Cùng Trời Với Thú


Theo giọng nói vang lên, nữ tử một thân váy áo màu nguyệt bạch, thanh nhã quanh co khúc khuỷu đi tới.

Sở Chước theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy người tới dung mạo đoan chính thanh nhã, da như sương tuyết, mắt như hàn tinh, khí chất như tuyết trên núi cao, thanh lãnh sạch sẽ, khi thản nhiên nhìn qua, cả người giống như tuyết hàn băng quanh năm không hòa tan, giống như ngay cả sơn cốc bốn mùa như xuân đều mang đến vài phần hàn ý sương tuyết.

Bích Tầm Châu là lạnh ở bề ngoài, mà nàng là lạnh ở thần - vận.

Tuyết Linh tộc là một tộc đàn vô cùng tinh thuần, bọn họ có thể hóa thân thành hàn băng chi tuyết, lấy hàn khí tuyết núi cao tu luyện, cảm xúc lạnh nhạt, cực ít vì ngoại vật tác động mà hỉ nộ ái ố.

Sở Thanh Giáng vui sướng đứng lên, gọi một tiếng đại tỷ, sau đó lôi kéo tay Sở Chước nói: "Đại tỷ, đây là A Chước.

"
Ánh mắt Sở Thanh Sương đã rơi xuống trên người Sở Chước, phút chốc lộ ra vẻ tươi cười, giống như dương quang rực rỡ từ trên cao rớt xuống đến trên núi tuyết, cho dù cười, mang đến vài tia ý lạnh băng triệt như cũ.


Nàng bước vài bước đi đến trước mặt Sở Chước, vui sướng nói: "A Chước muội muội cũng đến đây rồi, rất tốt rất tốt.

"
Lúc Sở Chước đến cũng đã biết được đặc thù của Tuyết Linh tộc từ chỗ nhị ca tiện nghi, giờ vị đại tỷ này biểu hiện, đã là một loại cực kì vui sướng, có thể thấy được đối với nữ nhi duy nhất của dưỡng phụ, bọn họ đều là rất vui sướng, không có bất luận cảm xúc phản đối gì, là thật tâm thực lòng tiếp nhận nàng người muội muội chưa từng gặp mặt này.

Sở Chước bánh ít đi, bánh quy lại, cũng lộ ra tươi cười chói sáng, nói: "Đại tỷ, lần đầu gặp mặt, muội là A Chước.

"
Sở Thanh Sương giống như vô cùng vui sướng, lôi kéo nàng an vị đến chố trống bên cạnh phía trên, nói liên miên thăm dò mấy năm nay nàng trải qua, trình độ dong dài, cùng với một thân thanh huy thanh lãnh là cực kỳ không hợp, giống như quá quan tâm.

Sở Chước lặng lẽ nhìn về phía nhị ca tiện nghi, nhị ca tiện nghi cười xem bọn họ, giống như cũng không cảm thấy là có cái gì không đúng.

Lập tức có chút hiểu rõ, Sở Thanh Sương là trưởng tỷ, tục ngữ nói trưởng tỷ như mẹ, bọn họ có một dưỡng phụ không đáng tin, lại không có dưỡng mẫu chiếu cố, thân là đại tỷ, đành phải do nàng chiếu cố bọn đệ đệ muội muội phía dưới.

Tuy rằng cái đó và khí chất của nàng vô cùng không tương xứng, nhưng giống như lại không có gì khác thường.

Những người Bách tộc khác thấy thế, khẽ mĩm cười, không quấy nhiễu, đứng dậy rời khỏi, để cho mấy tỷ đệ bọn họ ôn chuyện.

Vị đại tỷ này hỏi rất cẩn thận, Sở Chước mặc dù có chút không quá quen thuộc, nhưng nhìn đến quan tâm không che giấu ở chỗ sâu trong mắt nàng, còn có bản năng cảm giác thân thiết đối với hậu nhân Bách tộc trong lòng, thế nhưng không thể cự tuyệt.

Nhưng mà cho dù nàng đơn giản kể lại một lần, cũng dùng thời gian vài canh giờ mới nói hết chuyện đã trải qua vài thập niên này, nói đều là một ít chuyện có thể nói cho bọn họ.


Sở Thanh Giáng tuy rằng từ chỗ Huyền Ảnh cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe nói qua chuyện của nàng, nhưng cũng không phải bản thân giáp mặt nghe được, cũng ngồi nghe cực kì cẩn thận, thẳng đến sau khi nàng nói xong, hai tỷ đệ nhìn về phía muội muội nhỏ nhất đều vô cùng thương tiếc.

"A Chước, mấy năm nay vất vả cho muội rồi.

" Sở Thanh Sương thương tiếc nhìn nàng: "Nếu không phải vì chúng ta, thì muội cũng sẽ không bị phụ thân đưa đến đại lục Tấn Thiên, một thân một mình.

"
Ở trong lòng hai tỷ đệ đều cho rằng, năm đó nếu không phải dưỡng phụ Sở Nguyên Thương thu dưỡng bọn họ, sớm bại lộ thân phận Bách tộc, đưa tới hậu duệ Thần tộc chú ý, cũng sẽ không đưa nữ nhi duy nhất đến đại lục Tấn Thiên linh khí thiếu thốn, làm cho nàng một thân một mình trưởng thành ở Sở gia Lăng Nam to như vậy, không có một vị trưởng bối nào che chở.

Như thế tuy rằng bảo hộ nàng, nhưng cũng làm cho nàng một mình một người nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành, chịu nhiều khổ lắm.

Bởi vì đại lục Tấn Thiên linh khí thiếu thốn, cũng chặn đứng thông đạo không gian lui tới giữa nó cùng đại lục khác, sẽ cực ít có người tu luyện chú ý tới đại lục cấp thấp không đáng để mắt này, hơn nữa năm đó lúc Sở Khai Hà rời khỏi đại lục, bày ra vài đạo cấm chế ở chung quanh đại lục, để nó trở thành một nơi che chở thiên nhiên, che chở hậu đại duy nhất của bọn họ trưởng thành ở đây.

Sở Chước nghe đến đó, trong lòng giật mình.


Chẳng trách đời trước khi nàng rời khỏi đại lục Tấn Thiên, trong lúc cơ duyên xảo hợp khi bị cuốn vào thông đạo không gian, trong nháy mắt rời đi đại lục đó, phát hiện cấm chế ngoài đại lục, vì thế mà bảo hộ nàng một chút.

Đời này bởi vì Yến Nhã Chính âm mưu, mới có thể ngồi tàu phi hành rời khỏi bình thường, tuy rằng cuối cùng cũng chịu tội lớn, nhưng không đáng sợ như đời trước.

Thì ra hết thảy đều là bậc cha chú an bài.

"May mắn A Chước muội có thể bình an đi đến Đại Hoang giới, thời gian so với chúng ta tưởng tượng thì muốn sớm hơn một chút.

" Sở Thanh Sương khẽ thở dài một cái, tiện đà lại có chút vui mừng nói: "Mặc kệ hoàn cảnh gian nan như thế nào, nhất định không thể vây khốn người ngũ phòng, điểm này, A Chước giống phụ thân cùng ông
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui