Tô Duy Nam vô cùng tao nhã nói:
"Anh cứ tự suy tính mà xử lý đi."
Nụ cười của Thomas dần trở nên khát máu, dáng vẻ đó rơi vào mắt Tư Vũ Chiến trông giống như quỷ Tu La bò lên từ địa ngục.
Anh ta nhặt con dao găm vừa đá bay ra, nhẹ nhàng chơi nó trước mặt Tư Vũ Chiến.
Chơi đến chết người thì đơn giản rồi, nhưng làm sao chơi cho người ta sống không bằng chết đây?
Đây quả là một môn nghệ thuật cực kỳ sâu sắc.
Khóe miệng Thomas nhếch lên cười khẩy, hôm nay anh ta sẽ cho Tư Vũ Chiến biết hậu quả của việc đắc tội người không nên đắc tội.
Anh ta giơ dao lên rồi chém xuống, Thomas vung tay phải, trực tiếp chém đứt gân tay trái của Tư Vũ Chiến.
Đi cùng với tiếng hét đau thấu trời xanh là máu trào ra.
Bên này mặc dù giai đoạn thai nghén của Tô Kim Thư đã sớm kết thúc, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế, dạ dày cô vẫn không nhịn được mà sôi trào.
Tô Duy Nam cau mày nhìn cô:
"Cục cưng, em ra ngoài trước đi."
Tô Kim Thư thật sự không thể ở lại lâu hơn, cau mày gật đầu:
"Vâng, vậy anh nên cẩn thận một chút."
Tô Kim Thư vừa mới quay người bước ra cửa thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu đau đớn thốt lên từ sau lưng.
Cô vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện Mộ Mẫn Loan lúc nãy còn ngồi trên ghế sofa, không biết từ lúc nào đã bị Tư Vũ Chiến đến bóp cổ.
Thực ra là vừa rồi Mộ Mẫn Loan định đi đến bên cạnh Tô Duy Nam, đúng lúc này, Tư Vũ Chiến lợi dụng việc Thomas không chú ý mà từ phía sau lấy ra một khẩu súng lục, túm lấy cổ Mộ Mẫn Loan rồi dí khẩu súng vào thái dương cô ta.
Khẩu súng này là át chủ bài cuối cùng của Tư Vũ Chiến, vì tay trái của anh ta gần như đã trở nên tàn phế.
Giờ phút này anh ta dùng cùi chỏ tay trái quấn lấy cổ Mộ Mẫn Loan, tay phải giơ súng lên.
Họng súng đen ngòm kia đang được đặt vào thái dương cô ta, vẻ mặt của Tư Vũ Chiến trở nên vô cùng dữ tợn, hai mắt đầy tơ máu:
"Tô Duy Nam, không phải mày rất lợi hại sao? Giờ người phụ nữ của mày đang nằm trong tay tao đây, mày có tin là nếu mày còn dám phách lối, tao liền bắn chết cô ta!"
Lúc Tư Vũ Chiến nói những lời này, bởi vì cơn đau buốt từ cánh tay truyền đến mà môi anh ta bắt đầu run rẩy.
Lúc này, sắc mặt anh ta trở nên nhợt nhạt, trông giống như người bị mất sổ gạo.
Tô Duy Nam lạnh lùng nhìn anh ta:
"Gọi anh là đồ rác rưởi thì còn coi trọng anh quá! Năm năm trước đã lợi dụng phụ nữ để lật đổ tôi.
Năm năm sau anh còn muốn lặp lại thủ đoạn như vậy sao?"
"Tô Duy Nam, mày bớt ra vẻ ta đây đi! Mày có chắc lần này mày trở lại thành phố Ninh Lâm không phải vì Mộ Mẫn Loan không?"
Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm Tô Duy Nam, mặc dù cổ họng cô ta đã bị ép đến không thở được, cô ta vẫn cố gắng giãy giụa:
"Duy Nam, mau đi đi, kệ tôi đi, anh mau đi đi!"
"Mẹ nó, con điếm này, mày im ngay cho tao!"
Tư Vũ Chiến tức giận mắng, giơ khẩu súng lên đập vào trán Mộ Mẫn Loan.
Sau khi rên một tiếng, Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay lập tức một chất lỏng màu đỏ dinh dính từ trên trán cô ta chảy xuống.
Tư Vũ Chiến xốc Mộ Mẫn Loan đang muốn ngã lên, ra vẻ cực kỳ hung ác:
"Tô Duy Nam, chỉ cần hôm nay mày quỳ trước mặt tao, trả lại cổ phần của nhà họ Tư cho tao, tao sẽ cho Mộ Mẫn Loan một con đường sống, còn nếu..."
Sau một tiếng hừ lạnh, anh ta tiếp tục:
"Nếu mày không chịu trả lại cho tao, tao cũng sẽ khiến cho mày vĩnh viễn không có được người phụ nữ này, khiến cho mày hối hận cả đời!"
Vừa nói xong, anh ta liền lên nòng khẩu súng.
Mộ Mẫn Loan vô cùng tuyệt vọng nhìn Tô Duy Nam, nhìn thấy người đàn ông như thần trước mặt chậm rãi đi tới, cô tuyệt vọng yếu ớt lắc đầu.
Không, năm năm trước cô đã hại anh ấy rồi, năm năm sau cô tuyệt đối không giẫm lại vết xe đổ đấy đâu.
Mộ Mẫn Loan vô cùng yếu ớt mở miệng:
"Đừng… Đừng mà..."
"Câm miệng cho ông!"
Tư Vũ Chiến tức giận quát, định lại muốn đánh cô ta.
"Tư Vũ Chiến, anh cũng để ý cô ấy quá đó!"
