Editor: ChieuNinh
Trở lại thành Hắc Xuyên rồi, Sở Chước cũng phải nghỉ ngơi một phen, tiếp theo thì bắt đầu đau lòng Toái Tinh dù và Toái Tinh kiếm của nàng.
Lần chiến đấu này, bởi vì tình huống khẩn cấp, Toái Tinh kiếm trực tiếp thâm nhập vào trong hắc băng, cùng tiếp xúc tầng ngoài hắc băng, bị ma khí đọng lại băng tầng ô nhiễm ăn mòn, vô cùng nghiêm trọng.
Trái lại bởi vì cấp bậc Toái Tinh dù cao hơn, ô nhiễm không nghiêm trọng, bảo dưỡng một chút là được.
Ngày kế tiếp, Sở Chước bảo dưỡng Toái Tinh dù xong, thì nghiên cứu làm thế nào để trừ bỏ bộ phận bị ma khí ô nhiễm trên thân kiếm.
Đột nhiên Sở Chước nhớ tới trong thành Hắc Xuyên có buôn bán những tài liệu linh khí đặc thù gia tăng phòng ma khí, nghe nói loại tài liệu này vô cùng trân quý, chỉ có vài thế lực cao nhất tọa trấn ở trong thành Hắc Xuyên mới có. Hơn nữa cũng không bán ra bên ngoài, muốn chuẩn bị cũng không biết xuống tay từ đâu.
Sở Chước nghĩ đến đây, liền truyền âm cho Dịch Chấn.
Dịch Chấn vừa vặn ở trong thành Hắc Xuyên, không có tiếp nhận nhiệm vụ ra khỏi thành, tiếp nhận truyền âm của nàng rồi, thì lập tức đi đến.
Vốn tưởng rằng Sở Chước lại tìm hắn đòi hiếu kính, đối với cái này Dịch Chấn tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng ai bảo hiện tại tính mạng của hắn bị nắm giữ ở trong tay Sở Chước, trừ bỏ nghe lời ra thì không còn phương pháp. Nào biết đâu vừa gặp mặt, nàng trực tiếp giao cho hắn một cái nhiệm vụ vô cùng khó giải quyết, so với tìm hắn đòi hiếu kính càng làm cho hắn khiếp sợ vô lực hơn.
Tuy rằng Dịch Chấn là tên háo sắc, nhưng đầu óc cũng linh hoạt, nếu không cũng không được Dịch gia chính hệ coi trọng, để cho hắn muốn làm gì thì làm ở đại lục Hắc Xuyên. Nếu không phải gặp được Sở Chước mặt hàng hung tàn giả heo ăn thịt hổ, làm cho hắn hung hăng ngã một phát, bị hố đến ngay cả toàn bộ đội Tham Lang đều phải đền vào, có lẽ hiện tại hắn vẫn có thể sống cuộc sống phóng đãng tự do trái ôm phải ấp, mỹ nhân trong ngực.
Thật sự là một bước sa chân thành hận ngàn đời!
Dịch Chấn cực kì đau đầu đối với yêu cầu này của Sở Chước, nhưng không cách nào cự tuyệt, hận không thể quay đầu đi ngay.
"Vì sao ngươi muốn có Kim Vũ Thạch?" Dịch Chấn đau đầu hỏi.
Kim Vũ Thạch đó là tài liệu phòng ma, khi luyện khí sư thành Hắc Xuyên luyện chế linh khí, tăng thêm một ít Kim Vũ Thạch, có thể làm cho linh khí tạm thời khỏi bị ma khí ăn mòn, kéo dài tuổi thọ.
"Lần trước chiến đấu, vũ khí của ta bị ma phong ăn mòn nghiêm trọng, ta nghĩ muốn dùng Kim Vũ Thạch luyện chế lại một lần nữa." Sở Chước nói.
"Ngài có thể đổi vũ khí..." Dịch Chấn cẩn thận đề nghị.
Sở Chước ý tứ hàm xúc không rõ nhìn hắn: "Ta cũng muốn dung nhập chút Kim Vũ Thạch vào linh khí bản mạng, để ngừa vạn nhất."
Dịch Chấn thần sắc đờ đẫn: "Cho nên, cô nhất định phải có Kim Vũ Thạch?"
"Đúng!" Sở Chước dáng vẻ chính là bắt nạt người khác: "Dù sao tự ngươi nghĩ biện pháp, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể giúp ta có Kim Vũ Thạch là được. Nếu làm không được... thì ngươi đi chết đi."
Trái tim Dịch Chấn nhảy lên, nhìn nữ nhân trước mặt này, rõ ràng tuổi không lớn, khi nói chuyện cũng là chất giọng ấm áp lời nói nhỏ nhẹ. Nếu xem nhẹ lời nàng nói, chỉ nhìn bộ dạng đó nghe giọng nói đó, nghiễm nhiên chính là một nghệ sĩ thanh thuần tốt đẹp. Khi chơi đùa lên thì cực hăng hái.
Nếu sự thật để cho hắn nói, đây là một đóa bá vương hoa sẽ ăn thịt người.
Dịch Chấn cảm thấy, nếu hắn không có được Kim Vũ Thạch, có lẽ nữ nhân này sẽ thật sự giết chết hắn.
Con người ở khi sinh mệnh đã bị uy hiếp, chuyện có khó hơn nữa, cũng dám đi xông vào một lần, mưu đồ một phen.
Cuối cùng Dịch Chấn vẫn đáp ứng, hơn nữa tận sức suy nghĩ làm thế nào đi lấy Kim Vũ Thạch, vừa nói cùng Sở Chước: "Thứ như Kim Vũ Thạch, chỉ có bốn thế lực mới có, mà ngay cả Dịch thị Tây Đình phủ chúng ta cũng không có, muốn có nó không dễ dàng, cô cho ta một ít thời gian..."
"Mười ngày được không?" Sở Chước hỏi, nhìn hắn không nói: "Chẳng lẽ ba ngày? Hoặc là..."
"Không, cứ mười ngày đi." Dịch Chấn vội vàng nói, sợ lại làm cho nàng nói tiếp, có lẽ nàng sẽ nói một ngày sau liền muốn có Kim Vũ Thạch cho nàng, đến lúc đó hắn lấy đâu ra đây? ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Thấy hắn đáp ứng được sảng khoái, trên mặt Sở Chước lộ ra tươi cười sung sướng, ôm tiểu yêu thú màu đen, cười tủm tỉm nói: "Ta biết ngay ngươi là người có khả năng."
Hắn rất hận mình có khả năng, nếu không cũng sẽ không bị nữ nhân này coi trọng.
Dịch Chấn vẻ mặt trầm trọng rời khỏi.
Còn trong lòng Dịch Chấn hận thế nào, Sở Chước cũng không thèm để ý.
Nàng ôm lấy A Chiếu, ở khi nó liếc nhìn qua, đột nhiên cúi đầu hôn một cái ở trên lông xù của đầu nó, trên mặt lộ ra tươi cười ngọt ngào như mật.
Đột nhiên A Chiếu cảm thấy, giống như nàng đang tính kế gì đó.
***
Những ngày kế tiếp, Sở Chước chờ Dịch Chấn mang Kim Vũ Thạch cho nàng, vì thế cự tuyệt nhiệm vụ Khích Thành Huân mang đến.
"Lần trước ở băng nguyên, vũ khí của ta bị ma khí ô nhiễm, ta cần bảo dưỡng vũ khí, tháng này sẽ không đi ra ngoài, Khích đại ca, mọi người tự mình đi thôi, cẩn thận một chút." Sở Chước nói.
Nghe xong, Khích Thành Huân vô cùng hiểu rõ, nên cũng không kêu nàng, đội Thiên Thôn lại tiếp nhận nhiệm vụ ra khỏi thành.
Mười ngày sau, Dịch Chấn vẻ mặt tiều tụy đi tới, hơn nữa mang đến hai viên Kim Vũ Thạch.
Kim Vũ Thạch là tảng đá lớn cỡ nắm đấm màu vàng, trên mặt phân bố đường vân màu trắng giống như lông chim, bởi vậy được gọi là Kim Vũ Thạch.
Lai lịch của Kim Vũ Thạch vẫn là ẩn số, nắm giữ ở trong tay mấy thế lực lớn đại lục Nghiễm Nguyên, cũng không biết bọn họ có được từ chỗ nào, chỉ biết loại tài liệu luyện khí này có tác dụng phòng ma.
"Đây là Kim Vũ Thạch?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ tò mò cầm trong tay nhìn ngắm.
Dịch Chấn nói: "Hai Kim Vũ Thạch này là ta tiêu phí công phu thật lớn, mới lấy được tới tay, muốn nữa cũng sẽ không có." Dứt lời, trên mặt hắn lộ ra bộ dạng thịt đau, giống như vì lấy hai viên Kim Vũ Thạch này, hắn tổn thất không ít.
Sở Chước liếc hắn một cái, lấy ra một lọ linh đan từ trong túi càn khôn, quăng cho hắn.
"Tuy rằng đây là ngươi phải làm, nhưng ta cũng không phải là người không lý lẽ như vậy, bình linh đan này ngươi nhận đi." Sở Chước nói.
