Mặc dù đêm qua, Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn ăn sạch, nhưng bởi vì cô đang có thai, nên Lệ Hữu Tuấn cũng không dám dày vò cô quá lâu.
Hai người tốc chiến tốc thẳng, rồi sau đó, Tô Kim Thư nằm ngủ ngon lành ở trong ngực của Lệ Hữu Tuấn.
Lâm Thúy Vân thì không được may mắn như vậy.
Dù mặt trời đã lên cao, tất cả mọi người cũng đã tập trung thu xếp lều vải lại, chuẩn bị về nhà, thì Lâm Thúy Vân vẫn còn kiệt sức, đang năm lẻ loi, trơ trọi ở trong lều vải.
Ở trong lều, Lâm Thúy Vân ngủ đến không còn một chút hình tt nào cả.
Có trời mới biết, đêm hôm qua, cô ấy bị giày vò đến mức độ nào!
Lâm Thúy Vân có cảm giác như mình mới trải qua một trận chiến tranh thế giới, bây giờ, cô ấy đang ở trạng thái kiệt quệ.
“Xoẹt xoẹt…”
Khóa của lều vải được nhẹ nhàng kéo ra.
Lục Mặc Thâm thấy Lâm Thúy Vân vẫn còn đang ngủ, liền đi ra phía trước.
“Thúy Vân! Em dậy đi!”
Bị gọi vài tiếng, Lâm Thúy Vân cảm thấy vô cùng bực tức.
Khi Lục Mặc Thâm gọi cô lần cuối cùng, cô ấy trực tiếp ngồi dậy, hét to lên: “Lục Mặc Thâm! Anh còn là người sao?
Đêm qua anh không cho em ngủ, sáng nay anh cũng không cho em ngủ sao?”
Sau khi hét lên, Lâm Thúy Vân ngay lập tức cảm nhận được toàn bộ xương cốt của mình đều đang đau đớn.
Lục Mặc Thâm cau mày, không nói chuyện với Lâm Thúy Vân.
Anh quay người lại, vén một bên lều v: 5 Ánh nắng mặt trời ở bên ngoài chiếu vào, Lâm Thúy Vân không thể mở to mắt được nữa.
“Bây giờ đã mười hai tồi! Anh muốn nói với em là chúng ta phải về rồi! Em muốn tiếp tục ngủ ở đây hay là đi về với mọi người?”
Lâm Thúy Vân vẫn còn buồn ngủ, cô đưa tay lấy điện thoại lên xem, phát hiện thực sự đã hơn mười hai giờ rồi!
“Sao em lại ngủ nhiều như vậy chứ?” Tất cả đều là do anh!”
rửa mặt, súc miệng chứ! Cứ đi như vậy sao?”
Lục Mặc Thâm tức giận, trừng mắt với cô ấy.
“Dự báo thời tiết nói răng buổi trưa sẽ có mưa to, nếu không, em muốn đợi đến khi sạt lở núi rồi đi sao?”
“A? Ôi trời ơi!”
Lâm Thúy Vân còn chưa nói xong, Lục Mặc Thâm đã cho xe chạy đi.
Cả người của cô bổ nhào về phía, khiến cho anh ta cảm thấy có chỗ nào đó đang vô cùng phiền muộn.
Cô ấy tức giận thay quần áo ở phía sau, còn Lục Mặc Thâm thì ngang nhiên mượn kính chiếu hậu xem trực tiếp toàn bộ hiện trường.
Không thể không nói, mặc dù bình thường Lâm Thúy Vân tùy tiện, không có dáng vẻ của người con gái, nhưng dáng người của cô ấy quả thực rất tốt, muốn cái gì thì có cái đó.
Đôi chân dài của cô ấy có thể coi là tỉ lệ vàng, dù không nhìn mặt, thì chỉ cần nhìn chân, người 1a cũng có thể đoán được đó là một người đẹp.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Thúy Vân mới phát hiện ra toàn bộ quá trình thay quần áo của mình đều bị Lục Mặc Thâm nhìn thấy trực tiếp.
Cô ấy tức giận, liếc anh ta một cái, thầm mắng một câu vô lại ở trong lòng, rồi xoay người nằm xuống hàng ghế.
Chưa đến Ninh Lâm không được gọi em dậy! Nếu không, anh xem em sẽ trừng trị anh như thế nào!”
Khóa học đào tạo nâng cao ở đại học Lan Ly cứ như vậy kết thúc.
Tô Kim Thư cầm tấm bằng trong tay mà có chút hoảng hốt, không dám tin đây là sự thật.
Sau khi mẹ của cô xảy ra chuyện, Tô Kim Thư không nghĩ rằng cuộc sống của cô lại có thể quay trở lại quỹ đạo trước đó.
Cô cảm thấy vô cùng yêu thương người chồng của mình, còn có hai đứa con hoạt bát đáng yêu của cô, mặc dù một đứa vẫn còn đang ở trong bụng.
Anh của cô trở về từ cõi chết, thậm chí, ngay cả di vật, cũng như cổ phần của tập đoàn Tô thị cũng trở về với cô.
Hôm nay là người giỗ của mẹ, Lệ Hữu Tuấn đưa Tô Kim Thư đến trước bia mộ của bà.
Trong bụng của Tô Kim Thư còn có một đứa bé đã hơn sáu tháng tuổi, cô xoay người đặt một bó hoa bách hợp trắng ở phía trước mộ: “Mẹ, di vật của ông ngoại, còn có cổ phần của tập đoàn Tô thị, tất cả đều đã năm trong tay của con.
Mẹ yên tâm, chúng con sẽ cùng nhau thực hiện tâm nguyện…”
Tô Kim Thư có chút đỡ đần, nhìn khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp ở trên mộ, ánh mắt của cô bỗng trở nên xa xăm…
“Mẹ, vì sao mẹ luôn nhìn những cuốn sách này vậy ạ?”
“Kim Thư, con biết không? Đây là tâm nguyện của mẹ”
“Mẹ ơi! Tâm nguyện của mẹ là cái gì vậy a”
“Mẹ muốn làm một bác sĩ Đông y xuất sắc, chỉ là đáng tiếc, nguyện vọng này e là không thể thực hiện được.”
“Mẹ ơi! Mẹ đừng quá đau buồn, Kim Thư nhất định sẽ giúp mẹ thực hiện nguyện vọng này!”
“Thật sao?”
“Vâng ạ!”
Tô Kim Thư vốn cho rằng, việc trở thành một Đông y xuất sắc chẳng qua chỉ là nguyện vọng của mẹ mà thôi.
Cho tới tận khi cô tốt nghiệp trung học, lúc phải lựa chọn chuyên ngành, có lẽ là do mưa dầm thấm lâu, cô phát hiện, thật ra, cô cũng rất thích nguyện vọng này, thậm chí còn càng ngày càng sùng bái nó.
Đây không còn là nguyện vọng của một mình mẹ cô nữa, nó cũng đã trở thành nguyện vọng của bản thân cô rồi “Em định làm gì?”
Lệ Hữu Tuấn đứng ở một bên cúi đầu nhìn xuống cái bụng có chút to ra của cô.
Cơ địa của vợ anh vốn đã gầy, nên dù đang mang thai, nhưng nếu anh đứng ở phía sau, anh cũng sẽ không phát hiện ra cô đang mang thai Tô Kim Thư đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình: “Sau khi con lớn hơn một chút, em sẽ ở nhà nghiên cứu về Đông y”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, định mở miệng nói cái gì đó, thì bị Tô Kim Thư đưa tay lên chặn miệng của anh lại: “Trong tay của em có cổ phần của tập đoàn Tô thị, chỉ cần cái này thôi cũng đã đủ cho em mở một phòng nghiên cứu thuốc Đông y rồi, anh đừng nhúng tay vào chuyện này”
Lệ Hữu Tuấn bất đắc dĩ nhìn cô, quả nhiên, trên đời này, người hiểu anh nhất chính là Tô Kim Thư.
“Được thôi, nhưng em phải đáp ứng với anh một điều kiện”
“Điều kiện gì?”
“Dù công việc có bận rộn đến như thế nào đi chăng nữa, em phải dành ra hai ngày cuối tuần để chăm sóc cho anh với con.
Em có thể có sự nghiệp của mình, nhưng em không thể cắt giảm thời gian của bọn anh được”
Nghe lời oán hận của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư cảm thấy có chút buồn cười.
Từ trước đến nay, khi làm việc, Lệ Hữu Tuần đều rất nghiêm túc, anh cũng có khi sẽ sử dụng những thủ đoạn khác nhau.
Vậy mà bây giờ, ở trước mặt cô, anh lại trở thành một người bố phải chịu nhiều oan ức sao?
“Nguyện vọng của em dù có lớn lao, vĩ đại cũng tuyệt đối không thể so sánh được với anh và các con.
Em nghĩ, mặc dù em muốn có sự nghiệp, muốn thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh và các con.
Chồng à! Anh có biết không?
Bộ dạng vừa rồi của anh rất giống với một người vợ đang oán hận chồng mình đó”
Lệ Hữu Tuấn dang tay ôm lấy cô, cần một cái lên gò má của cô để trừng phạt.
Sau khi cô mang thai, Lệ Hữu Tuấn phát hiện, hình như tính cách của cô cũng có một chút thay đổi theo.
Nếu như trước kia cô sắc bén, quyết đoán thì bây giờ, sau khi có đứa bé trong bụng, cô có vẻ như ôn nhu, dịu dàng hơn Tô Kim Thư khéo léo tựa ở trước ngực của anh, nhìn ảnh chụp của mẹ ở trên bia mộ, âm thầm nói trong lòng: “Mẹ, con đang rất hạnh phúc.
Có phải mẹ đang ở trên thiên đàng phù hộ cho con đúng không?”
Hai người yên lặng đứng ở trước bia mộ, cho tới khi một loạt bước chân trầm ổn truyền đến từ phía sau.
Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng đỡ Tô Kim Thư lên, để cô có thể đứng thẳng người.
Hai người cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một người đàn ông mặc âu phục đen tuyên đang bước tới.
Trên gương mặt ấy có một chiếc kính râm vô cùng lớn, tựa như nó có thể che kín một nửa khuôn mặt vậy, trên tay của người đó còn có một chiếc dù che mưa màu đen có những hạt mưa đang rơi từ trên xuống dưới.
Sau khi người đó bỏ dù xuống, Tô Kim Thư không khỏi mừng rõ, trợn tròn tròng mắt của mình: “Anh! Anh trở về rồ Không sai, người tới không phải ai khác, mà chính là Tô Duy Nam..