Vào lúc này, Tô Duy Nam đột ngột lên tiếng, nhanh chóng ngăn cản hành động của Tư Vũ Chiến.
Tư Vũ Chiến dường như không để ý đến những lời này, họng súng đen ngòm lại nhắm vào thái dương của Mộ Mẫn Loan.
Anh ta nhăn nhó mặt mày nhìn Tô Duy Nam:
"Mày nói cái gì?"
Tô Duy Nam dừng lại cách anh ta một mét, giọng nói lạnh lùng, trên mặt anh ấy không có biểu cảm gì.
Đôi môi mỏng khẽ mở, nhưng lời nói ra lại vô tình khiến người ta run sợ:
"Năm năm trước anh dùng một người phụ nữ để hại tôi, anh nghĩ rằng năm năm sau Tô Duy Nam tôi sẽ nhớ mãi không quên cô ấy sao?"
Tư Vũ Chiến lập tức sửng sốt, ngay cả con ngươi của Mộ Mẫn Loan đang bị anh ta bắt giữ cũng đột nhiên co rút lại.
Đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ mở, vẻ mặt vông cùng đau khổ và tuyệt vọng.
Đây chính là kết quả mà cô ta hy vọng, ít nhất thì Tô Duy Nam không còn bị thương bởi vì cô nữa.
Nhưng ngực lại truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt, gần như khiến cho cô ngạt thở.
"Tô Duy Nam, mày đừng nghĩ đến chuyện lừa được tao! Việc đầu tiên mày làm khi trở về chính là đi tìm con đàn bà đê tiện này, vậy mà mày còn muốn lừa tao cái gì!"
Tô Duy Nam cười nhạt, nụ cười trên khuôn mặt chỉ mang tính tượng trưng:
"Nếu như tôi không tiếp cận cô ấy, thì làm sao tôi có thể nghe ngóng tin tức của anh từ cô ấy được?"
Tư Vũ Chiến vẫn không dám tin, anh ta cúi đầu nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, thấy vẻ mặt của Mộ Mẫn Loan vô cùng tuyệt vọng, đôi mắt cô ta đẫm nước mắt như chực trào ra.
Chết tiệt, chẳng lẽ mình tính sai rồi sao?
Nếu Tô Duy Nam thực sự không quan tâm đến sống chết của Mộ Mẫn Loan, thì làm sao anh ta có thể lấy lại cổ phần của nhà họ Tư?
"Nếu anh vẫn còn là đàn ông, thì hãy giải quyết với nhau theo cách của đàn ông đi."
Tô Duy Nam nhàn nhạt mở miệng, bất kể là giọng nói hay ánh mắt, đều tràn đầy vẻ khinh bỉ sâu sắc.
Lời nói của anh ấy hoàn toàn chọc tức Tư Vũ Chiến, anh ta đẩy Mộ Mẫn Loan ra, họng súng đen ngòm trong tay trực tiếp chĩa thẳng vào đầu Tô Duy Nam.
Chỉ nghe thấy "bùm" một tiếng giòn giã, bên tai Tư Vũ Chiến truyền đến một tiếng rên thống khổ.
Trước mắt anh ta có một bóng người, đang chầm chậm ngã xuống như một chiếc lá rụng.
Không phải Tô Duy Nam.
Phát súng vừa mới bắn kia, khi viên đạn sắp bay đến người Tô Duy Nam, Mộ Mẫn Loan bất ngờ lao ra, không chút do dự đẩy Tô Duy Nam ra mà đỡ lấy viên đạn này.
Viên đạn bắn trúng ngực trái cô ta, máu đỏ lập tức phun ra.
Biểu cảm của Mộ Mẫn Loan vô cùng đau đớn, cả cơ thể tê liệt ngã xuống đất không thể cử động được nữa.
"Mẫn Loan!"
Tư Vũ Chiến điên cuồng gào thét, anh ta định lao đến bên người Mộ Mẫn Loan.
Chỉ là chưa kịp tới gần, anh ta đã bị đá bay thẳng lên không trung, nặng nề đập vào bàn hội nghị.
Tô Duy Nam nhanh như một tia chớp, lập tức lao đến bên cạnh Mộ Mẫn Loan.
Anh ấy quỳ một chân xuống, đôi mắt quyến rũ kia rốt cuộc cũng không giấu được vẻ tột cùng lo lắng.
Anh ấy bế Mộ Mẫn Loan lên bằng một tay, người ngoài nhìn vào mắt anh ấy tưởng như anh ấy đang rất bình tĩnh, nhưng chỉ có Mộ Mẫn Loan đang nằm trong vòng tay anh ấy mới có thể nhìn thấy đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh kia lại đang cuồn cuộn bão tố.
"Cô thừa biết tôi có thể né được phát này mà, sao lại còn xông lên?"
Tô Duy Nam gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra câu này.
Rốt cuộc, anh ấy đã để lộ tình cảm của mình trước mặt người phụ nữ này.
Mộ Mẫn Loan yếu ớt thở hổn hển, tay trái nhẹ nhàng lướt qua cơn đau nhói trên ngực.
Cô ta chật vật cúi đầu xuống, thấy lòng bàn tay trắng nõn dính đầy máu đỏ tươi, lúc này cô không muốn nói gì cả, chẳng qua là cô ta cảm thấy vô cùng đau buồn.
Khi cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt ẩn chứa tình cảm thầm kín nhìn Tô Duy Nam:
"Đau quá..."
"Biết đau mà còn xông lên?"
Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng ác liệt, anh ấy trực tiếp cúi người xuống bế cô lên.
Nhưng anh chưa kịp xoay người, nghe thấy cô nắm lấy cổ áo trước ngực mình nói:
"Em biết...!Vẫn yêu em..."
Giọng người phụ nữ rất yếu ớt, cô ta rúc vào trong ngực Tô Duy Nam, tựa như đang lẩm bẩm độc thoại.
Lúc này sắc mặt của Tô Duy Nam giăng đầy mây đen, trước khi quay người đi, anh ấy lạnh lùng nhìn Tư Vũ Chiến đang nằm co quắp trên mặt đất đau đớn:
"Thomas, chuyện còn lại giao cho anh!"
"Cứ để đó cho tôi!"
Thomas nhặt khẩu súng lục dưới đất lên, sau đó quay người đi về phía Tư Vũ Chiến.
Người đàn ông không biết trời cao đất dày này lại dám bắn vào người phụ nữ của ông chủ, lần này nhất định sẽ cho anh ta biết sống không bằng chết là như thế nào!Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!Thomas từng bước tiến lại gần, mỗi bước như muốn dẫm lên trái tim Tư Vũ Chiến, anh ta hoảng sợ lùi về sau:
"Mày muốn làm gì?"
Khóe miệng Thomas lộ ra một nụ cười lạnh lùng, anh ta tháo hết đạn trong khẩu súng ra, chỉ để lại một viên trong ổ.
"Anh Tư, anh đừng căng thẳng, tôi sẽ không chơi trò cò quay Nga với anh đâu! Chơi vậy chẳng vui gì cả, hôm nay chúng ta chơi trò mới đi!"
"Trong khẩu súng này chỉ có một viên đạn.
Tôi sẽ bắn viên này vào người anh, sau đó sẽ moi nó ra, rồi lại bắn lại vào người anh, cứ lặp đi lặp lại như vậy, để tôi xem xem anh có thể chịu đựng được đến phát súng thứ mấy..."
Thomas suy nghĩ một chút, đột nhiên anh ta cảm thấy có vẻ hơi không thú vị, anh ta lại bổ sung:
"Mặc dù tay trái của anh không còn dùng được nữa, nhưng hai chân và tay phải của anh vẫn còn có thể sử dụng được nha, nếu như đang chơi dở anh đột nhiên bỏ cuộc thì phải làm sao? Vậy thì chẳng vui chút nào!"
Trên mặt Thomas hiện lên một nụ cười gian ác, khiến người khác chỉ cần nhìn vào là cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như đã dùng hết sức mình.
Tư Vũ Chiến cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình gần như đã rã nát, giờ đây anh ta chỉ có thể nằm trên mặt đất cơ bản là không thể bò dậy nổi.
"Đồ điên, cái đồ điên như mày muốn làm gì tao? Nếu có bản lĩnh thì cứ bắn chết tao luôn đi!"
Đối mặt với vẻ mặt cuồng loạn của Tư Vũ Chiến, nụ cười của Thomas càng trở nên nguy hiểm.
Tay trái anh ta nghịch con dao găm, ánh mắt lạnh lùng, trong đó lóe lên sát khí.
Anh ta giơ tay chém xuống, toàn bộ tay chân của Tư Vũ Chiến đều bị anh chém đứt.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó tiếng súng nối tiếp vang lên.
Thomas nhìn lên cái đùi bị bắn trúng của Tư Vũ Chiến, anh ta cầm con dao găm lên, trực tiếp moi viên đạn ra.
"Aaa! Tô Duy Nam, dù có biến thành quỷ tao cũng sẽ không tha cho mày."
Tiếng kêu đau của Tư Vũ Chiến vô cùng thảm thiết, khiến cơ thể Mộ Mẫn Loan đang rúc trong ngực Tô Duy Nam chợt run rẩy.
Trải qua nhiều năm sau, tiếng thét của Tư Vũ Chiến vẫn luôn như một cơn ác mộng vây lấy cô ta.
Tô Duy Nam nhìn xuống Mộ Mẫn Loan, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên nhợt nhạt, đôi môi vốn hồng hào của cô ta bắt đầu trở nên xanh tím.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể mềm mại của cô ta trong ngực anh ấy không ngừng run rẩy.
Suốt năm năm qua, tình cảm vẫn luôn giấu trong lòng anh ấy giờ phút này dường như vỡ òa.
Anh ấy ôm Mộ Mẫn Loan chạy như điên, ánh mắt lạnh như dao, nhưng khi cúi xuống nhìn Mộ Mẫn Loan, lại hiện lên một chút dịu dàng:
"Đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi."
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dịu dàng, nhưng lại có khí thế khiến người ta không thể từ chối.
Mộ Mẫn Loan mơ mơ màng màng, cô ta cảm thấy như được đôi môi lạnh lẽo của Tô Duy Nam hôn nhẹ vào trán mình.
Cuối cùng anh ấy cũng chịu hôn mình.
Khi Mộ Mẫn Loan phát hiện hành động này của anh ấy, mắt cô ta liền cay cay.
Nếu Tô Duy Nam bằng lòng tha thứ cho cô ta, thì đừng nói là một phát súng, cho dù có mưa bom bão đạn, lên núi đao xuống biển lửa, cô ta cũng sẽ không chút do dự.
Bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
Mộ Mẫn Loan được Thẩm Tư Huy đẩy vào phòng cấp cứu.
Tô Duy Nam, Âu Mỹ Lệ và Tô Kim Thư đứng chờ bên ngoài phòng cấp cứu.
Lúc này, trên người Tô Duy Nam dính đầy máu, dáng vẻ anh ấy có chút chán nản dựa vào hành lang, nhìn không chớp vào cửa phòng cấp cứu.
Âu Mỹ Lệ đang đứng bên cạnh, muốn mở miệng nói vài lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh, một câu cũng không thốt ra được.
Bởi vì đôi mắt của người đàn ông bên cạnh đỏ như máu, toàn thân tràn ngập vẻ tiêu điều xơ xác cùng hơi thở tuyệt vọng.
Hơi thở bi thương mà tuyệt vọng này dường như có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời chỉ trong chốc lát.
Cho dù suýt nữa bị đánh thành người thực vật, cho dù từ một đứa con cưng của trời biến thành một tên đàn em vô danh tiểu tốt, anh ấy cũng chưa từng có biểu hiện như vậy...
Khi cha anh ấy đưa anh ra khỏi viện điều dưỡng Lạc Sam, đó có lẽ là thời điểm suy sụp nhất trong cuộc đời của người đàn ông này, nhưng ngay cả lúc đó, cô ấy chưa bao giờ thấy sự tuyệt vọng như thế này ở anh ấy.
Cho đến lúc này, Âu Mỹ Lệ mới chợt nhận ra rằng Tô Duy Nam nói hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ này, có lẽ là một lời nói dối!
Sở dĩ anh nói như vậy với Tư Vũ Chiến hoàn toàn là để bảo vệ cô ấy.
Một nụ cười khổ đột nhiên xuất hiện trên khóe miệng Âu Mỹ Lệ.
Đứng trước mặt người đàn ông này, kể từ giây phút lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, trái tim cô ấy đã bị anh ta bắt mất rồi.
Nhưng trong suốt thời gian hai người qua lại, cô ấy phát hiện ra trái tim của người đàn ông này đã hoàn toàn băng giá.
Anh ta lý trí đến đáng sợ, trái tim của anh ta căn bản là chưa từng có một vết nứt nào.
Dù cô ấy có cố gắng thế nào cũng không cách nào đến gần anh ta được.
Lúc đó, Âu Mỹ Lệ nghĩ rằng anh là một người đàn ông sẽ không yêu ai, căn bản là một người đàn ông không biết yêu đương là gì.
Nhưng cho đến khi theo Tô Duy Nam đến thành phố Ninh Lâm, nhìn thấy Mộ Mẫn Loan, tất cả điều này đã thay đổi hoàn toàn.
Cho đến lúc này Âu Mỹ Lệ mới nhận ra rằng hóa ra Tô Duy Nam cũng là một người đàn ông bình thường, cũng có thất tình lục dục.
Anh ấy cũng biết vui buồn, cũng sẽ giống như một người đàn ông bình thường mà chết mê chết mệt một người phụ nữ, mà không thể khống chế cảm xúc của mình.
Chỉ là người phụ nữ đó không phải là cô.
Tô Kim Thư chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Duy Nam, giọng cô nhẹ nhàng gọi lý trí anh trở về:
"Anh, anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu!"
Đôi mắt Tô Duy Nam lóe lên, tầm mắt anh rơi vào khuôn mặt của Tô Kim Thư, cuối cùng anh cũng đáp lại Tô Kim Thư một câu:
"Ừ."
Lúc này, Âu Mỹ Lệ định đi đến khuyên nhủ vài câu, nhưng khi cô ấy vừa bước đến bên cạnh Tô Duy Nam thì bị Tô Kim Thư ngăn lại.
Tô Kim Thư nhẹ nhàng lắc đầu với cô, sau đó đánh mắt ra ngoài.
Âu Mỹ Lệ hiểu Tô Kim Thư có điều gì đó muốn nói với mình, vì vậy hai người lần lượt rời khỏi hành lang.
Dưới đình bát giác yên tĩnh bên ngoài bệnh viện, Tô Kim Thư lên tiếng trước:
"Cô Âu Mỹ Lệ, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này không?"
Trên khuôn mặt của Âu Mỹ Lệ đột nhiên hiện lên một nụ cười khổ:
"Lúc trước không phải là em không muốn nói cho chị, mà là anh chị không cho.
Anh ấy sợ chị lo lắng."
Tô Kim Thư đương nhiên hiểu điều này, bây giờ cô không như trước, cô đang mang thai, vì vậy cô ấy không nên tức giận với Lệ Hữu Tuấn.
Tại sao khi Tô Duy Nam đang che giấu sự thật với mình, cô có thể bình tĩnh đứng từ góc độ của anh mình để hiểu được nỗi khổ của anh, nhưng khi người này trở thành Lệ Hữu Tuấn, cô lại trở nên so đo, cố tình gây sự với anh?
Có lẽ điều này thật sự giống như Lệ Hạo Nhân nói, đơn giản là do cô ỷ Lệ Hữu Tuấn yêu mình, dần dần thích mình!
Tô Kim Thư cắn chặt môi dưới, đột nhiên cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
"Tôi muốn biết gần đây Lệ Hữu Tuấn có liên lạc với mấy người không?"
Cuối cùng, Tô Kim Thư đã nói ra được vấn đề đang đè nén trong lòng, lúc này ánh mắt Âu Mỹ Lệ trở nên có chút kinh ngạc:
"Anh Lệ hả? Không phải anh Lệ là chồng chị sao?"
Hai tai Tô Kim Thư trở nên nóng bừng, cô nói với vẻ bối rối:
"Tôi đã không gặp anh ấy hơn một tuần rồi, thậm chí tôi còn không biết anh ấy đã đi đâu."
Sau khi nghe những lời này, Âu Mỹ Lệ chợt bừng tỉnh:
"Chị có nghĩ rằng vì để phối hợp với Âu Dương Hải và em nên Lệ Hữu Tuấn vẫn giấu kín không liên lạc với chị?"
Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng lại thấy Âu Mỹ Lệ bất lực lắc đầu, cười nói:
"Tất nhiên là không phải như vậy, lúc trước bọn em có liên lạc với anh ấy, nhưng có vẻ anh ấy thật sự có việc quan trọng hơn cần xử lý, anh ấy thậm chí đã nhắc nhở anh trai của chị rằng có thể xử lý Tư Vũ Chiến nhưng tuyệt đối không được làm trì hoãn công việc của anh ấy."
Sau khi nghe những lời của Âu Mỹ Lệ, Tô Kim Thư hoàn toàn ngây người kinh ngạc.
Sao có thể như vậy? Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn không liên lạc với anh mình, vậy anh ấy đã đi đâu? Lại đến chỗ không an toàn nào à?
Hay là anh đã hoàn toàn tan nát cõi lòng sau khi phải xử lý hết chuyện này đến chuyện khác cho cô, anh thật sự không muốn thấy cô nữa à?
Mặc dù bây giờ cô thực sự lo lắng cho tình trạng của Mộ Mẫn Loan trong phòng phẫu thuật, nhưng điều mà cô lo lắng hơn là liệu Lệ Hữu Tuấn có thể an toàn trở về hay không.
"Kim Thư, chị có sao không, em thấy sắc mặt chị không ổn lắm."
Tô Kim Thư mất hồn mất vía, cô lắc đầu:
"Tôi… Tôi còn có việc quan trọng hơn cần giải quyết, nếu Mộ Mẫn Loan tỉnh lại, cô nhớ gọi điện báo cho tôi."
Âu Mỹ Lệ biết rằng bây giờ Tô Kim Thư nên đi tìm Lệ Hữu Tuấn, vì vậy cô ấy liền gật đầu nói:
"Chị cứ yên tâm, chút nữa em sẽ báo lại cho anh chị."
"Cảm ơn cô."
Nói xong lời này, Tô Kim Thư vội vàng rời đi.
Cô trực tiếp bắt xe đến công ty của Lệ Hữu Tuấn, trợ lý Lâm nói với cô rằng ông chủ vẫn chưa về, ngay cả cụ thể khi nào anh trở về, trợ lý Lâm cũng không có thông tin chính xác.
Ruột gan Tô Kim Thư đột nhiên rối bời, thậm chí cô còn lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư Huy.
Nhưng câu trả lời mà cô nhận được vẫn vậy, tôi không biết.
Lệ Hữu Tuấn này như đột ngột bốc hơi khỏi thế gian, nếu không có đứa con của anh trong bụng, Tô Kim Thư thậm chí còn cho rằng người này chưa từng tồn tại.
Cô dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không tìm được tin tức nào có liên quan đến Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư mơ mơ màng màng quay về biệt thự, nhìn thấy những đồ đạc quen thuộc trong phòng, ngửi thấy mùi của anh vẫn còn vương vấn trong không khí, Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Cô ôm gối, chân trần đi về phòng ngủ.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn rời đi, cô vẫn chưa thay vỏ chăn trong phòng ngủ chính, có lẽ chỉ như vậy cô mới có thể cảm nhận được hơi thở của anh, như thể anh vẫn ở bên cô.
Đôi mắt cô đỏ hoe, cô ôm gối rúc vào trong chăn:
"Anh không cần em nữa sao, cũng không cần con trong bụng em nữa sao?"
Tô Kim Thư vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng lần này, cô ngủ không yên.
Trong giấc mơ, dường như cô thấy được bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn ngày càng gần, nhưng trên khuôn mặt mệt mỏi lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
Khi Tô Kim Thư vô cùng vui mừng lao về phía anh, anh lại lạnh lùng đẩy cô ra:
"Giữa hai chúng ta không có chút tin tưởng nào, vậy nên anh không cần em nữa!"
Ngay cả trong giấc mơ, Tô Kim Tư Anh có thể cảm nhận được trái tim mình tan nát.
Trong phút chốc, dường như cả thế giới đều sụp đổ, tất cả áp lực đều đè cơ thể cô khiến cô sắp không thở nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Kim Thư dường như cảm thấy mình thực sự thở không thông.
Cô giật mình, theo bản năng mở mắt ra.
Mùi hương quen thuộc của riêng người đàn ông kia phả vào mặt, cơ thể anh đang đè trên người cô.
Là anh, là Lệ Hữu Tuấn! Anh đã về rồi!
Lúc này Lệ Hữu Tuấn cũng không nói tiếng nào, anh ôm chặt lấy Tô Kim Thư, ra sức hôn cô, dáng vẻ kia như thể anh đã nếm trải nỗi khổ của tương tư trong mấy ngày này.
Tô Kim Thư đang cực kỳ đau lòng, vào lúc này cô muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng khi bình tĩnh nhìn kỹ lại, cô phát hiện khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn dường như đã gầy đi rất nhiều.
Đôi mắt vốn mạnh mẽ lại hiện lên những quầng thâm, trên cằm râu mọc lúm nhúm.
Trông anh rất tiều tụy, cực kỳ mệt mỏi, cũng khiến cho người khác thấy đau lòng.
Tô Kim Thư đang muốn cự tuyệt, thì lập tức cứng đờ, cố đè nén nỗi nhớ nhung cùng oán trách đối với anh trong lòng mình.
Cơ thể cô căng thẳng, để mặc anh tàn phá bừa bãi môi cô.
Lệ Hữu Tuấn lúc này giống như lúc mới quen, ngang ngược mà mạnh mẽ, không cho cô từ chối.
Tô Kim Thư có chút lo lắng nhìn người đàn ông bên trên, nếu mấy ngày trước Lệ Hữu Tuấn quay lại hôn cô như thế này, cô sẽ rất vui.
Không biết tại sao nhưng bây giờ trong lòng cô ấy luôn cảm thấy trống trải, hoài nghi lo lắng không yên.
Cô nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Lệ Hữu Tuấn, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Mấy ngày nay anh đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Sao một người đang khỏe mạnh lại trở nên tiều tụy như vậy?
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, râu ria mọc lởm chởm trên cầm anh khiến bàn tay cô đau nhức.
Cảm giác đau nhói khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, cô bình tĩnh rụt tay lại.
Cô có chút chán chường quay mặt đi không thèm nhìn anh.
Lệ Hữu Tuấn trở lại vào lúc này, còn nhiệt tình như vậy, như thể đây là lần cuối cùng cả hai được thân mật với nhau.
Trở về để nói lời từ biệt với cô sao? Đây có phải là nụ hôn từ biệt không?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư liền cảm thấy lạnh cả người, không dám nhìn thẳng người trước mặt.
Mà lúc này Lệ Hữu Tuấn đang chống hai tay, ánh mắt của anh có chút phức tạp, trước mắt là cô bé mấy ngày nay không gặp, anh cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng qua mấy ngày vừa rồi.
Mỗi khi nghĩ đến cô lòng anh quặn thắt, anh đã muốn buông xuôi tất cả, trở về với cô, ôm chặt cô vào lòng.
Nhưng anh nhịn được, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác tự hành hạ mình người không ra người ngợm không ra ngợm.
Vậy mà khi trở về anh lại thấy gì đây?
Bởi vì mang tai mà khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã được nuôi đến tròn đầy bầu bĩnh, vậy mà chỉ trong một tuần ngắn ngủi dã gầy đi không ít.
Đôi mắt to sáng đẫm nước mắt, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên là cô vừa khóc.
Lúc này, cho dù vừa rồi hôn cô nhiệt tình như thế nào, cô vẫn sẽ không quay mặt lại nhìn anh.
Cô đang dỗi anh sao? Hay là đang trách mình sao lâu quá không liên lạc cho cô?
Lệ Hữu Tuấn cứ cúi đầu nhìn cô, rõ ràng hai người họ đều cảm thấy đau lòng cho đối phương, đau đến mức thở không thông, nhưng lúc này một câu lại không nói nên lời.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Kim Thư đột nhiên có chút không thoải mái cử động thân thể, cô buồn bực khó chịu mở miệng:
"Đau..."
Lời nói yếu ớt và thận trọng này trong chốc lát đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn tràn đầy vẻ sốt ruột:
"Đau hả? Đau ở đâu, bụng khó chịu hả?"
Tô Kim Thư nhẹ nhàng cử động chân:
"Anh nặng quá."
Lệ Hữu Tuấn sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền xoay người xuống khỏi người cô.
Tô Kim Thư mất đi áp lực liền nhanh chóng ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại trong góc chăn.
Ánh mắt cô toát ra vẻ đề phòng, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Nhìn cô như thế này, Lệ Hữu Tuấn cụp mắt xuống.
Anh ngồi bên cạnh cô, đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên.
Tô Kim Thư không còn cách nào khác, bị buộc nhìn vào anh.
Đôi mắt to đẫm nước kia sưng đỏ ửng, khóe mắt phảng phất một ít nước mắt còn chưa kịp khô.
Lệ Hữu Tuấn thở dài:
"Em giận anh hả?"
Tô Kim Thư không lên tiếng, chỉ đờ đẫn nhìn anh.
Sao cô dám giận anh chứ.
Bây giờ cô làm gì có tư cách để giận anh.
Chẳng qua là cô đang sợ, nhưng cũng là đang đợi anh.
Cô sợ rằng chỉ cần đối mặt với Lệ Hữu Tuấn, anh sẽ nói lời chia tay ngay.
Nhìn thấy Tô Kim Thư giống như một con thỏ nhỏ hoảng sợ, vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên ảm đạm.
Ánh mắt phức tạp kia rơi trên người cô, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài:
"Xuống dưới với anh."
Nói xong, Lệ Hữu Tuấn hôn lên trán cô, sau đó xoay người đứng dậy.
Tô Kim Thư rất ngoan ngoãn di chuyển đến mép giường, lúc định xuống giường, Lệ Hữu Tuấn phát hiện bên giường không có giày.
Anh nhíu mày không vui, quay lại nhìn Tô Kim Thư, giọng lạnh lùng:
"Lại đi chân đất?"
Liên tiếp mấy ngày không gặp Lệ Hữu Tuấn đã khiến Tô Kim Thư hồn bay phách lạc.
Vừa về đến biệt thự, cô đi chân đất chạy vào phòng ngủ, làm gì để ý đến chuyện có mang giày hay không.
Mặc dù vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn lạnh như băng, anh vẫn bế cô lên, xoay người đi xuống lầu.
Khi Lệ Hữu Tuấn chỉnh đốn xong đi ra, Tô Kim Thư cũng đã thay đồ xong.
Người đàn ông vừa tắm xong, cũng đã cạo râu, trông anh có chút sức sống hơn hẳn.
Tô Kim Thư theo anh ra cửa, hai người cùng nhau lên xe.
Hai người ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Tô Kim Thư có chút lo lắng kéo váy, ánh mắt khó hiểu.
Trên đường đi, cô thừa dịp Lệ Hữu Tuấn không để ý, luôn lén lút ngắm anh.
Dù đã đã gầy đi khá nhiều, chẳng qua là có thêm xíu mùi vị phong trần, nhưng vẫn toát lên phong thái đàn ông như cũ.
Có một người đàn ông hoàn hảo như vậy khiến cô trở thành đối tượng ghen tị của tất cả phụ nữ.
Và sự chiều chuộng của anh cũng khiến cô trở nên tùy hứng đến mức không thương nổi.
Cho dù lần này, Lệ Hữu Tuấn thực sự lựa chọn chia tay với cô, thì đó là do cô ấy nghiệp mà cô phải trả, chứ không thể trách người khác.
Tô Kim Thư không biết tại sao, và đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.
Từ khi nào mà hai người đã từng cực kỳ thân thiết với nhau lại trở nên khó xử như vậy khi ngồi cùng nhau.
Thậm chí, cô còn nghĩ nếu chiếc xe này có thể đi mãi như thế này thì tuyệt biết bao!
Tiếc rằng khi cô vừa nảy ra suy nghĩ này thì chiếc xe đã dừng lại.
Tài xế xuống xe và mở cửa cho anh:
"Ông chủ, cô Tô, tới nơi rồi."
Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt đáp một tiếng, ra khỏi xe trước.
Tô Kim Thư thở phào nhẹ nhõm, cũng theo anh xuống.
Tuy nhiên khi cô chỉ vừa đứng vững trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên liền sửng sốt:
"Đây là..."
Đây chẳng phải là bến cảng bên cạnh thành phố Ninh Lâm sao?
Thành phố Ninh Lâm cũng không phải là thành phố nằm sâu trong đất liền, mà là một thành phố biển.
Thứ đang xuất hiện trước mắt cô là một chiếc du thuyền khổng lồ, trên du thuyền đèn đuốc rực rỡ, hình như đang chuẩn bị dạ tiệc.
Lệ Hữu Tuấn đang chuẩn bị lên thuyền, nhưng Tô Kim Thư lại nhìn xuống quần áo của mình mà dừng bước.
Như thể nhìn thấu nỗi lo của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn nhìn cô:
"Trên đó có chuẩn bị đồ cho em."
Tô Kim Thư đi theo Lệ Hữu Tuấn trên chiếc du thuyền khổng lồ kia.
Đến lúc cô thay đồ rồi làm tóc xong, trời đã nhá nhem tối.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm dài màu trắng tinh khôi, bờ vai trắng nõn, xương quai xanh gợi cảm lộ ra trong không khí.
Ngoại trừ đôi bông tai kim cương tinh xảo, trên người cô cũng không còn phụ kiện nào khác.
Mái tóc đen dài buông sau lưng càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô.
Kiểu lễ phục đơn giản này mới có thể làm nổi bật nhất khí chất thuần khiết nhưng tỏa sáng của cô.
Khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, ngay cả nhà tạo mẫu cho cô đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà thán phục:
"Cô Tô, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc bộ này mà hợp như cô.
Cậu cả Lệ thật tinh mắt, đã đẹp trai rồi mà còn có thể chọn được cho cô một bộ đầm tuyệt vời như vậy!"
Tô Kim Thư có chút kinh ngạc:
"Cô nói lễ phục này là do anh ấy chọn hả?"
"Đúng vậy, thực ra thì tôi cũng đã giúp cô chọn vài bộ, nhưng anh ấy nhất quyết chọn cái này, giờ nhìn lại, lựa chọn của anh ấy vô cùng chính xác."
Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn ra ngoài:
"Giờ anh ấy đang ở bên ngoài hả?"
"Đúng vậy, anh ấy bảo sau khi cô chuẩn bị xong, thì đến đại sảnh tìm anh ấy."
Tô Kim Thư gật đầu, cô tao nhã nhấc váy lên, nhấc giày cao gót, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng gọi tên Lệ Hữu Tuấn, nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.
Cô men theo ánh đèn bên ngoài, từ từ bước ra ngoài.
Đồng hồ trong phòng thay đồ đã điểm tám giờ tối, nếu thật sự có dạ tiệc thì chắc giờ đã bắt đầu rồi.
Nhưng trên đường đi, Tô Kim Thư phát hiện trong cabin và ngay cả trên boong tàu cũng không có một bóng người.
Từ khoang kho trên du thuyền, cô cứ tiếp tục đi lên trên, cô cuối cùng cũng bước lên boong.
Trên chiếc du thuyền sang trọng này có đầy đủ bể bơi, quầy nướng quầy bar ngoài trời cùng đủ loại rượu ngoại xa xỉ.
Ngay cả trong không gian cũng tràn ngập những bản Jazz blues nhẹ nhàng.
Cũng không hiểu sao, những thứ này rơi vào trong mắt Tô Kim Thư lại trở nên hết sức kỳ quặc.
Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến đây không phải là để tham dự dạ tiệc sao?
Nhưng tại sao thậm chí trên boong tàu cũng không có một bóng người thế này.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện con thuyền đã ra khơi, đã cách bờ một khoảng rất xa.
Nếu bây giờ cô ấy muốn quay về thì căn bản là không thể.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng cô hoảng loạn, cô nhấc váy lên bắt đầu chạy quanh boong tàu.
Vừa chạy, cô vừa khum tay lên miệng, lớn tiếng gọi tên Lệ Hữu Tuấn.
"Lệ Hữu Tuấn, anh đang ở đâu?"
"Em xin anh, anh mau ra đây đi được không?"
"Lệ Hữu Tuấn..."
Lúc vừa bắt đầu thì cô còn lớn tiếng điên cuồng mà gọi, nhưng càng về sau giọng cô lại càng nhỏ lại.
Tô Kim Thư có chút mệt, cô ngã ngồi xuống sàn, lấy tay che mặt cố kìm những giọt nước mắt chực rơi:
"Chẳng lẽ đến cả bữa tối cuối cùng anh cũng không muốn ăn với em sao?"