Nghe nói như thế, Dịch Chấn thầm giận, cái gì mà kêu là "Ngươi phải làm"? Nếu không phải bị nữ nhân này khống chế, hắn căn bản không cần hao phí nhiều tâm huyết như vậy giúp nàng chuẩn bị Kim Vũ Thạch.
Chỉ là tình thế người ta mạnh hơn, trong lòng có tức cũng không có biện pháp.
Đại khái là Kim Vũ Thạch lần này làm cho hắn hao phí thật lớn, Dịch Chấn cũng không khách khí đối với Sở Chước nhiều, lập tức liền mở ra bình linh đan đó xem xét. Vốn còn tưởng rằng Sở Chước chỉ là tùy tiện lấy chút linh đan đến tống cổ hắn, không nghĩ tới khi bình đan mở ra, một cỗ đan hương thuần khiết nồng đậm xông vào mũi, làm cho hắn hơi hơi sửng sốt.
Đợi khi Dịch Chấn thấy rõ ràng cấp bậc và chủng loại linh đan trong bình đan, cả người đều có chút khiếp sợ.
Tủy Nguyên đan cấp sáu, cực phẩm.
Ở đại lục Nghiễm Nguyên, linh đan cấp sáu cũng không tính là hiếm có, đặc biệt giống như đệ tử Dịch thị Tây Đình phủ, muốn linh đan gì mà không có, lại chỉ có một loại linh đan, không phải bọn hắn muốn là có thể muốn, còn phải xem đan dẫn thành. Chính là cực phẩm linh đan, cực phẩm linh đan ở trên cấp năm đã khó tìm, càng không cần phải nói đây là cực phẩm linh đan cấp sáu.
Dịch Chấn kinh ngạc qua đi, nhịn không được tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Sở Chước.
Sở Chước thưởng thức một khối Kim Vũ Thạch, nhỏ giọng nhẹ hơi nói: "Không cần nhìn ta, đây là linh đan A Kỳ nhà chúng ta luyện."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy Dịch Chấn nhìn qua đây, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Khụ, cũng không phải tiểu nhân đắc chí, luyện đan với hắn mà nói, tự nhiên đơn giản tựa như ăn cơm uống nước. Giá trị vũ lực của hắn không ra sao, nhưng nếu như so thuật luyện đan cùng với hắn, ít có người có thể so sánh được với hắn. Hắn cũng chỉ có thể lấy được bản lĩnh ở thuật luyện đan, hiện tại linh đan mình luyện chấn nhiếp một tên háo sắc, tự nhiên vạn phần đắc ý.
Còn có, nghe được câu "A Kỳ nhà ta" của Sở Chước hắn càng vui vẻ.
Ánh mắt Dịch Chấn rơi xuống trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ, trong mắt cũng có vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới đây chính là luyện đan sư Không Minh cảnh, thế nhưng có thể luyện ra cực phẩm linh đan cấp sáu.
Sở Chước giống như ngại hắn không đủ khiếp sợ, tiếp tục nói: "Đây thì tính là cái gì? Ngươi chẳng lẽ không biết rằng A Kỳ nhà chúng ta còn có một xưng hô lan truyền bên ngoài sao?"
"Cái gì?" Dịch Chấn theo bản năng hỏi.
Trong mắt Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng lộ ra nghi hoặc, hắn còn có xưng hô gì lan truyền ở bên ngoài? Vì sao hắn không biết.
"Vô Cực Không Thiên Kỳ!" Sở Chước chậm rãi nói: "Chỉ cần Thiên Kỳ ra tay, đều là đan cực phẩm."
Vô Cực Không Thiên Kỳ!
Đây rốt cuộc phải có bao nhiêu cuồng vọng tự tin, mới dám đeo lên hai chữ "Vô cực" này?
Dịch Chấn lại bị lời nói cuồng vọng của Sở Chước chấn trụ, nếu không phải bình cực phẩm Tủy Nguyên đan trên tay này, hắn cũng tưởng nàng là gạt người.
Trái lại, cả người Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều đỏ lên, cho dù da mặt hắn có dày đi nữa, cũng bị xưng hô "Vô Cực Không Thiên Kỳ" này biến thành đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau khi tiễn bước Dịch Chấn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cào xuống đầu, ngượng ngùng nói: "Sở tỷ, kỳ thực cô không cần lừa hắn như vậy, tuy rằng ta có thể luyện cực phẩm đan, nhưng mỗi một cái cảnh giới, đều là bắt đầu từ không quan trọng. Ta cũng luyện qua đan hạ cấp và đan phế, cũng không phải là vừa ra tay chính là đan cực phẩm."
Sở Chước thấy bộ dạng hắn thẹn thùng, lại không khỏi nghĩ tới đời trước người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nàng chưa quen biết bao giờ kia.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ kia, cực đoan, âm u, biến thái, lấy giết người làm vui vẻ, lấy cực phẩm linh đan cao cấp treo giải thưởng giết người, ở mỗi khi bị mọi người giết ngược lại, đều có thể may mắn đào tẩu. Mặc Sĩ Thiên Kỳ kia bừa bãi tùy ý, chạy ở bên cạnh nguy hiểm, mỗi lần ra tay đều có thể xuất ra cực phẩm linh đan người đời vô cùng khát vọng, mới được người đời chụp mũ xưng hô "Vô Cực Không Thiên Kỳ". ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Vô cực không thiên kỳ, là một loại khẳng định của người đời đối với thuật luyện đan của hắn.
Hiện tại tuy rằng hắn là một luyện đan sư trung giai không có tiếng tăm gì, cũng đã triển lộ thiên phú của hắn, cái xưng hô "Vô cực không thiên kỳ" này, sớm hay muộn sẽ lại rơi xuống trên người hắn.
Cho nên, Sở Chước cũng không xem như định luận cuồng vọng.
Nàng khẽ cười nói: "Ở trong lòng ta, huynh đảm đương rất tốt xưng hô này."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được mà trái tim dâng trào, liếm liếm làn môi khô ráp, đột nhiên thì nhớ tới lúc trước khi ở Thiên Thượng Hải, lời Sở Chước từng nói, nàng nói, nàng nhìn trúng thiên phú của hắn, là một người duy nhất tin tưởng hắn tương lai chắc chắn trở thành luyện đan sư Hoàng Cực.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn tin tưởng như vậy.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ si mê con đường luyện đan, lại chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ trở thành Hoàng Cực luyện đan sư trong truyền thuyết đó, là lời Sở Chước nói làm cho hắn kiên định đi đường này.
Sở Chước với hắn mà nói, ngay từ đầu là ân cứu mạng đã biến thành đồng bạn.
Chỉ là điểm này, đủ để hắn kiên định đi theo nàng, tín nhiệm nàng.
"Sở tỷ, cảm ơn cô tín nhiệm, ta sẽ cố gắng." Mặc Sĩ Thiên Kỳ áp chế kích động trong lòng, thực sự nghiêm túc nói.
Sở Chước gật đầu, lại nói mấy câu với hắn, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vô cùng cao hứng đi nghiên cứu thuật luyện đan.
Đợi sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ rời khỏi, Sở Chước nằm úp sấp ở trên bàn, nhìn A Chiếu đang dùng móng vuốt chơi đùa Kim Vũ Thạch, nhịn không được cúi đầu cười rộ lên, nói: "A Chiếu, ngươi nói Dịch Chấn đó sẽ hiểu sao?"
A Chiếu liếc nhìn nàng một cái, dùng móng vuốt đá viên Kim Vũ Thạch đến chỗ bé rùa, để nó dùng đầu đội chơi, một móng vuốt ấn đến trên mặt Sở Chước.
Đệm thịt mềm mại đặt ở trên mặt, lông xù, mềm mịn, manh đến tâm can Sở Chước đều phát run.
A Chiếu ấn vài cái ở trên mặt nàng, vẫn cảm thấy nàng vẫn cứ thích nghĩ đến quá sâu, nếu như Dịch Chấn đó không nghe lời, giết là được, làm gì cần khúc chiết thu phục như vậy?
Sở Chước hành động hôm nay, tuy rằng nhìn như đang khoe ra cực phẩm linh đan, kì thực là vì thu phục Dịch Chấn.
Đừng nhìn Dịch Chấn hiện tại bị dị thủy khống chế được, đối với Sở Chước nói gì nghe nấy, nhưng hắn cũng không nhận mệnh, thậm chí cũng giống như Phong Hành Tuyết, trăm phương ngàn kế muốn giải quyết dị thủy trong thức hải, không chịu người khống chế. Nếu là ở Thiên Thượng Hải, tự nhiên Sở Chước không lo lắng Phong Hành Tuyết có biện pháp trừ bỏ dị thủy, nhưng đại lục Nghiễm Nguyên là đại lục cao cấp, người tài ba xuất hiện lớp lớp, Sở Chước không thể không cẩn thận một chút, để tránh bị thất bại.
Nàng chưa bao giờ coi khinh bất luận kẻ nào, cho dù Dịch Chấn hiện tại ở trước mặt nàng cung kính có thêm, cũng không dám coi khinh hắn.
Có thể có được chính mạch Dịch thị Tây Đình coi trọng, mặc dù nhìn như lưu đày đến đại lục Hắc Xuyên, nhưng ngay cả Kim Vũ Thạch trân quý cũng có thể lấy tới tay, có thể thấy được Dịch Chấn cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Lúc trước Sở Chước dùng sức mạnh ra mệnh lệnh để cho Dịch Chấn giúp nàng tìm Kim Vũ Thạch, kì thực cũng là một loại thử thách. Kết quả chứng minh, Dịch Chấn quả nhiên không đơn giản.
Bây giờ Sở Chước còn không muốn giết Dịch Chấn, nhưng mà phải đề phòng hắn, Dịch Chấn người này quỷ kế đa đoan, không lợi không làm, hiện tại phương thức xử trí tốt nhất là ân uy đều thi hành.
Để cho Dịch Chấn biết, bọn họ có một luyện đan sư có thể luyện cực phẩm đan, tin tưởng lấy thông minh của Dịch Chấn, chắc chắn hiểu được làm như thế nào.
***
Quả nhiên, mấy ngày sau, khi Dịch Chấn đi đến, thần sắc thêm vài phần cung kính.
Dĩ vãng là bị dị thủy khống chế, cung kính trên mặt trong lòng không phục, bằng mặt không bằng lòng, hận không thể tìm thời cơ giết chết Sở Chước. Nhưng hiện tại, hắn đã không còn tâm tư giết chết Sở Chước, mà là muốn làm sao để quan hệ thân thiết với Sở Chước, hơn nữa hóa thành ích lợi lớn nhất.
Quan hệ thân thiết với một luyện đan sư có thể luyện chế cực phẩm linh đan là chuyện mà mỗi một người tu luyện sẽ làm. Hiện tại bên cạnh lại có một luyện đan sư sẽ luyện chế cực phẩm linh đan, hơn nữa tương lai thành tựu lại bất phàm, cho dù Dịch Chấn có hận Sở Chước bọn họ, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dịch Chấn cân nhắc thật sự nhanh, nghiễm nhiên buông bỏ thù địch bị Sở Chước khống chế, quyết định toàn tâm toàn ý đi theo Sở Chước.
Sở Chước cười khanh khách nói: "Hiện tại Thiên Kỳ có thể luyện cực phẩm linh đan từ cấp sáu trở xuống, nếu các ngươi cần muốn linh đan gì, có thể chuẩn bị tốt đan phương và linh thảo, nếu Thiên Kỳ rỗi rảnh, sẽ giúp các ngươi luyện chế."
Dịch Chấn cực vui, vội hỏi: "Thật ra là ở đây ta có hai phần đan phương, không biết Mặc Sĩ công tử có thể nhìn xem giúp hay không?"
Sở Chước nghe xong, thì đi phòng luyện đan kêu Mặc Sĩ Thiên Kỳ ra, tùy Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi đàm phán với Dịch Chấn.
Để lại A Chiếu ở bên cạnh trông chừng, Sở Chước cũng không quấy rầy bọn họ, trở về phòng luyện chế Toái Tinh kiếm một lần nữa.
Kim Vũ Thạch cực kì trân quý, cho nên thành Hắc Xuyên luyện chế linh khí bình thường đều chỉ dung nhập một chút Kim Vũ Thạch, phân lượng không nhiều lắm, nên tuổi thọ linh khí cũng không dài. Tuy nói như thế, nhưng vẫn làm cho thành Hắc Xuyên kiếm được đầy bồn.
Hiện tại Dịch Chấn chuẩn bị cho Sở Chước hai viên Kim Vũ Thạch, Sở Chước cũng không luyến tiếc, dung nhập một viên Kim Vũ Thạch vào Toái Tinh kiếm.
Cả một viên Kim Vũ Thạch dung nhập Toái Tinh kiếm rồi, phẩm chất của Toái Tinh kiếm quả nhiên thăng cấp một ít.
Tuy rằng chỉ có một chút, nhưng thanh Toái Tinh kiếm đã muốn cao cấp hơn linh khí trong thành Hắc Xuyên này. Nó có thể tùy tiện sử dụng ở đại lục Hắc Xuyên mà không cần lo lắng bị ma khí ăn mòn, ngày khác nếu như lại đi một nơi phệ ma, cũng không cần lo lắng bị ma khí mà hạn chế không thể sử dụng.
Thừa lại một viên Kim Vũ Thạch, Sở Chước quyết định giữ nó lại, đợi về sau khi cần, lại dung nhập vào Toái Tinh dù.
Hết chương 108.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...