìn đối phương, đều không nói gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...