Gần như trong lúc Tô Kim Thư sắp tuyệt vọng, đột nhiên có một tia chớp xẹt qua boong tàu, lập tức chiếu sáng toàn bộ mặt biển như ban ngày.
Tô Kim Thư giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
Biển sâu và đêm đen được coi như một bức màn tốt nhất, cũng không biết từ khi nào lại hiện lên một hình ảnh to lớn.
Tô Kim Thư lại đột nhiên phát hiện trên mặt biển lại hiện lên khuôn mặt mình:
"Sao lại có thể như vậy..."
Cô gần như đứng dậy theo bản năng, không dám tin đi về phía mép boong tàu.
Trong màn đêm, hình chiếu càng ngày càng rõ ràng khi cô càng đến gần.
Từng thước phim nhấp nháy tràn ngập những hành động và biểu cảm của cô.
Hỉ nộ ái ố, khổ sở hờn dỗi, ngay cả Tô Kim Thư cũng không biết mấy cảnh này được ghi lại khi nào.
Ngay khi cô gần như chỉ biết đờ đẫn nhìn mà không nói nên lời, phía trên du thuyền vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Cô cô ngẩng đầu nhìn qua đó, phát hiện có hai chiếc trực thăng đang từ từ bay về phía du thuyền.
Trực thăng bay càng ngày càng gần, tiếng nổ của động cơ càng ngày càng lớn, càng đinh tai nhức óc.
Gió biển cuốn tung mái tóc cô, tà váy trắng không ngừng tung bay.
Cô gần như không dám tin che miệng, ngẩng đầu lên nhìn lại.
Lúc này cửa của hai chiếc trực thăng đột nhiên được mở ra, những cánh hoa của cổ thụ rơi xuống, như thể một cơn mưa đầy màu sắc đang rơi trên bầu trời đêm.
Nhạc Blues lãng mạn cũng vang lên, và những cánh hoa từ từ rơi xuống, tựa như dệt nên một bức màn từ những cánh hoa.
Khi tất cả cánh hoa rơi trên biển, đằng sau biển hoa, một ánh đèn xuyên qua in một dòng chữ tiếng Anh chói lòa:
Would you marry me?
Em sẽ lấy anh chứ?
Tô Kim Thư quá kinh hãi, không thể tin được lùi lại hai bước.
Cô đưa tay che miệng, như thể đây là cách duy nhất để ngăn tiếng thút thít sắp trào ra.
Nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế tuôn rơi, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác rằng niềm hạnh phúc bất ngờ sắp làm cô choáng váng.
Cô thậm chí còn cố gắng dụi mắt để xác nhận rằng mình không bị hoa mắt.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là tìm Lệ Hữu Tuấn, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vĩnh viễn không buông tay.
Nhưng lỡ là của người khác thì sao?
Tô Kim Thư cố gắng lau nước mắt, cô nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lệ Hữu Tuấn.
Đúng lúc này, giọng nói vô cùng lo lắng của Tần Tấn Tài phát ra từ chiếc loa của trực thăng trên đầu:
"Chị dâu nhỏ, chị mau đồng ý đi, nếu chị không đồng ý thì chồng chị sẽ bị treo đến chết đó!"
"Cái gì?"
Tô Kim Thư sửng sốt một chút, theo lời nhắc nhở của Tần Tấn Tài, cô mới ngẩng đầu nhìn.
Vừa nhìn một cái, cô liền trợn tròn tròn mắt.
Bởi vì đúng như lời Tần Tấn Tài nói, mặc dù Lệ Hữu Tuấn mặc một bộ vest rất tươm tất, nhưng trên thắt lưng lại quấn một chiếc móc khóa đơn giản.
Nhìn dáng vẻ kia chắc là chỉ cần đợi Tô Kim Thư gọi tên mình thì liền nhảy xuống.
Nhưng anh chỉ vừa rơi vào giữa không trung chờ một hồi lâu, Tô Kim Thư chỉ lo che miệng cảm động, căn bản cũng chưa có phản ứng gì.
Cô nhìn Lệ Hữu Tuấn bị treo giữa không trung,biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia cứ như đang bị táo bón, vô cùng bực bội.
Mặc dù nước mắt vẫn còn giàn giụa trong hốc mắt, nhưng trên khuôn mặt cô không nhịn được nở một nụ cười.
Cô cởi giày cao gót ra, chân trần chạy đến mũi thuyền, lớn tiếng đáp lại:
"Lệ Hữu Tuấn, Lệ Hữu Tuấn!"
Ngay lúc cô vừa đáp lại, hai mắt Tần Tấn Tài sáng lên, lập tức nhanh chóng hạ dây thừng xuống.
Lệ Hữu Tuấn dùng một tay nắm lấy sợi dây, nhanh chóng tuột xuống, động tác vẫn tao nhã cao quý như mọi khi.
Tô Kim Thư chỉ biết ngơ ngác nhìn anh không chớp mắt.
Theo những điệu Blues du dương trong không khí, Lệ Hữu Tuấn cứ như vậy mà từ từ đáp xuống trước mặt cô.
Hai mắt Tô Kim Thư rưng rưng, đưa tay lên che miệng, không chớp mắt nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống trước mặt.
Khi Lệ Hữu Tuấn dừng lại cách cô khoảng hai mét, anh đột nhiên buông tay phải ra, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" nhỏ.
Một tay anh mở chiếc khóa trên thắt lưng, nhảy xuống boong tàu.
Động tác nhảy của anh vô cùng khéo léo, tựa như một con báo đang ẩn nấp để săn mồi, toàn thân tràn đầy sức mạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...